Trang Nại Nại chột dạ, mà kết quả của chột dạ là trước khi Tư Chính Đình lên tiếng, cây ngay không sợ chết đứng hỏi vặn lại đối phương: "Vì sao anh hôn em?"
Tư Chính Đình nhìn thoáng qua đôi mắt đang lóe lên sự bướng bỉnh của cô gái, bỗng cảm thấy huyệt thái dương mình có chút đau.
Năm năm không gặp, bản lĩnh ăn vạ của cô không hề giảm đi chút nào.
Rõ ràng là cô là người bắt đầu, vậy mà bây giờ lại mạnh miệng hỏi ngược lại anh?
Tư Chính Đình nới lỏng cà vạt của mình.
Lúc này anh mới cúi đầu nhìn cô lần nữa, dưới ánh sao đôi mắt cô càng thêm lấp lánh, làm cho ánh mắt anh hơi ngẩn ngơ.
Thời gian dường như quay trở lại năm năm trước.
Cô theo đuổi anh rất lâu, cuối cùng anh cũng động lòng, nhưng lại không biết nên nói ra như thế nào.
Vào một ngày, khi hai người đi dạo trong sân trường vào giờ ra chơi, cô bỗng nắm tay anh một cái rồi xoay người bỏ chạy.
Anh liền mau chóng đuổi theo nắm chặt lấy tay cô.
Khi đó Trang Nại Nại cũng giống như bây giờ.
Sắc mặt đỏ hồng, hai mắt nhìn lung tung, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, lòng bàn tay cô thậm chí còn ướt nhẹp, sau đó cô cũng hỏi ngược lại anh: "Vì sao anh nắm tay em?"
Khi đó, anh trả lời như thế nào?
"Giống nguyên nhân em hôn anh."
Một câu nói làm hai người đồng thời sửng sốt.
Trang Nại Nại không hiểu, cái gì gọi là giống nguyên nhân của cô? Cô hôn anh không chỉ vì muốn chụp ảnh, mà còn vì muốn gả cho anh nữa. Nhưng bên trong nụ hôn này, còn kèm theo một chút không cam lòng và lưu luyến ở sâu trong lòng cô. Còn người đàn ông này, sao anh có thể chưa dứt tình với cô được?
Nếu không phải là nguyên nhân này, chẳng lẽ là…
Hai mắt Trang Nại Nại bỗng nhiên sáng ngời: "Nói vậy thì anh đồng ý kết hôn rồi?"
Một câu nói làm cho cả người Tư Chính Đình như bị đóng băng.
Tâm trạng của anh trong nháy mắt từ trên cao mạnh mẽ rơi xuống, từ quá khứ màu hồng trở lại với thực tế.
Kết hôn!
Suýt nữa thì anh quên, lần này cô xuất hiện trước mặt anh là vì kết hôn. Nếu không phải vì nguyên nhân này, thì có phải cô sẽ không bao giờ nhớ tới anh không?
Nhiệt độ quanh người Tư Chính Đình đột ngột hạ xuống, toàn bộ tình cảm ấm áp vừa rồi biến mất, khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng vô tình thường ngày.
Mắt anh hơi híp lại, con ngươi theo mang cơn giận như muốn hủy diệt tất cả: "Trang Nại Nại!"
"Tôi thật sự tò mò, một người máu lạnh vô tình như cô từ lúc nào thì biến thành thánh mẫu? Vì một đám người nhà họ Cố mới quen biết, vì người không có tình cảm gì với mình là có thể vô liêm xỉ như thế?"
Vừa dứt lời liền thấy sắc mặt cô cứng đờ, nhưng cơn giận trong lòng làm cho anh không thể dừng lại: "Ha, không đúng, Trang Nại Nại mà tôi biết căn bản sẽ không quan tâm những thứ này. Cho nên... là cô ngại bần yêu phú, vọng tưởng gả vào nhà giàu có, một bước lên trời?"
Máu lạnh vô tình?
Ngại bần yêu phú?
Trang Nại Nại ngẩng phắt lên liền bắt gặp lửa giận ngút trời trong mắt anh, còn có cả sự ghét bỏ, điều này kích thích trái tim cô.
Cô cắn chặt môi, siết chặt tay thành nắm đấm.
Trong mắt anh cô là người như thế?
Tên khốn kiếp này!
Chỉ là... cô... sao cô có thể để lại ấn tượng như thế trong mắt anh chứ?
Trang Nại Nại cảm thấy chua xót không thôi, cuối cùng không thể nhịn được nữa, cô hét lên: "Không phải, đều không phải, không phải là vì những thứ này..."