"Nhưng mà, em hối hận! Sau đó em nhận ra, em vẫn thích anh. Cho nên, chúng ta kết hôn được không?"
Hối hận?
Vẫn thích anh?
Từ khi gặp lại, anh vẫn luôn mong đợi đối phương nói ra những lời này. Nhưng khi Trang Nại Nại dùng giọng điệu chẳng sao cả để nói ra, lại khiến anh bực bội và tức giận.
Tư Chính Đình siết chặt nắm tay, cố gắng kiềm chế cơn giận trong lòng lại, lạnh lẽo trừng Trang Nại Nại rồi quay về xe với tâm trạng hỗn loạn.
Anh cảm thấy mình phải đi ngay, nếu không anh không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Trang Nại Nại lại không hiểu ra làm sao.
Anh muốn cô cho một lý do, nhưng tại sao lại bỏ đi rồi?
Cuối cùng là ý gì đây?
Trang Nại Nại bước lên: "Này, Tư Chính Đình, anh…"
Người đàn ông quay đầu, con ngươi tràn đầy tơ máu làm Trang Nại Nại sợ hết hồn.
Câu nói tiếp theo của cô bị mắc kẹt trong cổ họng.
Sau đó, cô nghe thấy giọng nói lạnh băng không chút cảm xúc của Tư Chính Đình: "Trang Nại Nại, cô có tin hay không, nếu cô còn dám dây dưa nữa thì tôi sẽ khiến cho doanh nghiệp Cố thị, ngay bây giờ, ngay lập tức biến mất!"
Lúc anh nói những lời này, trên người tràn đầy sát khí khiếp người.
Trang Nại Nại bị dọa, chỉ biết mở to mắt nhìn anh chui vào xe và nghênh ngang rời đi.
Cho đến khi đoàn xe đã rời khỏi mà cô vẫn chưa hoàn hồn lại.
Tại sao?
Rõ ràng là thái độ của Tư Chính Đình đã tốt hơn rồi?
Rõ ràng là hôn cũng đã hôn rồi?
Nhưng sao... cuối cùng lại thành như thế này?
Đợi đoàn xe đi xa, Lâm Hi Nhi chạy tới quơ quơ cái máy ảnh trong tay với Trang Nại nại: "Đã chụp xong rồi, nhưng mà Nại Nại, cậu nhất định phải gửi cho bên tòa soạn sao? Nếu ngày mai tiêu đề của các tờ báo lớn đều là tin tức cậu sắp kết hôn, thì ngài Tư chắc chắn sẽ biết cậu lợi dụng ngài ấy, sau này hai người… thật sự sẽ không còn cơ hội nữa đâu."
Trang Nại Nại nghe đến đây, lập tức vứt hết bối rối trong đầu ra, sau đó nhìn về phía Lâm Hi Nhi thở dài: "Hi Nhi, cậu thấy bây giờ bọn tớ còn cơ hội không?"
Lâm Hi Nhi sửng sốt, nhớ đến thái độ của Tư Chính Đình, cô liền im bặt.
Trang Nại Nại hít sâu một hơi: "Cậu đợi tin tức của tớ, bây giờ tớ về nhà họ Cố trước, nếu bọn họ... thì sẽ không cần phải dùng những bức ảnh này."
Lâm Hi Nhi gật đầu: "Cậu thử nói với ba cậu xem, dù sao cũng là người thân của cậu, sẽ không làm khó cậu."
Trang Nại Nại cười khẩy, sẽ không... làm khó cô sao?
***
Nhà họ Cố.
Lúc Trang Nại Nại về đến nhà đã là mười giờ tối.
Cố Đức Thọ và Lý Ngọc Phượng vẫn chưa ngủ, đang xem tivi ở phòng khách.
Thấy Trang Nại Nại, Cố Đức Thọ hơi ngạc nhiên, ông ta sốt ruột đứng lên hỏi: "Khuynh Nhan, ngài Tư đồng ý chưa?"
Cái người này…
Đã hai ngày hai đêm cô không về nhà, mà ông ta không hỏi cô làm gì, vừa mở miệng là Tư Chính Đình đã đồng ý chưa?
Ông ta thật sự là ba ruột của cô?
Trang Nại Nại cười khẩy.
Vì sao cô có cảm giác hai người gọi là cha mẹ này không có chút tình cảm gì với cô, tìm cô về chỉ vì đám hỏi với Tư Chính Đình?
Không thể trách đầu óc cô quá tăm tối, chuyện gì cũng nghĩ thành âm mưu quỷ kế. Lớn lên trong cảnh mồ côi cha khiến cô luôn cảnh giác với mọi thứ, hơn nữa... cô tin vào trực giác của mình.
Cô luôn cảm thấy mẹ cô và người nhà này có gút mắc.
Giữa mẹ và người nhà này.
Cô tin mẹ cô hơn.
Trang Nại Nại không trả lời vấn đề của Cố Đức Thọ, chỉ nói: "Ba, ngày mai là hạn cuối của năm mươi vạn tệ, trong nhà thật sự không có cách nào gom lại cho con trước sao?"
Một câu nói làm Cố Đức Thọ nhất thời sửng sốt, một lúc lâu sau cũng không thấy ông ta nói gì.