Chereads / Xin chào người thừa kế / Chapter 36 - Chương 36: Bởi vì em không thích anh nữa

Chapter 36 - Chương 36: Bởi vì em không thích anh nữa

Trong phòng ngủ, Trang Nại Nại do dự cầm điện thoại di động lên.

Cuộc gọi này, cuối cùng là gọi hay không gọi?

Nếu lợi dụng Tư Chính Đình thì có lẽ bọn họ sẽ hoàn toàn chấm dứt.

Nhưng nếu không làm vậy…

Khuôn mặt mẹ hiện lên trước mắt cô.

Trang Nại Nại siết chặt nắm tay, chôn chút áy náy cuối cùng vào sâu trong lòng.

Cô ấn điện thoại gọi đến số của Lâm Hi Nhi.

Nhưng vào khoảnh khắc vừa gọi, cô bỗng ấn phím tắt.

Không nỡ…

Cô bỗng nhớ tới buổi tối năm năm trước, buổi tối mà bọn họ chia tay.

Khi đó bọn họ vừa hoàn thành kỳ thi tuyển sinh đại học xong, nguyện vọng được gửi trả về, cô và Tư Chính Đình đi đến sân trường.

Trong sân trường, bóng cây loang lổ chiếu vào mặt càng làm nổi bật nét lạnh lùng của anh.

Trang Nại Nại nhìn anh, càng cảm thấy mình nhìn không thấu.

Cô bỗng nói: "Tư Chính Đình, chúng ta chia tay đi!"

Tròng mắt anh co lại, bình tĩnh hỏi: "Vì sao?"

Vì sao?

Anh còn có mặt mũi hỏi vì sao?

Trang Nại Nại siết chặt nắm tay, đem tất cả cảm xúc giấu sâu xuống dưới đáy lòng, nhẹ nhàng nói: "Bởi vì em không thích anh nữa."

"Vì sao? Là anh có chỗ nào không tốt sao?" Anh ngẩn ra, một lúc lâu sau mới hỏi lại.

Trang Nại Nại bĩu môi nhìn về phía cây cối bên cạnh, cô không dám nhìn anh vì sợ mình sẽ không nhịn được mà khóc lên, cô cố gắng nở nụ cười: "Không thích chính là không thích, còn cần có lý do sao?"

Ánh mắt nặng nề của anh nhìn sang, cô cảm thấy lòng mình khó chịu đến đỉnh điểm.

Cô cắn môi không nói gì.

Một lúc sau, cuối cùng cũng nghe anh nói: "Được."

Sau đó anh xoay người bước đi.

Nhìn bóng dáng rời đi của anh, nước mắt của cô chảy xuống.

Cô muốn chạy lên ôm bóng lưng kia, nhưng cuối cùng thì lý trí bắt cô tìm một góc khóc nức nở.

Đó là lần cuối cùng cô khóc trong cuộc đời này.

Thời gian sau đó, cô không cho phép mình rơi một giọt nước mắt nào.

Nhưng bây giờ, lúc gọi cuộc gọi đó, cô bỗng có cảm giác muốn rơi nước mắt.

Cô siết chặt nắm tay bỏ vào trong miệng của mình.

Nước mắt không tiếng động rơi xuống.

Trang Nại Nại tìm số điện thoại của anh trong danh bạ, tìm xong liền gọi.

Lòng cô đang run lên.

Cô không biết tại sao phải gọi điện thoại cho đối phương, có lẽ trong tiềm thức cô muốn nghe giọng nói của anh.

Bên kia điện thoại truyền đến giọng nữ báo đối phương đã tắt máy.

Đã tắt máy...

Trang Nại Nại chán nản buông tay, điện thoại di động rơi xuống sofa.

Cô vẫn ngồi im ở đó, trong bóng tối.

Không biết đã ngồi bao lâu, điện thoại di động chợt sáng lên.

Ánh sáng của điện thoại di động làm Trang Nại Nại có chút không thích ứng.

Cô cầm điện thoại di động lên, là Lâm Hi Nhi gọi tới.

"Nại Nại, cậu nghĩ xong chưa? Nếu còn không gửi thì sẽ không kịp ngày mai đâu…"

Lúc này, Trang Nại Nại mới biết đã hơn nửa đêm rồi.

Cô thật sự không còn cách nào khác.

Trang Nại Nại hít sâu một hơi rồi nói: "Gửi đi!"

Tư Chính Đình, cái này là do năm năm trước anh nợ em.

Cho nên... lần này lợi dụng anh, ân oán giữa chúng ta coi như xóa bỏ.

Yêu cũng được, hận cũng được, đều tan thành mây khói đi!