Sự im lặng của Cố Đức Thọ làm lòng Trang Nại Nại trở nên lạnh lẽo.
Suy đoán ban đầu càng gần với thực tế.
Tuy nhà họ Cố đang bên bờ vực phá sản, nhưng đối với một gia đình từng có vài trăm triệu mà nói, thì năm mươi vạn tệ chỉ là một món trang sức của Lý Ngọc Phượng, vậy mà bây giờ…
Bọn họ dùng chuyện này làm lợi thế ép buộc cô…
Cố Đức Thọ thở dài: "Nại Nại, không phải không có, nhưng con cũng biết nhà mình đang ở trong tình huống nào. Nếu phá sản thì ngay cả chỗ ở cũng không có, con và ngài Tư…"
Ông ta còn chưa nói xong thì Lý Ngọc Phượng đã hừ lạnh một tiếng: "Con quan tâm kẻ trộm kia như vậy làm gì? Nhà chúng ta không nợ bà ta cái gì. Bà ta bị kiện ra tòa là đáng đời! Chúng ta không kiện là tử tế lắm rồi! Nếu con có thời gian thì nên nghĩ làm sao lấy lòng ngài Tư, để ngài ấy thực hiện hôn ước đi."
Trang Nại Nại nhíu mày nói: "Mẹ tôi không phải là kẻ trộm."
"Bà ta là một kẻ trộm, trộm con của người khác. Nhân chứng vật chứng đều ở đây, con còn ngụy biện làm gì?"
Trang Nại Nại siết chặt nắm tay: "Dù thế nào thì trước đây chúng ta cũng đã bàn bạc xong rồi. Tôi giúp các người vượt qua cửa ải khó khăn lần này, các người cho tôi năm mươi vạn."
Lý Ngọc Phượng cười lạnh: "Vậy bây giờ con đã giúp chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn chưa?"
Lý Ngọc Phượng bức bách khiến cho một chút áy náy và chột dạ cuối cùng của Trang Nại Nại đều biến mất, trên mặt lộ ra thoải mái: "Tư Chính Đình đã đồng ý với tôi, sẽ sớm kết hôn."
Cố Đức Thọ kích động đứng bật dậy: "Thật sao?"
Lý Ngọc Phượng cũng nhìn cô, vẻ mặt không tin tưởng.
Trang Nại Nại cười: "Thật, chắc chắn ngày mai sẽ có tin tức liên quan được tung ra. Các người cũng biết, anh ấy luôn mang thái độ lãnh đạm với tất cả phụ nữ, nhưng chỉ có mình tôi…"
Nói đến đây, Trang Nại Nại cúi đầu tỏ vẻ ngượng ngùng: "Mấy ngày nay, công việc anh ấy khá bận rộn, chuyện kết hôn và lễ cưới… Còn cần ba dành thời gian đi gặp người nhà của anh ấy."
Cố Đức Thọ gật đầu liên tục, kích động xoa hai tay vào nhau: "Chuyện này là đương nhiên, đương nhiên rồi."
Trang Nại Nại nhìn ông: "Năm mươi vạn…"
"Nếu ngày mai có tin tức liên quan thì chúng ta sẽ cho con."
Lý Ngọc Phượng lên tiếng trước khi Cố Đức Thọ trả lời.
Lòng Trang Nại Nại chùng xuống, cô gật đầu rồi trở về phòng ngủ được chuẩn bị riêng cho mình.
Vừa vào phòng, sắc mặt của cô lập tức trầm xuống.
Cô chán nản ngồi xuống ghế sofa, vòng tay ôm lấy đầu gối của mình. Ngày mai công bố với dư luận, chắc là nhà họ Cố có thể vay ngân hàng. Nhưng Tư Chính Đình sẽ biết cô lợi dụng anh, đến lúc đó, liệu cơn giận của anh có thể lan tới doanh nghiệp Cố thị không?
Trang Nại Nại hít sâu một hơi, hy vọng sẽ không như vậy, bởi vì cô thật sự không còn cách nào khác nữa rồi.
Cô lấy điện thoại ra tìm số điện thoại của Lâm Hi Nhi rồi... nhìn chằm chằm số điện thoại đó ngẩn người.
***
Đêm khuya.
Tư Chính Đình đứng trên ban công biệt thự, gió lạnh thổi bay tóc anh nhưng không thổi bay nổi vẻ lạnh băng trên mặt anh.
Ánh mắt nặng nề nhìn về phía trước, trong con ngươi không có tiêu cự.
Lúc này, trong đầu anh chỉ có câu hét của Trang Nại Nại.
"Bởi vì em còn thích anh.
"Em yêu anh."
"Vì vậy, em muốn gả cho anh."
"Em hối hận, em vẫn còn thích anh, chúng ta kết hôn được không?"
Bực bội dập tắt điếu xì gà trong tay, anh cầm điện thoại di động lên gọi cho Quý Thần: "Để trống toàn bộ lịch trình hai tháng tới."
Quý Thần sửng sốt: "Thưa ngài, tôi có thể hỏi là vì sao không?"
"Tôi muốn chuẩn bị hôn lễ."