Chereads / Xin chào người thừa kế / Chapter 33 - Chương 33: Cho tôi một lý do để kết hôn với cô

Chapter 33 - Chương 33: Cho tôi một lý do để kết hôn với cô

Trang Nại Nại bùng nổ khiến ánh mắt Tư Chính Đình hơi sáng lên.

Anh nhìn Trang Nại Nại, sâu trong đáy lòng có một sự mong đợi nhàn nhạt: "Vậy thì vì sao?"

Vì sao?

Dù biết rõ anh chán ghét mình, nhưng cô vẫn kiên trì bước tới.

Thật sự chỉ vì nguyên nhân năm mươi vạn tệ thôi sao?

Trang Nại Nại chưa từng nghĩ sâu hơn về vấn đề này.

Nếu vị hôn phu của cô không phải là Tư Chính Đình, thì cô sẽ mặt dày như vậy sao?

Rất rõ ràng.

Câu trả lời là không.

Cô siết tay, nhìn chằm chằm vào anh.

Cô có vài lời muốn nói, nhưng cô biết nói ra là tự rước lấy nhục.

Sự im lặng của cô khiến ánh sáng trong mắt Tư Chính Đình dần tản ra.

Anh còn mong đợi gì đây?

Ánh mắt của anh lại trở lại lạnh lùng như trước, dường như không để ý bất cứ thứ gì.

Nhìn dáng vẻ bướng bỉnh của cô gái, Tư Chính Đình lạnh nhạt nói:

"Cho tôi một lý do để kết hôn với cô."

Lý do?

Trang Nại Nại có chút không hiểu ý của câu nói đó.

Nếu anh nói như vậy thì chẳng phải là đang bảo... cô có cơ hội sao?

Mắt Trang Nại Nại sáng lên, lập tức mở miệng nói: "Em là vị hôn thê của anh, chúng ta kết hôn là chuyện đương nhiên."

Ánh mắt Tư Chính Đình rất lạnh, rõ ràng là không hài lòng với lý do này.

Tròng mắt Trang Nại Nại chuyển động, sau đó tiếp tục nói: "Em biết nấu cơm, biết làm việc nhà, còn biết làm ấm giường…"

"Đó là bảo mẫu, không phải vợ."

Trang Nại Nại: ... Bảo mẫu nhà anh còn có thể làm ấm giường?

Quả nhiên là quý tộc giàu có!

Nghĩ đến chuyện mỗi tối anh đều ôm bảo mẫu ngủ, Trang Nại Nại lại thấy khó chịu. Nhưng lúc này cô phải đau đầu suy nghĩ lý do: "Thì... tốt xấu gì chúng ta cũng đã từng yêu nhau, em biết khá rõ sở thích của anh, như vậy cũng sẽ dễ dàng chăm sóc anh hơn."

Trên mặt Tư Chính Đình hiện lên vẻ mất kiên nhẫn.

"Tìm đại một người phụ nữ, cho cô ta vài ngày là có thể biết sở thích của tôi. Cho nên Trang Nại Nại, tại sao tôi phải cưới cô?"

Trang Nại Nại thở dài, thân là chuyên viên thiết kế, cô chưa từng thua thiệt trong lời nói. Nhưng ngay lúc này, cô không thể tìm ra một lý do thích hợp.

Người đàn ông này vẫn giống như năm năm trước, vẫn kiêu ngạo như thế.

Sắc mặt Tư Chính Đình càng ngày càng lạnh, khí thế trên người cũng mạnh mẽ lên, nhìn Trang Nại Nại rối rắm, anh lạnh lùng cười giễu một tiếng trong lòng.

Tư Chính Đình, mày đang làm gì? Mày muốn lý do gì nữa?

Anh xoay người đi về phía xe.

Nhìn bóng lưng của anh, Trang Nại Nại phát hoảng.

Không phải là đòi lý do sao?

Bất chấp hết vậy!

Cô nhắm mắt lại hét to.

"Tư Chính Đình, anh muốn lý do."

"Được, em cho anh lý do."

"Bởi vì em còn thích anh."

"Em yêu anh."

"Vì vậy, em muốn gả cho anh."

"Lý do này đủ chưa?"

Tư Chính Đình dừng bước, từ từ quay đầu lại.

Anh nhận ra tâm trạng mình không vui như trong tưởng tượng, bởi vì cô chỉ trả lời cho có lệ.

Anh lạnh lùng nhìn cô rồi nói, lời nói không có chút cảm xúc nhưng không hiểu sao lại làm người ta thấy chua xót: "Năm năm trước, không phải cô nói, cô không thích tôi sao?"

Năm năm trước?

Ngón tay đang siết chặt của Trang Nại Nại bỗng buông ra, sau đó cô dùng giọng điệu chẳng sao cả để trả lời lại.