Sự dịu dàng thoải mái này làm cho Trang Nại Nại vô thức tiếp nhận nụ hôn.
Cô nhắm hai mắt lại, buông đôi tay đang nắm chặt ra ôm lấy hông anh, đáp lại nụ hôn của anh…
Nỗi nhớ và tình yêu say đắm bị đè nén nơi sâu nhất trong lòng, cùng với những bốc đồng và rung động thời trẻ lần lượt hiện lên, khiến cô biết là dù có như thiêu thân lao vào lửa thì cô cũng sẽ không hối tiếc.
Sự đáp lại của cô làm Tư Chính Đình vui vẻ, tay nắm ngang hông cô bỗng xoay một cái, trực tiếp đặt cô ở giữa xe và mình.
Sau đó tiếp tục hôn sâu, hôn sâu…
Vẫn chưa đủ...
Năm năm nhớ nhung da diết làm Tư Chính Đình hận không thể kết hợp hai người lại với nhau, vĩnh viễn không bao giờ rời xa nhau.
Anh bỗng đưa tay vén váy cô.
Hơi lạnh đột nhiên xuất hiện làm Trang Nại Nại tỉnh táo lại.
Thấy động tác của người đàn ông, cơ thể vừa mới thả lỏng lại cứng ngắc lần nữa. Nhưng sau đó lại lập tức thả lỏng...
Cô yêu anh.
Hơn nữa, đây là người đàn ông duy nhất cô yêu sâu đậm trong đời. Cho nên, kể cả anh không cưới cô, cô cứ tùy hứng một lần thì có sao?
Cơ thể Trang Nại Nại vì hưng phấn và kích động mà run lên.
Phía trước là Tư Chính Đình với tình yêu nóng bỏng, phía sau là cảm giác mát lạnh của xe hơi, hai loại cảm giác nóng lạnh trái ngược nhau làm kích thích thần kinh của cô.
Đang lúc hai người loạn ý tình mê, phía sau bỗng vang lên tiếng còi xe...
Tư Chính Đình và Trang Nại Nại đồng thời giật mình.
Lúc này, bọn họ mới ý thức được mình vẫn còn đang ở trên đường.
Lý trí trở về, Trang Nại Nại nghĩ đến người tài xế sau lưng đã chứng kiến tất cả thì đỏ bừng mặt, vội đẩy Tư Chính Đình ra chỉnh lại trang phục của mình.
Đúng là quá mất mặt!
Cái đội xe này của Tư Chính Đình có tới tận mười mấy người đó!
Cô ở trước mặt mười mấy người này, cùng với Tư Chính Đình…
A a a a...!!!
Trang Nại Nại che kín mặt mình, cảm thấy không có cách nào gặp người khác nữa rồi. Cô chỉ muốn chụp một tấm ảnh thân mật, sao bây giờ lại thành ra thế này?
Tư Chính Đình quay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng đảo qua chỗ ngồi kế bên tài xế.
Ngồi ở vị trí đó là trợ lý Quý Thần.
Anh ta nhất thời cảm thấy sau lưng lạnh buốt, đương nhiên anh ta biết việc mình bóp còi làm phiền chuyện tốt của ông chủ. Nhưng mà ông chủ ơi! Nếu tôi không làm phiền thì hai người sẽ "củi khô bốc cháy", lúc đó... thì không chỉ đơn giản là một ánh mắt như dao đâu T.T!
Quý Thần bày tỏ: Thân là trợ lý của ngài, đúng là quá khó cho tôi rồi!
Ánh mắt lạnh như băng của Tư Chính Đình liếc Quý Thần xong, thì rơi vào người cô gái trước mặt.
Cô lấy tay che mặt mình, bộ dạng chỉ hy vọng trên mặt đất có cái lỗ để có thể chui vào, rất... đáng yêu.
Nhớ đến chuyện vừa xảy ra, ánh mắt Tư Chính Đình trở nên ấm áp hơn.
Trang Nại Nại ra sức lùi vào góc tối, cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của mình xuống một cách tối đa, thật sự mong mọi người xung quanh coi cô như không khí.
Lùi đến khi cô cảm thấy người khác chắc chắn không thấy rõ mặt mình mới thở phào, vừa ngẩng đầu lên thì thấy khóe môi Tư Chính Đình hơi nhếch lên.
Trang Nại Nại lập tức ngẩn người, vừa rồi… anh thật sự đã cười sao?
Đây là lần đầu tiên, kể từ lúc gặp lại nhau tới giờ cô mới thấy anh cười.
Tuy chỉ là một nụ cười khẽ và nhanh chóng biến mất, nhưng làm lá gan của Trang Nại Nại lập tức to lên.
Bởi vì lúc này, người đàn ông trước mặt cô dường như không còn là người thừa kế của tập đoàn Đế Hào, mà là thiếu niên lạnh lùng ít nói của năm năm trước.