Trang Nại Nại cúi đầu nhìn thuốc trong tay.
Bằng bất cứ giá nào!
Cúp điện thoại, cô trốn sau đèn đường nhìn chăm chú vào tập đoàn Đế Hào.
Nhân viên bên trong đã lần lượt ra về, mà Tư Chính Đình còn chưa ra.
Đúng là một người cuồng công việc!
Không sợ hủy hoại cơ thể mình?
Nhưng cơ thể anh không khỏe thì có một xu quan hệ nào với cô đâu?
Nhớ đến mấy lần mình nhiệt tình nhưng lại bị anh lạnh nhạt, Trang Nại Nại buồn bực không thôi.
Cô lớn lên như hoa như ngọc thế này, sao người đàn ông này lại động tâm chút nào?
Ah!
Cầu cho cả đời này anh không "ngẩng" lên được!
Đúng tám giờ, lúc Trang Nại Nại sắp mất kiên nhẫn thì cửa tập đoàn Đế Hào có động tĩnh.
Vài vệ sĩ bước ra ngoài, sau đó lái chiếc Maybach chuyên chở Tư Chính Đình đến cửa.
Tư Chính Đình đứng trước cửa nhìn quanh một vòng, không biết là đang tìm gì, sau đó mới cúi đầu ngồi vào xe.
Mắt Trang Nại Nại sáng lên, cô chạy nhanh qua góc cửa.
Đợi một lát, liền nghe thấy tiếng xe lần lượt chạy tới, Trang Nại Nại cắn chặt răng, trong lòng tự cổ vũ mình sau đó cắm đầu chạy về phía trước.
Nhưng cô sợ chiếc Maybach kia không thắng kịp, nên vừa mới nhấc chân là lập tức hét lên: "Á Á Á... Đụng Chết Người Rồi! Đụng Chết Người Rồi!"
Hét xong thì người cũng vọt tới giữa đường.
Cô nhắm chặt hai mắt lại.
Trong xe, Tư Chính Đình ngồi ở ghế sau, anh không cúi đầu xem văn kiện như thường ngày, mà cảm thấy trong lòng hơi trống rỗng.
Lúc đầu anh cho rằng với tính cách của cô, thì nhất định cô sẽ đợi anh ở bên ngoài công ty, nhưng mà… sao lại không thấy?
Cô có việc đột xuất?
Hay là… bỏ cuộc?
Hay là giống như năm năm trước, cứ thế tiêu sái bỏ đi?
Anh còn đang mải miết suy nghĩ thì chợt thấy một vóc dáng quen thuộc xông ra.
Dù biết rõ xe mình có động cơ mạnh mẽ linh hoạt, căn bản là không thể đụng trúng cô, nhưng trong khoảnh khắc ấy, trái tim anh gần như nhảy ra ngoài.
Két!!!
Tiếng thắng xe vang lên.
Trang Nại Nại nhíu mày, cố gắng mở một con mắt, sau đó...
Oh?
Trang Nại Nại dở khóc dở cười, sao chiếc xe này lại có hệ thống thắng xe mạnh như vậy chứ!
Khoảng cách giữa cô và xe vẫn còn hơn 10cm.
Đôi mắt to của Trang Nại Nại chuyển động, sau đó lặng lẽ đi bước lên hai bước, vừa đụng vào chiếc xe sang trọng là lập tức đặt mông ngồi dưới đất gào khóc: "A a, đụng chết người rồi! Đụng trúng người rồi!"
Khóe môi tài xế ngoéo một cái, giọng cô vang dội như vậy thì chết ở chỗ nào? Hơn nữa, vừa rồi là cô tiến lên hai bước, tưởng chúng tôi không nhìn thấy sao?
Tài xế nghĩ tới đây, quay đầu nhìn ra sau xin chỉ thị.
Ơ? Ngài Tư đâu rồi?
Trang Nại Nại vừa hét to vừa he hé mắt nhìn về phía trước.
Trước mắt bỗng tối lại, Tư Chính Đình đứng trước mặt cô, giọng nói của anh mang theo sự nôn nóng và tức giận: "Trang Nại Nại, cô không muốn sống nữa sao?"
Cái giọng này… sao nó làm cô có cảm giác thật ra anh đang quan tâm cô?
Nhưng mà mặc kệ nó.
Khó lắm mới gặp được anh, Trang Nại Nại không thèm nghĩ gì mà nhảy bổ từ dưới đất lên, dùng cánh tay ôm lấy cổ anh, hai chân thì dùng sức quấn eo anh...
Bất chấp tất cả hôn lên môi anh.