Trứng chiên hình trái tim, bởi vì Tư Chính Đình thích ăn năm phần chín nên lòng trứng vẫn còn sền sệt, vừa rớt xuống liền vỡ ra văng đầy đất, lòng trứng màu vàng lan ra từng chút một...
Nhìn hơi buồn nôn.
Bánh khoai tây cắt sợi ép thành hình thoi chiên vàng, nhìn rất ngon miệng, nhưng đã rơi vỡ mất lớp giòn.
Còn có chuối tiêu xắt lát xếp thành hình đóa hoa, tốn của cô những mười phút sắp xếp nhưng giờ từng lát từng lát rơi rải rác trên mặt đất, khắp nơi đều có.
Trang Nại Nại nhìn thức ăn mình dày công làm trở thành cái dạng này thì lòng thắt lại, dường như có vật gì đó nghẹn trong lồng ngực cô.
Vành mắt cô đỏ lên, vốn định nói tốt, định giải thích nhưng lời cứ nghẹn lại ở cổ. Cô cắn chặt môi, siết chặt nắm tay để mình không được khóc lên.
Cuối cùng cô ngồi xổm xuống, muốn nhặt lên nhưng lại không biết bắt đầu nhặt như thế nào.
Trong lòng thầm mắng: Tư Chính Đình, tên khốn kiếp này! Khốn kiếp! Sau này không làm bữa sáng cho anh nữa!
Mắng vài câu làm cho tâm trạng Trang Nại Nại tốt hơn một chút.
Cô thầm thở dài.
Thôi bỏ đi, cô tính toán với anh như thế làm gì?
Năm năm trước, anh vô tình máu lạnh nhưng cuối cùng vẫn bị cô thu phục được đấy thôi!
Đã vậy thì bây giờ… cô phải tiếp tục cố gắng!
Nghĩ tới đây, Trang Nại Nại khôi phục lại sức chiến đấu.
Tư Chính Đình nghe tiếng động, quay lại nhìn thì thấy thức ăn rơi trên đất. Đôi mắt anh trầm xuống, cảnh tượng quen thuộc vào năm năm trước lập tức hiện ra trước mắt.
Năm đó, cô cũng giống thế này.
Dậy sớm làm bữa sáng mang tới trường học đưa cho anh, một lần lại một lần...
Sau khi anh quen với điều này thì cô lại bỏ đi.
Năm năm không ăn sáng, anh bị bệnh đau dạ dày.
Còn bây giờ, cô đang làm gì?
Vì cần anh giúp đỡ mà bắt đầu dùng những thứ này để khơi dậy ký ức thanh xuân năm đó sao?
Tư Chính Đình siết chặt ngón tay nhìn về phía Trang Nại Nại.
Cảm xúc đau lòng, mất mát, thậm chí là uất ức trên mặt cô làm tắt hết cơn giận của anh.
Cô có một loại ma lực, có thể dễ dàng khơi lên cơn giận của anh, nhưng cũng có thể dễ dàng dập tắt nó.
Cô buồn như vậy… có phải là đang nghĩ đến những điều tốt đẹp đã từng có không?
Có phải đang hối hận trước đây đã chia tay với anh không?
Trong đôi mắt hờ hững của Tư Chính Đình cuối cùng cũng có chút ánh sáng chuyển động. Anh vừa định mở miệng nói gì đó thì thấy Trang Nại Nại đứng lên, những khổ sở vướng mắc biến mất trong nháy mắt, cô cười ngọt nói: "Tư Chính Đình, anh xem những món này đều là món anh thích. Chắc bây giờ anh đang tiếc hả? Chỉ cần anh cưới em thì sau này anh có thể ăn những món này mỗi ngày, anh nói có đúng không?"
Giọng cô gái nhẹ nhàng mềm mại nhưng lại khiến ánh sáng vừa mới chuyển động trong mắt Tư Chính Đình biến mất trong nháy mắt.
Cặp con ngươi đen nhánh bùng lên ngọn lửa tức giận!
Anh không biết mình đang suy nghĩ gì nữa, thờ ơ dứt khoát vòng qua cô bước nhanh đi.
Trang Nại Nại cố gắng kiềm chế cơn giận của mình.
Cô không tức giận, thậm chí còn ăn nói khép nép với anh.
Hành động hai ngày qua của cô, cho dù là tảng đá thì cũng phải nóng lên mới đúng chứ!
Nhưng người đàn ông này… sao lòng dạ anh lại sắt đá như thế?
Trang Nại Nại nhìn bóng lưng của anh, tức đến mức toàn thân run rẩy.
Cô muốn đuổi theo, nhưng vệ sĩ đã cảnh giác đứng ra chặn lại: "Cô Trang, đừng ép chúng tôi ra tay."