"Đling ~ Đling ~ Đling ~…"
Chuông điện thoại di động vang lên gọi hồn Trang Nại Nại về.
Cô vội nhìn về phía mẹ Trang, quả nhiên thấy lông mi bà run run, có dấu hiệu sẽ tỉnh giấc.
Cô chỉnh điện thoại về chế độ im lặng, lúc này mới lặng lẽ đứng lên đi ra khỏi phòng ngủ cùng Lâm Hi Nhi.
Trang Nại Nại cúi đầu nhìn dãy số hiện thị trên điện thoại.
Cô vừa bắt máy liền nghe đầu bên kia truyền đến một giọng phụ nữ gay gắt: "Này, cô chuẩn bị đủ năm mươi vạn tệ chưa?"
Vẻ mặt Trang Nại Nại lập tức trở nên sắc bén, giọng điệu nói chuyện cũng mang theo cường thế: "Không có!"
"Không có? Còn không có thì chờ giấy triệu tập của tòa án đi."
Giấy triệu tập?
Trang Nại Nại cười khẩy: "Tôi đã nói cho tôi năm ngày, hôm nay mới ngày thứ ba, cô gấp cái gì?"
"Năm ngày ba ngày cái gì? Ba ngày mà chưa gom đủ năm mươi vạn tệ thì làm sao năm ngày kiếm được? Nói cho cô biết, tốt nhất bây giờ cô đưa tôi, nếu không…"
"Vậy cô đi kiện đi! Mẹ tôi có đầy đủ giấy chứng nhận bệnh tâm thần, cùng lắm thì bị tòa án buộc vào bệnh viện tâm thần mà thôi. Cô cảm thấy tiền chữa trật khớp tay của con gái cô cộng thêm phí tổn thương tinh thần là bao nhiêu? Tôi nói cho cô biết, đừng nói là năm mươi vạn tệ, ngay cả năm nghìn cũng không có."
"Cô…"
"Tôi nói năm ngày chính là năm ngày, bây giờ một xu cũng không có."
Đầu bên kia hừ lạnh một tiếng: "Được rồi, tôi sẽ chờ cô thêm hai ngày!"
Cúp điện thoại xong, Trang Nại Nại thở dài.
Ngày đó, sau khi cô theo Cố Đức Thọ đi, mẹ cô bỗng nhiên nổi điên chạy theo xe một đoạn đường dài, cuối cùng ôm một bé gái bên đường, gào khóc nói là Nại Nại của bà. Bởi vì dùng quá sức nên cánh tay của cô bé đó bị trật khớp.
Trang Nại Nại không muốn dính dáng tới cảnh sát và tòa án, muốn giải quyết riêng, nhưng cha mẹ bé gái mở miệng ra là đòi năm mươi vạn tệ, một xu cũng không bớt.
Lâm Hi Nhi nhìn sắc mặt Trang Nại Nại, tức giận nói: "Bọn họ đang tống tiền thì có. Rõ ràng là cắn chắc cậu không nỡ đưa dì đến bệnh viện tâm thần."
Cô đương nhiên là không nỡ rồi.
Tuy bệnh viện tâm thần điều trị khá toàn diện, nhưng cuộc sống bên trong không có tự do, ngay cả thời gian thăm nuôi cũng là một ngày cố định trong tuần, này có khác gì ở tù đâu?
Mẹ vì cô mà khổ cực vất vả cả đời rồi, cô không thể để bà chịu khổ thêm nữa.
Trang Nại Nại quay lại phòng ngủ, ngồi xổm bên cạnh mẹ rồi bỗng nhiên ôm chầm lấy bà.
Mẹ, con không tin mẹ là một kẻ trộm con của người khác.
Kể cả cho dù, người không phải là mẹ ruột của con thì con cũng tin rằng người có nỗi khổ riêng, đúng không?
Cho nên… người yên tâm, con nhất định phải gả cho Tư Chính Đình, giúp doanh nghiệp Cố thị quay vòng vốn, vậy thì Cố Đức Thọ sẽ cho con năm mươi vạn tệ.
…
Ngày hôm sau, Trang Nại Nại dậy từ lúc bốn giờ sáng, lấy hộp cơm tình yêu ra bắt đầu chuẩn bị.
Cô vừa bận rộn làm vừa ngân nga câu hát.
Mới sáng sớm mà được ăn bữa ăn tình yêu nóng hổi, chắc chắn Tư Chính Đình sẽ cảm thấy cô là một vị hôn thê đạt tiêu chuẩn, đúng không?
Năm giờ, cô bắt đầu xuất phát.
Tới trước trụ sở tập đoàn Đế Hào thì vừa đúng bảy giờ.
Thời gian còn sớm, quán cà phê đối diện chưa mở, Trang Nại Nại đành đứng ở bên ngoài nhìn chăm chú vào cửa chính của tập đoàn Đế Hào.
Mặt trời dần lên cao, cuối cùng cũng thấy đoàn xe của Tư Chính Đình tới.
Một chiếc BMW màu đen mở đường phía trước, Maybach theo sau giống như một con báo duyên dáng chạy vào.
Tất cả mọi người đi đường xung quanh như được rửa mắt với phương thức lên sân khấu đầy khí phách này.