Các nhân viên bên trong tòa nhà nhanh chóng chạy đến xếp hàng chào đón.
Xe dừng lại, Tư Chính Đình bước ra ngoài.
Dáng vẻ uể oải của Trang Nại Nại lập tức phấn chấn trở lại.
Vóc dáng người đàn ông cao lớn mang theo khí phách vương giả khiến người ta thần phục, giống hệt như những vị hoàng đế trước kia.
Mặt anh vẫn không có bất cứ biểu cảm gì, chỉ có thờ ơ lạnh nhạt, cứ như anh không đặt bất cứ chuyện gì, bất cử kẻ nào vào mắt.
Ánh mặt trời chiếu lên người anh, bao phủ anh trong một lớp ánh sáng vàng nhạt, cả người toát lên sự thần bí và cao quý.
Sau khi xuống xe, anh cúi đầu xem giờ.
Sau đó dừng lại một chút, ánh mắt như có như không nhìn lướt qua người Trang Nại Nại.
Kế tiếp liền bước chân đi thẳng vào tòa nhà.
Thật là… quá đẹp trai rồi!
Trái tim Trang Nại Nại đập thình thịch.
Cô cảm thấy anh của bây giờ còn hấp dẫn, dễ khiến người ta chìm đắm hơn cả năm năm trước.
Thấy anh sắp đi vào trong, Trang Nại Nại vội cầm hộp cơm tình yêu mình làm xông lên.
"Ngài Tư!"
Trang Nại Nại gọi một tiếng, nhưng Tư Chính Đình vẫn làm lơ, tiếp tục đi về phía trước.
Trang Nại Nại sốt ruột, muốn xông lên nhưng lại bị vệ sĩ cản lại.
Một lần, hai lần, đều bị cản, Trang Nại Nại sắp nổi điên rồi!
"Mẹ nó chứ! Các anh tránh ra cho tôi!"
Trang Nại Nại hét một tiếng rồi đâm thẳng cả người vào người hai vệ sĩ.
Hai lần trước, cô không muốn mình mất hình tượng như thế này, nhưng bây giờ thời gian không còn nhiều nữa. Cô mà không tìm được cách, mẹ cô biết phải làm sao đây?
Trang Nại Nại cắn răng, cô không tin làm tới mức này mà còn không được.
Một tay cô ôm chặt hộp cơm, tay còn lại đấm vào mặt một vệ sĩ, rồi lấy đà chân đá vào phía dưới vệ sĩ còn lại.
Hành động này khiến Quý Thần đứng bên cạnh há hốc mồm.
Wow!
Cô Trang đúng là V587*!
* V587: Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, từ đồng âm, ý là mạnh mẽ độc đoán.
Hai người vệ sĩ không ngờ Trang Nại Nại sẽ ra tay gian xảo như vậy, lúc họ nghiêng người né tránh đã tạo ra một chỗ trống.
Trang Nại Nại nhắm trúng chỗ trống đó, cúi đầu xông thẳng về phía trước.
Vệ sĩ sửng sốt, định vươn tay kéo Trang Nại Nại theo bản năng, lại chợt thấy Quý Thần nháy nháy mắt với họ, hai người hơi ngạc nhiên buông tay ra.
Trang Nại Nại đang dùng sức giãy mạnh, kết quả bọn họ bỗng dưng lại buông tay ra khiến chân cô không đứng vững.
Cho nên, trong sự sửng sốt của mọi người, cô đâm vào ngực Tư Chính Đình.
Tư Chính Đình dừng bước.
Anh cúi đầu nhìn cô gái trong ngực mình, sợi tóc mềm mại phớt qua gò má của anh, làm cho anh hơi ngẩn người.
Hơi thở nam tính quen thuộc trên cơ thể người đàn ông tràn vào mũi, trong nháy mắt, đầu óc Trang Nại Nại bỗng trống rỗng.
Một lúc lâu sau cô mới phản ứng lại được, vội bước lùi về sau một bước. Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nóng lên, trong đôi mắt to lộ ra một chút ngại ngùng, cô ho khan một tiếng, sau đó nở nụ cười lấy lòng: "Tư Chính Đình, anh xem hộp cơm tình yêu em làm cho anh này…"
Cô còn chưa nói xong thì Tư Chính Đình đã lui về sau một bước, nhìn lên đỉnh đầu cô một lát, cuối cùng trầm giọng nói: "Tôi không có thói quen ăn sáng."
Bỏ lại một câu lạnh nhạt không cảm xúc, anh vòng qua người cô đi vào trong.
Trang Nại Nại ngẩn người, sao cô lại nghe thấy vài phần xót xa trong đó nhỉ?
Sau khi có phản ứng lại, cô định tiếp tục đuổi theo, nhưng bị vệ sĩ đứng sau lưng Tư Chính Đình đưa tay cản lại…
"Bộp!"
Hộp cơm trong tay Trang Nại Nại rơi xuống đất, thức ăn bên trong văng ra.
Trang Nại Nại sửng sốt.