Na Na ngơ ngác ngồi trong phòng của mình. Ngồi ngẩn người như vậy cũng là một thói quen sinh hoạt hằng ngày của nàng. Cũng là biện pháp để giết thời gian tốt nhất. Mà đại đa số thời gian nàng ngẩn người, thì đại não của nàng đều trống rỗng. Không có hồi tưởng về ký ức của mình, cũng không có suy nghĩ gì cả, chỉ là đơn giản ngồi ngẩn ngơ như vậy.
Nhưng hôm nay thì lại khác, lúc nàng lâm vào trạng thái ngẩn người, thì trong đầu của nàng lại hiện lên bóng dáng của đứa bé có đôi mắt to, và giọng nói trẻ con êm tai kia.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc còn có chút mập mạp, Na Na giơ tay lên, như muốn chạm vào người đứa bé vậy, trong lòng của nàng có một loại cảm giác không nói ra lời.
Đây là tưởng niệm mà trên sách hay nói sao? Thế nhưng mà, vì sao mình lại có tâm tình này đối với một đứa bé mới lần đầu gặp?
Na Na cũng không rõ nữa, có thể nàng cảm thấy, đứa bé này có duyên phận với nàng. Cho dù là Vân Diễm, ở cùng một chỗ với nàng thật lâu, Na Na cũng không có cảm giác thân cận như vậy, thậm chí còn có chút bài xích nàng ta. Nhưng mà từ khi đứa bé kia ôm mái tóc dài của nàng, nàng lại cảm giác đặc biệt ấm áp. Thậm chí còn muốn ôm bé vào ngực mình thật chặt thật lâu.
Lam Hiên Vũ sao? Nhưng mà, bây giờ đứa bé này đang ở đâu?
Na Na chậm rãi nhắm mắt lại, không biết vì cái gì, nàng cảm giác được giống như mình đang phóng ra bên ngoài vậy, rất nhanh liền nhìn thấy thế giới bên ngoài.
Hiện tại nàng đã có thân phận tạm thời của liên bang, nàng ở viện khoa học có tên Gia Chúc Lâu, ở trong đó nàng còn có một phòng khách và một phòng ngủ, ở nơi này cũng không có nhiều biện pháp phòng hộ như ở trong viện nghiên cứu. Nàng cảm nhận được ý thức của mình đang không ngừng phóng ra ngoài, cảm giác cũng hướng ra phía bên ngoài.
Ở bên kia là sân vận động của một gia tộc nào đó, còn có kiến trúc hình bán cầu màu trắng, phía xa xa chính là viện nghiên cứu mà nàng đã ở sáu năm. Nhưng mà, vì sao mình có thể nhìn thấy rõ ràng như vậy?
Na na cảm thấy có chút mờ mịt, rất nhanh, nàng có thể thấy được người quen. Đó từng nhà khoa học trong viện nghiên cứu, chắc là bọn họ vừa mới chấm dứt công việc, nên đang rời khỏi viện nghiên cứu.
Đây là cảm giác sao? Tại sao mình có thể cảm giác xa đến như vậy? Rốt cuộc mình là ai? Không biết mình có thể cảm nhận được đứa bé kia đang ở đâu không…
Gia đình Lam Hiên Vũ vẫn tiếp tục chuyến du lịch của mình, Nam Trừng sắp xếp hành trình rất chặt chẽ, nên ngày thứ ba, bọn họ đã bắt đầu cuộc du lịch như cưỡi ngựa xem hoa vậy. Đi tới một số địa điểm trọng yếu của Thiên Đấu Thành, sau đó tiếp tục đi đến những thành thị khác để du lịch. Mặc dù bọn họ cũng thấy được những thứ mà ở trên Thiên La Tinh không có, nhưng đa số là mọi thứ vẫn tương tự như trên Thiên La Tinh. Dù sao, thì đại đa số những thứ ở đây, cũng là sau khi di dân tới mà xây dựng lên. Mà khi Thiên La Tinh bắt đầu kiến thiết, cũng đã tham khảo rất nhiều kinh nghiệm từ Thiên Đấu Tinh.
"Thời gian tốt đẹp thì luôn trôi qua rất nhanh, còn có một ngày nữa thôi là phải trở về nhà rồi? Con trai cưng của mẹ, con có cảm thấy hài lòng về chuyến du lịch này không?" Nam Trừng cười tủm tỉm hỏi Lam Hiên Vũ.
"Rất hài lòng, cám ơn ba mẹ." Lam Hiên Vũ cũng cười híp mắt nói, thật ra cậu chỉ thích những món đồ chơi trong túi du lịch của mình thôi. Trong đó, cậu thích nhất là một cái mô hình.
Đó là một mô hình cao chừng ba mươi cm, mô hình nam tử mặc áo giáp màu vàng. Lam Tiêu nói cho cậu biết, đây cũng không phải là áo giáp bình thường, mà chính là đấu khải. Là thứ chỉ có những Hồn sư rất mạnh mới có thể có được. Mà mô hình này cũng rất đặc biệt, đây chính là một trong những Hồn sư cường đại nhất trong lịch sử của nhân loại.
Toàn bộ mô hình được chế tạo rất tinh xảo, chừng bảy mươi linh kiện nhỏ, mà nơi nhiều linh kiện nhất chính là bộ áo giáp màu vàng kia, cực kỳ tinh mỹ.
Mô hình này còn có đấu khải bao bọc toàn thân, mà tướng mạo của người này thì lại có chút mơ hồ, nghe nói đây là quy định của liên bang, không cho phép mô phỏng hoàn toàn tướng mạo của những vị đại tướng như thế này. Nhưng cũng có thể là do không có tư liệu hay hình ảnh nguyên vẹn của vị này. Bởi vì vị này đã sống từ một vạn năm trước.
Vị này chính là Long Hoàng Đấu La, còn đấu khải màu vàng bao quanh người của hắn, tên là Kim Long Nguyệt!
Mẹ, mẹ nghĩ sau này con có đấu khải không? Con sẽ có nhiều đấu khải đúng không?" Lam Hiên Vũ dời chủ đề, nhảy tung tăng như chim sẻ mà hỏi. Vấn đề như vậy, cậu đã hỏi không biết bao nhiêu lần. Những Hồn sư nho nhỏ như cậu rất thích đấu khải.
"Sẽ có, sẽ có thôi. Chỉ cần con chăm chỉ tu luyện, thì nhất định sẽ trở thành đấu khải sư. Mỗi con đường nào thì cũng đi về phía trước. Một đấu khải sư cường đại, sức chiến đấu có thể so sánh với chiến hạm nha." Lam Tiêu cười nói.
"Ba mẹ, hai người cũng là Hồn sư, vì sao không phải là đấu khải sư vậy?" Lam Hiên Vũ tò mò hỏi.
Nam Trừng cười khổ trả lời: "Muốn trở thành một đấu khải sư đâu có dễ dàng như vậy, phải cần rất nhiều tài nguyên. Chỉ có những Hồn sư chủ chiến, mới có tư cách thức tỉnh. Hơn nữa phải qua phê duyệt cực kỳ nghiêm khắc mới được. Bởi vì muốn sinh ra một vị đấu khải sư thì phải tiêu tốn tài nguyên rất nhiều. Nếu mà muốn dựa vào chính mình chế tạo đấu khải để trở thành đấu khải sư, thì tài nguyên tiêu tốn là một con số trên trời. Cho nên, con phải trở nên ưu tú nhất, thì mới có hi vọng trở thành đấu khải sư nha."
Lam Hiên Vũ hỏi: "Vậy như thế nào mới được xem là ưu tú nhất đây?"
Nam Trừng nhéo nhéo hai gò má trắng nõn của cậu: "Hôm nay con có lắm vấn đề cần hỏi lắm nha. Muốn trở thành ưu tú nhất, thì trước tiên con phải tốt nghiệp học viện hồn sư sơ cấp và thi đậu vào học viện hồn sư trung cấp Thiên La cái đã, như vậy mới có cơ hội."
"Dạ vâng. Con nhất định phải trở thành đấu khải sư!" Lam Hiên Vũ kiên định nói.
Lam Tiêu chuyển đề tài nói chuyện: "Vài hôm trước còn có người nói là sẽ trở thành thành viên lái chiến hạm. Sao giờ lại muốn làm đấu khải sư rồi?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Hiên Vũ đỏ lên, "Con muốn làm cả hai!"
"Ha ha." Lam Tiêu cùng Nam Trừng không hẹn mà cùng nở nụ cười.
"Đi thôi, ngày cuối cùng của chuyến du lịch, là phải mua sắm thật nhiều. Hôm nay con cùng mẹ có thể mua xả láng. Khi trở về mẹ con chúng ta mới có thể sống trong sung sướng nha."
Vì tránh cho việc dùng quá nhiều tiền ảnh hưởng đến chuyến du hành ngày hôm sau, thì Nam Trừng đã thương lượng với Lam Tiêu, quyết định dành một ngày cuối cùng để thỏa sức mua sắm.
Giá các mặt hàng của liên bang vô cùng ổn định, không vì chuyện khác hành tinh mà giá hàng chênh lệch nhau. Cho nên đối với những chuyến mua sắm vượt hành tinh này, liên bang cũng không hạn chế gì cả.
Trung tâm thương mại của Thiên Đấu Tinh là một chuỗi cửa hàng, trải rộng khắp tất cả thành thị lớn của Thiên Đấu Tinh.
Không thể nghi ngờ, trung tâm thương mại ở Thiên Đấu Thành là trung tâm rộng nhất. Thế nên Nam Trừng mới đi đến đây, thấy được những cửa hàng to lớn thì cô lại hận không có thêm thời gian để mua sắm.
Nữ nhân đi mua sắm thì thật sự không quan tâm đến việc có mua cho mình không, bọn họ chỉ thích cảm giác vui sướng trong quá trình mua sắm thôi.
Nháy mắt một cái Lam Hiên Vũ đã có một bộ quần áo mới, nháy thêm một lần nữa thì cậu đã có một đôi giày mới. Nam Trừng rất ít khi mua đồ cho minh.
"Lão công, anh xem cái này như nào đây? Hộ Thân Phù nha. Nghe nói đây là tác phẩm của vị đại sư khống chế tinh thần Thanh Quang Hàn. Có thể đảm bảo cho anh luôn luôn thanh tỉnh. Anh sắp phải đi xa nhà, nên mang theo cái này là tốt nhất, có lợi cho công việc nữa. Tuy hơi mắc tiền, nhưng mà đáng giá." Nam Trừng nhìn lên vật trang sức đang bày trong tủ kính trước mặt mình, nàng quay sang mà nói với Lam Tiêu.
"Em đồng ý cho anh đi sao?" Lam Tiêu kinh ngạc nhìn Nam Trừng.
Nam Trừng liếc mắt nhìn hắn: "Mặc dù không nỡ, nhưng bản lĩnh của anh lớn, nhưng năm nay tốc độ thăng chức lại rất chậm. Em biết dù anh không nói ra, nhưng em có thể cảm nhận được, anh cũng không vui vẻ gì về điều này. Anh phải đứng trên sân khấu lớn hơn, vậy tại sao em không ủng hộ chứ? Em chỉ có một yêu cầu duy nhất, bất kể có việc gì, chỉ cần bình an trở về là được. Thật ra, em chỉ hi vọng gia đinh của chúng ta có thể bình an sống chung một chỗ như bây giờ là đủ rồi."
Lam Tiêu cảm động, cầm chặt tay của Nam Trừng, nói: "Nếu không, anh vẫn có thể…"
Nam Trừng giơ tay che miệng của hắn, "Được rồi, đừng có nói về cái này nữa. Em có thể cảm nhận được anh muốn đi, thì cứ đi thôi, không phải chỉ có nửa năm thôi sao, hai mẹ con em ở nhà chờ anh."
"Ừ." Lam Tiêu thở sâu, trong mắt của hắn hiện lên sự kiên định, hắn tuyệt đối sẽ không làm cho vợ của mình thất vọng, lần này, nhất định phải lập được một thành tích thật tốt, không thể cao ngạo, cũng không thể lười nhác.
"Vậy mua hộ thân phù thôi, thứ này có thể bảo đảm an toàn cho anh. Phục vụ, làm phiền, tôi muốn mua cái hộ thân phù này. Tính tiền cho tôi, Hiên Vũ, con ở đây cùng với ba chờ mẹ một chút... A, Hiên Vũ đi đâu rồi?"