"Na Na lão sư." Lam Hiên Vũ nhìn thấy Na Na đang đứng ở trước mắt mình thì vui mừng kêu lên: "Lão sư giữ lời hứa rồi."
Na Na mỉm cười, sờ lên đầu cậu, "Đương nhiên là lão sư sẽ giữ lời rồi. Hơn nữa, cũng sắp phải thực hiện lời hứa rồi. Con còn thiếu nợ lão sư rất nhiều lần ôm nha."
Lam Hiên Vũ kháng nghị nói: "Lão sư cũng thiếu nợ con mà."
Na Na cười: "Được, vậy lát nữa chúng ta sẽ trả nợ sau. Còn bây giờ thì đến đây đi, tiếp tục chơi trò đuổi bắt nào. Tới bắt ta đi."
"Ha ha, con bắt được lão sư rồi. Lần này con thắng rồi." Lam Hiên Vũ ôm lấy Na Na, cười xấu xa nói.
"Được rồi. Coi như là lần này con thắng. Tiếp tục thôi." Na Na lơ đễnh, nàng cười nhẹ nói.
Lam Hiên Vũ buông tay ra, sau đó lập tức chạy lại ôm nàng, trong miệng hô to, "Lần thứ hai."
Cậu nhớ rất rõ ràng, Na Na đã từng nói với cậu, công kích bất ngờ mới khiến cho đối phương khó né tránh nhất.
Đáng tiếc, người cậu đối mặt là lão sư của mình, Na Na sải bước tới, hóp bụng hóp ngực lại, chỉ còn một chút xíu nữa thôi là Lam Hiên Vũ đã có thể bắt được nàng, nhưng nàng đã né tránh được cái ôm này của cậu. Thời gian tiếp theo, thì tất nhiên là Lam Hiên Vũ sẽ không bắt được nàng nữa.
Mãi cho đến khi cậu mệt tới mức không thở nổi, thì trò chơi này mới dừng lại, Lam Hiên Vũ lại tiếp tục tiến vào trạng thái mình tưởng.
Ánh sáng màu bạc lóe lên, trong một con hẻm nhỏ tối u của Tử La Thành, Na Na mặt đeo khẩu trang bước ra từ đó. Tầng sáng màu bạc trên người của nàng dần thu lại, rồi nàng cứ như vậy mà dạo chơi trên đường phố.
Nàng không biết mình nên đi chỗ nào, nàng không có chỗ ở. Hơn nữa, trên thực tế, nàng cũng không có nhiều tiền như Lam Tiêu vẫn nghĩ.
Tiền trợ cấp của Viện nghiên cứu cho nàng cũng không nhiều, chỉ là bình thường nàng không dùng tiền thôi.
Nàng đang ở một nơi không xa nhà của Lam Hiên Vũ, trên thực tế, thì đúng là nàng đi cùng một chiếc phi thuyền với gia đình Lam Tiêu. Có điều, Na Na không có mua vé mà thôi. Bây giờ nàng ngày càng phát hiện ra mình rất khác người. Mặc dù không có khôi phục trí nhớ, nhưng nàng khôi phục một số thứ khác, ví dụ như là năng lực, có vẻ như chúng đang dần dần khôi phục theo yêu cầu của nàng.
Con đường đi ban đêm có vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng. Nàng cứ như vậy mà đi thẳng về phía trước, dưới bóng đèn trên đường, kéo xuống một bóng dáng dài sau lưng nàng.
Sáng sớm.
Lam Hiên Vũ dùng sức duỗi cái lưng mệt mỏi, vì đã phải ngồi minh tưởng một đêm, vốn với tuổi tác của cậu thì rất khó minh tưởng suốt một đêm dài như vậy, thường thường sẽ minh tưởng đến một thời gian nhất định, sau đó tỉnh dậy đi ngủ.
Nhưng cùng Na Na chơi trò đuổi bắt trong không gian ý thức này, mặc dù tinh thần của cậu thường xuyên mệt mỏi, nhưng thời gian tiến vào trạng thái minh tưởng ngày càng dài.
Không biết vì sao, Lam Hiên Vũ cảm thấy mình hôm nay khác với ngày thường, Hồn lực của mình tiến bộ rất nhiều.
"Mẹ, hình như Hồn lực của con thăng cấp rồi." Cậu chạy vào phòng bếp, tìm thấy Nam Trừng đang làm bữa ăn sáng, cậu cao hứng bừng bừng khoe với nàng.
Nam Trừng cười nói: "Thật vậy sao? Vậy là quá tốt rồi, để mẹ kiểm tra cho con một chút." Mặc dù thăng cấp, nhưng phải cần thời gian dài như vậy, trên thực tế đã là rất chậm rồi, nhưng nàng cũng không thể bỏ đi sự cố gắng của con trai mình được.
"Lão công, anh mang thiết bị kiểm tra hồn lực vào đây, con trai của mình hình như thăng cấp rồi."
Nàng ngoảnh ra phía ngoài hô lớn, sau đó Nam Trừng tiếp tục chiên trứng. Lam Hiên Vũ thích ăn nhất là món này. Hơn nữa gần đây sức ăn của cậu tăng mạnh, nên cần ăn hơi nhiều.
Quả nhiên, sau khi sử dụng dụng cụ đo thử, thì phát hiện ra Hồn lực của Lam Hiên Vũ chính thức đột phá đến mười hai cấp. Đây là lần đầu tiên cậu thăng cấp nha. Tuy tốc độ hơi chậm, nhưng cậu vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Ngay lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.
Cặp mắt của Lam Hiên Vũ sáng lên, cậu không thể đợi được mà chạy ra ngoài, cũng không cần hỏi người ở ngoài là ai, trực tiếp mở cửa ra luôn.
Một mái tóc bạc, Na Na mang theo khẩu trang màu đen đang đứng ở trước cửa nhà cậu. Thấy được người mở cửa là Lam Hiên Vũ, nàng ngồi xuống, mỉm cười nói: "Ta tới đòi nợ nha."
"Na Na lão sư." Cậu đã sớm quen thuộc Na Na trong thế giới ý thức rồi, nên vừa nhìn thấy nàng thì cậu nhào vào lòng của nàng.
Cơ thể mềm mại của Na Na thoáng run rẩy một cái.
Không biết vì sao, một loại tình cảm ấm áp rất khó diễn tả đang tuôn ra từ đáy lòng của nàng. Sự giá lạnh và cô tịch sau một đêm lang thang ngoài đường bị cỗ tình cảm ấm áp này đánh bay hết.
Lam Tiêu đã đi tới, thấy được Na Na thì kinh hãi nói, "Điện hạ, ngài thật sự đến rồi sao…"
Hắn và Nam Trừng đã nhận định trong lòng, Na Na đúng là một vị Phong Hào Đấu La. Mà những người như Phong Hào Đấu La, thì phải dùng Điện hạ để xưng hô. Mỗi một vị Phong Hào Đấu La đều là đại nhân vật của liên bang. Chỉ có những học viện cực hạn, mới có loại cấp bậc như Phong Hào Đấu La tồn tại. Huống chi, Na Na lại còn trẻ như vậy.
Na Na ôm Lam Hiên Vũ đứng lên, nàng không nỡ buông bỏ tên nhóc này, "Lam tiên sinh khỏe chứ, quấy rầy rồi. Ta có thể vào trong nhà được chứ?"
"Đương nhiên, đương nhiên là được rồi, mời vào." Lam Tiêu vội vàng tránh cho nàng đi vào.
"Tiểu Hiên Vũ, mau xuống đi." Lam Tiêu khẽ kêu con trai một tiếng.
Lam Hiên Vũ quay đầu nhìn về phía ba ba mình mà nói: "Ba ba, trên người của Na Na lão sư có mùi hương rất thơm nha."
"Con lễ phép đi." Lam Tiêu cau mày lại.
Lam Hiên Vũ thè lưỡi, sau đó trượt từ trên người của Na Na xuống.
Ngay lúc này Nam Trừng cũng đi ra, thấy được Na Na thì cũng kinh ngạc, liếc mắt với chồng của mình, "Điện hạ, ngài ăn sáng chưa?"
Lúc này thì Nam Trừng cũng đi ra, thấy được Na Na thì kinh ngạc, sau đó liếc mắt nhìn về chồng mình, "Điện hạ, ngài ăn sáng chưa?"
Nhìn nét mặt của Na Na, Nam Trừng chặn lại nói: "Vậy thì mời ngài xuống ăn cùng gia đình chúng tôi, tôi cũng vừa mới làm xong bữa sáng."
"Được."
Có lẽ là bởi vì Na Na đến, nên hôm nay tiểu Hiên Vũ ăn rất ngon miệng, Na Na thì ăn rất ít, đa số thời gian nàng đều nhìn Hiên Vũ ăn cơm, nhìn bộ dáng ăn như hổ đói của cậu mà trong ánh mắt của nàng nhiều thêm vài phần phức tạp. Không biết vì sao, nàng cảm giác được, một cảnh này rất quen thuộc, dường như từ rất lâu, nàng đã từng gặp qua cảnh này rồi.
"Tên nhóc này ngày càng ăn nhiều. Điện hạ, như vậy có bình thường không?" Bởi vì ngay trước mặt mình là một vị Phong Hào Đấu La, nên Nam Trừng hỏi thăm về băn khoăn của mình.
Na Na lắc đầu: "Không có việc gì đâu. Bởi vì cơ thể của đứa bé này rất cần dinh dưỡng, cần năng lượng để hỗ trợ bản thân phát triển. Chỉ là, những năng lượng có trong thức ăn bình thường quá ít."
Lam Tiêu hiểu ra, "Ý của ngài là, cần những nguyên liệu nấu ăn quý hiếm cùng những dược liệu quý hiếm?"
"Đúng rồi. Những cái đó sẽ tốt hơn nhiều, có thể cung cấp đủ năng lượng cho đứa bé này." Na Na nói.
Lam Tiêu cười khổ một tiếng, "Gia đình của chúng tôi không có điều kiện này. Tôi cũng chỉ nghe nói học viện cao cấp mới có được những thứ này."
Na Na nhìn hắn, sau đó nói: "Học viện cao cấp mới có sao? Tại sao chứ?"
Lam Tiêu trả lời: "Vì những thứ này có giá trị rất cao, nhất là những nguyên liệu nấu ăn quý giá, không phải người bình thường muốn ăn là ăn được. Nghe nói chỉ có lớp tinh anh của học viện mới được sử dụng, nhưng cũng cần dùng tiền của mình đi mua. Những người bình thường như chúng tôi, ngay cả tư cách mua còn không có. Liên bang quản lý những dược liệu và nguyên liệu nấu ăn quý rất nghiêm khắc. Bởi vì những thứ này chỉ có ở hành tinh mẹ và hai hành tinh của Hồn thú mà thôi. Chỉ riêng tiền vận chuyển thì đã là một con số khổng lồ rồi."
"A. Có học viện cao cấp nào ở Tử La Thành không?" Na Na hỏi.
Lam Tiêu nói: "Có mấy chỗ. Nhưng học viện cao cấp chỉ có một cái, học viện cao cấp Thiên La phân viện ở Tử La Thành. Hiên Vũ đang học ở học viện sơ cấp của bọn họ.
"A, ta biết rồi." Na Na gật đầu.
Nam Trừng nói: "Điện hạ, thật sự là ngài chuẩn bị dạy Hiên Vũ sao? Để ngài dạy con tôi thì quá lãng phí nhân tài rồi. Hơn nữa, chúng tôi cũng không trả nổi tiền học." Đừng nói là những gia đình trung thượng lưu như bọn họ, coi như là những gia đình giàu và có tiền kia, cũng sợ không mời nổi một vị
Phong Hào Đấu La làm gia sư. Chỉ có đại gia tộc hoặc tập đoàn lớn mới có thể.
Na Na nói: "Ta không cần tiền. Chỉ cần cho ta một chỗ ở là được. Cũng không cần lớn quá. Phòng tu luyện cũng được. Với lại ta không ăn uống gì nhiều, nên sẽ không là gánh nặng cho các ngươi đâu."
Lúc này nàng đã tháo xuống khẩu trang, khi nói biểu tình rất bình tĩnh, cứ như nói chuyện không liên quan tới nàng vậy.
Nam Trừng cùng Lam Tiêu đột nhiên cảm thấy được, đối mặt với một vị Phong Hào Đấu La, thì bọn họ không có quyền từ chối được. Bởi vì, người ta đã đứng ở đỉnh liên bang rồi.
"Đây là duyên phận của tiểu Hiên Vũ. Vậy phiền ngài rồi." Lam Tiêu quyết định thật nhanh, không dám đắn đo do dự gì. Dù gì người ta cũng từ Thiên Đấu Tinh đi theo gia đình mình tới Thiên La Tinh, nhanh như vậy đi với, thì chắc hẳn phải có phi thuyền vũ trụ loại nhỏ. Mà có thể điều động được thứ này, thì căn bản cũng chả cần ngấp nghé thứ gì từ nhà bọn họ cả.