Chereads / Đấu La Đại Lục (Phần 4) / Chapter 36 - Chương 36: Trò chơi

Chapter 36 - Chương 36: Trò chơi

"Là nội tâm của con. Hay cũng có thể nói là trong ý thức của con. Sau này tinh thần lực của con cường đại, thì con sẽ hiểu được chuyện này. Ý thức của chúng ta, thực ra cũng chỉ là một mảnh không gian. Chỉ là những người bình thường sẽ không có cách nào khống chế không gian này mà thôi. Cho nên hiện tại, thì con chỉ có thể để ta dẫn dắt thì mới đi vào mảnh không gian này được.

Mảnh không gian ý thức của con còn rất nhỏ yếu, nhưng sau này thì ngày càng mạnh hơn." Na Na khẽ cười.

Lam Hiên Vũ mà có chút không hiểu, "Không gian ý thức? Cái đó là tinh thần lực sao?"

Na Na nghĩ một lúc, sau đó nói: "Chắc là vậy đấy. Ta cũng chỉ sử dụng tinh thần lực, thì mới hiểu được những cái này."

"Thật thú vị. Vậy sau này con có thể ở chỗ này gặp Na Na lão sư không?" Lam Hiên Vũ hỏi tiếp.

Na Na nói: "Chỉ cần chúng ta không cách nhau quá xa, thì chắc là được. Có điều, chỉ có thể là ta tìm con thôi."

"Được! Được!" Lam Hiên Vũ cao hứng bừng bừng nói.

Na Na nói tiếp: "Từ bây giờ ta là gia sư của con, vậy con muốn học cái gì đây?"

Lam Hiên Vũ suy nghĩ một lát, sau đó nói: "Con cũng không biết a. Nhưng mà, ở trường học của con có một con bé kia cứ bắt nạt con không à, mà Hồn kỹ của nàng là Hồn kỹ trăm năm nữa chứ, chỉ là không biết vì sao, mà Hồn kỹ đó dùng lên người của con thì bị mất hiệu lực. Na Na lão sư, ngài có biết đánh nhau không?"

Na Na ngẩn người: "Có lẽ"

Lam Hiên Vũ nói: "Thế nhưng, có phải đánh nhau là không tốt không?"

Na Na nở nụ cười, "Cái này thì phải xem mục đích của việc đánh nhau này. Nếu như vì bảo vệ ai đó, thì đó cũng không phải là không tốt. Ví dụ như, mẹ của con bị người khác ăn hiếp, chẳng lẽ con không bảo vệ mẹ? Mà khi con muốn bảo vệ mẹ, con lại không có năng lực để bảo vệ. Thì con nên làm gì?"

Lam Hiên Vũ dường như đã hiểu ra một chút, "Vậy ý nghĩa của việc tu luyện, là để bảo vệ người khác sao? Bảo vệ những người mà mình yêu thương?"

"Ừ, con cũng có thể hiểu như vậy. Cái này đúng nha! Bảo vệ, che chở người mình yêu thương." Ánh mắt của Na Na trở nên mờ mịt, thần sắc mê mang, dường như nàng đã nhớ ra được cái gì đó.

Lam Hiên Vũ quơ quơ tay trước mặt nàng, "Na Na lão sư, ngài làm sao vậy?"

Na Na giật mình tỉnh lại, "Ta cũng không biết ta đang nghĩ đến cái gì. Hiên Vũ, vậy bây giờ con muốn học cái gì nhất đây? Lão sư cũng đang nghĩ, nên dạy con như thế nào đây."

Lam Hiên Vũ nghiêng đầu, nói: "Na Na lão sư, con không dám đánh nhau, có cách gì để không bị người khác đánh không?"

Na Na nở nụ cười, "Vì sao con lại không dám đánh nhau?"

"Con hơi nhát gan." Lam Hiên Vũ nhăn nhó nói.

Nụ cười của Na Na càng thêm rực rỡ, mặc dù cậu chỉ là một đứa bé, nhưng nhìn nụ cười như hoa nở mùa xuân này của Na Na, Lam Hiên Vũ cũng không khỏi ngây người.

"Ở chỗ này cũng không có cách nào dạy con điều khiển nguyên tố cả. Hay là, lão sư dạy con một môn thân pháp nha. Nếu con học được cái này, thì người khác cũng không đánh trúng được con. Được không?"

"Vâng! Vâng!" Lam Hiên Vũ cười nói.

"Vậy con thử đến bắt ta đi." Na Na mỉm cười.

Lam Hiên Vũ hỏi: "Bắt người để làm gì vậy a?"

Na Na nói: "Bắt lấy ta, bắt được ta thì lão sư sẽ thưởng cho con. Còn bắt không được thì phải phạt nha."

Lam Hiên Vũ vui vẻ: "Có thưởng?"

Na Na cười trả lời: "Bắt được ta, thì lão sư ôm con một chút, nếu bắt không được, thì phạt con phải ôm lão sư một chút, được không?" Khi nàng nói ra những lời này, nàng không khỏi ngẩn ngơ. Bởi vì từ khi tỉnh lại từ trong băng tới giờ, nàng còn chưa cho ai thân mật với mình, cho dù là nữ thì cũng không được. Nhưng chẳng hiểu sao khi đối mặt với đứa bé này, nàng lại không có chút phòng hộ nào cả.

"Được rồi. Con bắt đầu đây." Lam Hiên Vũ vừa nói, vừa chạy nhanh về phía trước, muốn nhào vào bắt Na Na.

Na Na chỉ lui về phía sau một bước, có thể nói là ngay khi Lam Hiên Vũ sắp chạm tới nàng thì nàng lập tức rút lại, lùi nữa bước chân. Lam Hiên Vũ liền bắt hụt.

Lam Hiên Vũ lại vội vàng nhào tới. Na Na khẽ uốn người, chân nàng cũng theo đó lướt ngang nữa bước, lại tránh được lần chộp này.

Lam Hiên Vũ vô thức phóng thích Võ Hồn của mình ra, nhưng cậu phát hiện, ở chỗ này không có cách nào để phóng thích ra cả. Chỉ có đuổi theo mới bắt được Na Na.

Nhìn qua Na Na chỉ di chuyển qua lại trong một mét vuông mà thôi, tốc độ của nàng cũng không nhanh, nhưng dưới chân nàng thì theo một bộ pháp kì diệu, cho dù cậu có dùng cách gì đi chăng nữa, thì cũng không cách nào chạm vào người nàng.

Trong thế giới tinh thần này, như cũ vẫn cảm thấy mỏi mệt. Một lát sau, Lam Hiên Vũ mệt quá nên dừng lại.

Mọi thứ trước mắt cậu dần trở nên mơ hồ, "Lão sư, con bắt không được người. Con mệt quá."

Na Na nói: "Đây là do tinh thần lực của con bị tiêu hao nhiều quá, không sao cả, nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục thôi. Khi con đến bắt ta, thì con phải chú ý đến bộ pháp ở dưới chân của ta, con có thể học cái này để bắt ta. Còn lần này, là con thua nha."

"Vậy cho lão sư ôm con một cái?" Lam Hiên Vũ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên.

Na Na cười nói: "Bây giờ thì không cần ôm. Cho con nợ đó, về sau lại ôm. Được rồi, con nghỉ ngơi tiếp đi. Khi nào lão sư thấy tinh thần lực của con khôi phục, thì sẽ đến tìm con.

Bởi vì có Na Na xuất hiện, nên chuyến trở về này đối với Lam Hiên Vũ không nhàm chán chút nào.

Lam Tiêu cùng Nam Trừng đều kinh ngạc, trong suốt quá trình đi về này, tiểu Hiên Vũ ngoại trừ ăn cơm, thì đều dùng thời gian còn lại để minh tưởng, hơn nữa còn không biết mệt chút nào.

Mà trên thực tế, trong thế giới tinh thần, mỗi khi tinh thần lực của Lam Hiên Vũ khôi phục lại, thì Na Na sẽ xuất hiện. Tiếp tục kêu cậu bắt nàng.

Lam Hiên Vũ luôn không bắt được nàng, đôi lúc cậu cũng cảm thấy nản lòng, và những lúc như vậy, thì Na Na sẽ cố ý cho cậu bắt được, để cho cậu thoáng vui vẻ một chút. Sau đó lại tiếp tục đuổi bắt tiếp.

Cậu vẫn luôn chơi trò chơi đuổi bắt này, tới khi phi thuyền vũ trụ đáp xuống.

Sau sự chấn động kịch liệt, cuối cùng phi thuyền 7703 lại một lần nữa bay qua tầng khí quyển của Thiên La Tinh, chậm rãi đáp xuống trung tâm du hành vũ trụ của Thiên La Tinh, vững vàng hạ cánh xuống đất.

"Phù ——" gần như mỗi người đều có cảm giác như trút được gánh nặng vậy.

Thời gian di chuyển ròng rã bảy ngày! Bảy ngày này chỉ có thể nửa nằm nửa ngồi, đối với bất kỳ ai thì đây cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Lúc này chỉ có Lam Hiên Vũ là thần thái sáng láng. Không biết vì sao, sau khi rời khỏi phi thuyền, Nam Trừng thấy đôi mắt của con trai mình sáng hơn rất nhiều.

Trở lại Thiên La Tinh, mọi thứ đều trở nên quen thuộc. Nhưng khi rời khỏi phi thuyền, Lam Hiên Vũ cũng liên tục quay đầu ngó tới ngó lui, cậu cố tìm kiếm bóng dáng kia.

Đoạn đường trở về này, cậu cùng Na Na chơi trò chơi đuổi bắt phải tầm vài chục lần, hai người cũng trở nên thân thiết hơn rất nhiều. Khi cậu vui vẻ nhất, là khi Na Na cố ý để cho cậu bắt được mình.

Mặc dù trong thế giới tinh thần không có cảm giác gì, nhưng mỗi khi cậu bắt được Na Na thì cảm thấy rất vui vẻ, và ngoài sự vui vẻ ra thì cậu còn cảm thấy có cảm giác cực kỳ an toàn nữa.

"Đừng ngó nghiêng nữa, lão sư sẽ tới nhà tìm con. Còn bây giờ, con hãy trở về nhà với ba mẹ đi." Giọng nói của Na Na vang lên trong đầu của cậu.

Lam Hiên Vũ gần như là thốt ra nói: "Vâng."

"Vâng cái gì vậy?" Nam Trừng nghi ngờ nhìn về phía cậu.

Lam Hiên Vũ cười tủm tỉm nhìn lại phía nàng: "Đây là bí mật, không nói cho mẹ."

Sắc mặt của Nam Trừng nghiêm lại, vẻ mặt cứng rắn nói: "Vậy thì mẹ sẽ tịch thu mô hình của con."

"A? mẹ…, để con hôn mẹ một cái." Lam Hiên Vũ lập tức ôm lấy Nam Trừng, dùng đôi mắt lớn dễ thương nhìn nàng.

Nam Trừng nở nụ cười, "Được rồi, là mẹ trêu con thôi, nhanh đi về nhà nào. Về nhà tắm rửa nghỉ ngơi thật tốt."

Bọn họ không có dừng lại ở Thiên La Thành, mà trực tếp đi hồn đạo máy bay về Tử La Thành. Rốt cuộc thì cũng về đến nhà trong tối hôm đó.

Dù cho ba người đều là Hồn sư, nhưng sau khi trở về căn nhà ấm cúng quen thuộc, Nam Trừng cùng với Lam Tiêu cũng xụi lơ nằm trên giường, không muốn làm gì cả. Thời gian dài đi vào trong vũ trụ như vậy, thật sự mỏi mệt nha!

Lam Hiên Vũ cũng hơi mệt, nhưng cậu còn nhớ lời Na Na nói với cậu, không có đi ngủ, mà ngồi trong phòng nhỏ của mình, khoanh chân tiến vào trạng thái minh tưởng.