"Vậy thì làm phiền ngài rồi." Lam Tiêu than nhẹ, nắm chặt lấy tay của Nam Trừng, thoáng an ủi nàng.
Sự biến hóa bất thình lình của hôm nay, đã vượt ra ngoài khả năng khống chế của bọn họ, bây giờ thì ngoại trừ tin tưởng Na Na, bọn họ cũng không thể làm được gì hơn. Chuyện này không thể nhờ những người khác hỗ trợ được, bởi vì như vậy, rất có thể sẽ lộ ra lai lịch của Lam Hiên Vũ. Đây là chuyện mà Lam Tiêu không muốn xảy ra nhất.
Mà năng lực của Na Na cũng đã khiến bọn họ hoàn toàn đồng ý với nàng, cho nên bây giờ cũng chỉ có thể tin nàng mà thôi.
"Được, nói đến đây thôi, ta đi giúp đỡ Lam Hiên Vũ đả thông kinh mạch." Na Na đứng dậy, đi thẳng vào phòng của Lam Hiên Vũ.
Nhìn bóng lưng rời đi của nàng, Nam Trừng vội vàng nhìn về phía Lam Tiêu, "Tại sao như vậy? Tại sao lại như vậy!"
Lam Tiêu than nhẹ một tiếng: "Trên thực tế thì từ khi Lam Hiên Vũ giác tỉnh Võ Hồn thì ta đã có dự cảm, đứa nhỏ này nhất định sẽ lộ ra những mặt không tầm thường. Bây giờ chúng ta chỉ có thể làm hết sức mà thôi, cần phải tin tưởng nó!
Nói đến đây, môi của hắn khẽ mấp máy, chỉ nhúc nhích chứ không có phát ra thanh âm: "Trong hoàn cảnh lạnh giá như ở Cực Bắc Chi Địa nó còn có thể sống được, nhiêu đây đã là gì."
Na Na ngồi ở bên cạnh Lam Hiên Vũ, để cho cơ thể của cậu nằm trên giường, đôi tay trắng nõn của nàng nhẹ nhàng vuốt ve lưng của cậu, một dải sáng mềm chảy xuôi trên đầu ngón tay của nàng, sau đó cẩn thận chậm rãi dung nhập vào cơ thể của Lam Hiên Vũ.
Đôi mi thanh tú của nàng cau lại, sau đó nàng chìm vào suy tư, hôm nay lúc nàng hóa giải nguy cơ cho Lam Hiên Vũ, thì hai loại năng lượng kia làm cho nàng cảm thấy rất quen thuộc. Dường như nó là thứ gì đó rất quan trọng với nàng, nhưng nàng lại không rõ ràng đó là thứ gì.
Có lẽ nàng vốn biết cách xử lý những thứ này mới đúng, nhưng nàng lại nghĩ không ra. Cảm giác này thật sự quá đau khổ.
Nàng nhẹ nhàng xoa từ sau lưng cho đến hai chân, sau đó lại tới cánh tay, Na Na cẩn thận từng li từng tí xoa nắn lấy cơ thể của tiểu Hiên Vũ, cuối cùng nàng cầm chặt bàn tay nhỏ bé của cậu, bắt đầu đả thông kinh mạch cho cậu, đột nhiên, toàn thân của nàng cứng đờ.
Trong tích tắc, hai con ngươi của Na Na như dựng thẳng lên vậy, đôi mắt của nàng ngưng trọng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngón cái của tiểu Hiên Vũ.
Trên ngón cái của cậu là một chiếc nhẫn màu lam, phía trên đó còn có những đường vân, nhưng mà, lúc Na Na nhìn thấy được chiếc nhẫn này, thì cả người của nàng như bị điện giật.
Trong nháy mắt này, sâu trong lòng của nàng nói cho nàng biết, nàng nhận ra chiếc nhẫn này, nhất định là mình biết chiếc nhẫn này.
Nàng hoàn toàn có thể khẳng định điều này. Tuy nàng cũng không hiểu sao mà mình biết nó.
Hơn nữa, chiếc nhẫn này là thứ quan trọng với nàng, một thứ cực kỳ trọng yếu.
Hai mắt của nàng khép lại, trong đầu bắt đầu xuất hiện nhiều hình ảnh, những hình ảnh đứt quãng.
Xung quanh hình như là một mảnh đen kịt, không có một chút ánh sáng nào cả, ngoài ra còn rất lạnh, cũng rất đau, một loại cảm giác giống như đau đến tan nát lòng vậy.
Nàng mơ hồ thấy được ngón tay của mình, mà chiếc nhẫn kia, nó ở trên ngón tay của mình, sau đó nó dần dần trượt xuống, ngón tay của nàng đem nó đặt lên một chỗ, đè mạnh xuống.
Đây là toàn bộ những thứ mà nàng có thể nhớ.
Chiếc nhẫn này, vốn là của mình sao?
Vậy đứa bé kia lấy chiếc nhẫn này từ đâu? Ngón tay run run của nàng đụng nhẹ vào chiếc nhẫn này.Một loại cảm giác tràn ngập cao ngạo lạnh lùng nhưng trong trẻo lan tràn đến, đó hoàn toàn là cảm giác của tinh thần, cho dù là Nam Trừng cùng Lam Tiêu cũng không thể cảm giác được.
Trên đầu ngón tay của Na Na đột nhiên sáng lên một chùm sáng bạc, nhất thời, chiếc nhẫn mà Lam Tiêu với Lam Hiên Vũ không thể nào tháo được lại như một con rắn nhỏ leo lên rồi rơi vào tay của Na Na.
Nó lại lần nữa biến thành chiếc nhẫn, mặc dù cảm giác trong trẻo nhưng nhiều hơn là lạnh lùng. Hơn nữa, ở trong tay của Na Na, chiếc nhẫn này đột nhiên nặng tựa ngàn cân vậy.
Một loại cảm giác rất quen thuộc, cảm xúc thương tâm vô cùng mãnh liệt lập tức tràn đầy lòng nàng. Cơ thể của Na Na run nhẹ, nàng một mực giữ chiếc nhẫn này trong tay sau đó chậm rãi đứng dậy.
Một chùm sáng bạc lóe lên, sau đó biến mất trong phòng.
Khi nàng xuất hiện lần nữa, thì đã ở trên không trung.
Lúc này là ban đêm, trên không mây mù được gió thổi nhẹ nhàng lay động. Mà lúc này, trong lòng của Na Na đang tràn đầy bi thương,
Nàng chậm rãi giơ tay lên, chiếc nhẫn trong tay nàng lại lần nữa giãn ra, sau đó nhanh chóng phóng đại, chớp mắt sau, nó đã biến thành một cây Phương Thiên Họa Kích dài hơn một trượng.
Màu lam trên lưỡi kích tỏa ra từng luồng ánh sáng lạnh âm u, bên trên còn có văn chú đang chảy xuôi ở mọi góc.
Lúc Na Na cầm vào cán của cây trượng này, thì trong nháy mắt mọi thứ xung quanh bắt đầu vặn vẹo, những đám mây trong đường kính ngàn mét này giống như bị một bàn tay vô hình quấy động mà xoay quanh người nàng, biến thành một cơn lốc khổng lồ bằng mây .
"Thiên Thánh Liệt Uyên…, đây chính là tên của ngươi. Ta nhớ ra rồi, ngươi gọi là Thiên Thánh Liệt Uyên Kích." Nàng nâng tay phải lên, vung tay chém Thiên Thánh Liệt Uyên Kích thẳng về phía trước.
Một vệt sáng màu lam hiện lên, vọt theo nhát chém của nàng, kéo ra một vết rách lớn ở giữa bầu trời.
Vệt rách đó như ẩn như hiện trong không gian vô định, bầu trời bị xé nát!
Tiếng còi cảnh báo chói tai lập tức vang vọng trong toàn thành, làm cho Na Na thoát khỏi tâm tình bi thương. Ánh sáng màu lam dần thu lại, một chùm sáng bạc lóe lên, nàng đã biến mất thêm lần nữa.
Tiếng cảnh báo vang khắp một đêm. Tin tức khẩn cấp xuất hiện ở tất cả kênh vệ tinh của Tử La Thành. Có chấn động không gian xuất hiện, nhưng mà không tra được gì cả. Ngay cả vệ tinh cũng không chụp được bất kỳ hình ảnh nào.
Mà người khởi xướng chuyện này, thì đã trở lại phòng của Lam Hiên Vũ, nàng không có do dự nhiều, chiếc nhẫn màu ám lam kia, cẩn thận từng ti từng tí tháo ra, rồi lại đeo vào ngón cái của Lam Hiên Vũ.
Mà lúc Lam Hiên Vũ tỉnh lại từ giấc ngủ say, thì trời đã sáng từ lâu.
Mà ngay bây giờ, cậu chỉ có một cảm giác duy nhất, đói bụng!
Rất đói bụng!
Giống như trong bụng của cậu bây giờ đang trống rỗng vậy, cậu còn có cảm giác mình có thể ăn hết cả một con trâu luôn.
"Mẹ, mẹ, con đói quá!" vừa kêu, cậu vừa chạy ra khỏi phòng của mình, chạy thẳng đến phòng bếp.
Sau đó cậu liền đụng vào một lồng ngực mềm mại, "Đừng vội, đồ ăn sắp chín rồi."
"Na Na lão sư. Con rất đói nha!" Lam Hiên Vũ ngẩng đầu, cậu vừa ôm lấy Na Na, vừa ngẩng đầu mang theo ánh mắt đáng thương nhìn nàng.
Na Na mỉm cười an ủi: "Lão sư biết rồi. Đồ ăn sắp xong rồi."
Lúc này, Nam Trừng đi ra từ phòng bếp, trong tay của nàng còn bưng một cái mâm lớn, trong mâm đặt đầy đồ ăn. Mùi thơm ngào ngạt từ trong mâm cơm tỏa ra xung quanh.
Đó là một món rất lạ, nhìn qua thì vừa dài vừa mềm. Đây là lần đầu tiên mà Lam Hiên Vũ nhìn thấy thứ này.
"Mẹ, đây là cái gì thế?" Lam Hiên Vũ tò mò hỏi.
Vẻ mặt của Nam Trừng trở nên cổ quái, liếc Na Na một cái, nói: "Ăn rất ngon, con không phải đang đói sao? Con cứ ăn đi." Thật ra, nàng cũng không biết thứ này là cái gì.
Sáng sớm Na Na đã mang về, nói là tiểu Hiên Vũ sắp tỉnh rồi, mà tỉnh thì cậu sẽ rất đói.
Món đồ ăn mà nàng mang về này, Nam Trừng chỉ cần hâm nóng lên một chút, sau đó đã có thể bưng ra rồi.
Na Na nói: "Đây chính là gân của một loại động vật lớn nào đó. Có tác dụng khá tốt với thân thể. Mặc dù chất lượng rất bình thường, nhưng trong lúc vội vàng, nên ta chỉ tìm được thứ này."
...
Một học viện nào đó. Phòng ăn đặc biệt.
"Ồ, Long Tích hôm qua mới làm xong đâu rồi? Các ngươi có ai lấy không? Thứ này dùng để tẩm bổ cho viện trưởng đấy. Nếu ai lấy thì giao ra đây, viện trưởng trách tội xuống thì không đùa được đâu!"
"Không có a! Bếp trưởng, hôm qua ngài là người cuối cùng đi về và khóa cửa mà, đêm qua trước lúc về ngài có nhìn thấy nó còn ở đó không?"
"Ta nhớ rất rõ, đêm qua trước khi đi về ta liền đem nó cất đi. Tuy con Long Tích này là loại nuôi dưỡng, nhưng phải nuôi mười năm mới có thể rút tủy rút gân để xào nấu, đây tuyệt đối là cực phẩm thượng hạng! Chẳng lẽ có trộm sao? Nhưng mà, cửa sổ đều bình thường mà!"
...