Một màn này, đừng nói là Hoàng Khải Phàm, ngay cả hai vị giáo viên cũng bất ngờ.
Toàn bộ quá trình xảy ra rất nhanh, nhìn qua rất đơn giản. Né tránh, lượn ra sau, ngưng nước thành băng, làm cho đối thủ mất thăng bằng, thừa cơ hội này, khống chế vào chỗ hiểm của đối thủ, chiến thắng.
Mọi thứ diễn ra rất tự nhiên. Nhưng mà, những thứ này phát sinh trên một đứa trẻ mới có bảy tuổi a! Cái này không bình thường chút nào.
Thu Vũ Hinh cũng ngây người, những đứa trẻ ở tuổi này, bình thường thì cứ va chạm chính diện, xem ai mạnh hơn ai, cho dù có kỹ xảo thì cũng rất đơn giản.
Mà một loạt động tác của Lam Hiên Vũ, giống như nước chảy mây trôi vậy, nhìn qua rất đơn giản, đã có thể đánh bại Hoàng Khải Phàm.
"Ngưng nước thành băng?" Cung Anh Hào thốt ra , sắc mặt cũng dần trở nên khó coi.
Thu Vũ Hinh nhìn thấy Lam Hiên Vũ đã từ trên lưng của Hoàng Khải Phàm nhảy xuống, thì thào nói:
"Cung giáo viên, ngài mới vừa nói gì vậy?"
"Ta..." Cung Anh Hào nghẹn giọng !
Lam Hiên Vũ cũng cảm thấy rất kỳ quái, tại sao mình lại thắng nhỉ? Mình chỉ sử dụng bộ pháp của Na Na dạy cho, sau đó là ngưng nước thành gậy băng cũng là Na Na dạy cậu, lúc ấy Na Na nói, cậu còn nhỏ, những tổn thương mà mà cậu gây ra lớn nhất chỉ có thể sử dụng gậy băng. Hơn nữa thứ này tiêu hao Hồn lực cũng không nhiều. Để phối hợp với gậy băng, thì Na Na dạy cậu rất nhiều phương pháp cận chiến, luyện nhiều, thì cũng dùng rất thành thạo.
"Cung lão sư, Để con ra sân." Diệp Linh Đồng đã chủ động vọt ra.
Hoàng Khải Phàm lúc này cũng đứng người lên, vẻ mặt khó hiểu, chỉ vào Lam Hiên Vũ nói: "Ngươi ăn gian."
Diệp Linh Đồng kéo cậu ta một cái, "Đừng nói nữa, người ta sử dụng kỹ xảo thực chiến."
Từ nhỏ nàng đã cùng Diệp Phong học cách thực chiến, học cổ võ. Nên hiểu được thứ này. Lam Hiên Vũ cũng phải may mắn mới thắng, mà đó là một loại kỹ xảo cận chiến. Nhưng đối với cái này thì nàng tin tưởng mười phần. Nàng đã luyện thực chiến từ khi nhỏ, thậm chí nàng còn cảm thấy, nếu ở kỳ trước mình không dùng Võ Hồn để đánh Lam Hiên Vũ, chỉ cần cẩn thận, thì dùng cổ võ cũng có thể dễ dàng đánh thắng được cậu ta.
Từ kinh nghiệm xương máu này, kỳ nghỉ này nàng chưa bao giờ ngừng nỗ lực. Các phương diện đều tiến bộ không ít, lại có thể tìm được biện pháp không bị Lam Hiên Vũ áp chế Võ Hồn của mình. Nên nàng cảm thấy phần thắng của mình rất lớn.
"Được rồi."
Cùng Anh Hào cũng nghĩ không ra được người nào có thể đối phó được Lam Hiên Vũ, sức chiến đấu của học sinh năm nhất rất yếu, mà Lam Hiên Vũ tiêu hao cũng không quá lớn, nếu cứ đưa những học sinh bình thường khác thì khả năng cậu ta sẽ liên tục thắng, mà thắng nhiều như vậy thì có khả năng ban một phải thua a! Nên để cho Diệp Linh Đồng ra tay cũng được.
Diệp Linh Đồng không thể đợi được, nàng chạy ra ngoài, trong miệng còn kêu lên: "Lam Hiên Vũ cậu đừng đắc ý, tôi đến rồi!"
Thật ra Lam Hiên Vũ cũng ngơ ngác, cậu không ngờ tới việc mình thắng sẽ dễ dàng như vậy, giống như nước chảy thành sông vậy, ngày thường cậu đều cùng Na Na Na lão sư chơi trò đuổi bắt, nên Na Na đã chỉ cho cậu rất nhiều kỹ xảo. Ví dụ như động tác biến hình của cậu, Na Na sẽ phóng ra cột nước ở nơi cậu biến hình, khiến cậu trở tay không kịp. Một ít tiểu xảo khi thực chiến, nhất là khi né tránh hay nắm giữ thời cơ thì Na Na lại dạy rất nhiều.
Khi Hoàng Khải Phàm lao tới cậu, Lam Hiên Vũ thấy cậu ta toàn sơ hở, rất tự nhiên liền chọn một động tác tốt nhất để bắt gọn câu ta. Sau đó tự nhiên thắng…
Chuyện này, hình như rất dễ dàng a!
Lúc này nghe Diệp Linh Đồng lên đấu, cậu vội vàng nhảy ra khỏi người Hoàng Khải Phàm, nhìn thấy Diệp Linh Đồng đang hùng hỗ phóng ra Võ Hồn chạy tới, cậu khoát tay, một cây băng liền bay về phía bả vai của Diệp Linh Đồng.
Diệp Linh Đồng hừ một tiếng, trên người của nàng mơ hồ phát ra tiếng rông ngâm, môt tầng sáng màu trắng tỏa ra từ trong cơ thể của nàng, là Hồn kỹ một trăm năm Thiên Cương Bá Thể.
Như mà, khác với trước kia, tầng sáng màu trắng này vừa xuất hiện, thì trong nháy mắt liền bị thu hồi trở về, khuôn mặt của Diệp Linh Đồng đỏ ra, nhưng mặt ngoài làn da của nàng lại có thêm một tầng sáng nhàn nhạt màu trắng bạc .
Khí thế của nàng hơi yếu đi, nhưng tốc độ của nàng đột nhiên tăng mạnh, thân thể của nàng thoáng nghiêng một cái, liền tránh được cây băng trùy kia, nàng nhảy một bước, đã đến gần Lam Hiên Vũ.
Thật nhanh! Động tác này, nhanh hơn Hoàng Khải Phàm nhiều. Hơn nữa không chỉ là nhanh, mà Lam Hiên Vũ còn nhìn ra được, dưới chân của Diệp Linh Đồng rất ổn định, nàng ít sơ hở hơn Hoàng Khải Phàm nhiều, một tay chụp tới mình, còn một tay thì che trước người.
Lần này, Lam Hiên Vũ cũng không lui lại, mà chủ động chạy lên nghênh đón.
Một tầng sáng màu lam nhạt từ tay trái của cậu bao phủ lấy toàn thân, hình thành một tấm chắn bằng nước.
Trong lòng của Diệp Linh Đồng vui vẻ, nàng đã nhiều lần tiếp xúc với thủy nguyên tố của Lam Hiên Vũ, nàng biết uy lực của thủy nguyên tố này cũng không mạnh lắm, Thiên Cương Bá Thể của mình đề thăng rất nhiều, cái khiên băng này có thể làm được cái gì?
Nàng không chút do dự mà phát lực tay phải, chộp thẳng vào ngực của Lam Hiên Vũ.
Hai tay của Lam Hiên Vũ che trước ngực, giống như muốn ngăn cản một trảo này của Diệp Linh Đồng, nhưng ngay lúc nàng sắp nắm được cậu, thì thân thể của cậu đột nhiên xoay tròn.
Động tác của Diệp Linh Đồng vẫn không thay đổi, dưới góc nhìn của nàng, động tác xoay tròn của Lam Hiên Vũ tuy có thể khiến lực của nàng giảm lại, nhưng không thể đỡ nổi công kích của mình.
Nhưng mà, trước khi bàn tay của nàng bắt trúng Lam Hiên Vũ, thì những nhánh Lam Ngân Thảo đang quấn quanh cánh tay của Lam Hiên Vũ đột nhiên sáng lên. Ngay sau đó, Diệp Linh Đồng đã cảm thấy trước người của Lam Hiên Vũ đột nhiên trở nên mơ hồ, giống như có một lớp vải mỏng che lấy cậu ta vậy. Không khí và nhiệt độ cũng giảm theo.
"Hí!" Một tiếng ma sát vang lên, Diệp Linh Đồng giật mình phát hiện, thứ mà mình bắt được không phải là khiên băng mềm mại kia, mà là một mặt băng rất kiên cố và trơn trượt, cùng với thân thể xoay tròn của Lam Hiên Vũ, bàn tay của nàng cũng không thể bắt được cậu.
Cơ thể của Lam Hiên Vũ giống như trượt ra khỏi cánh tay phải của nàng vậy, trong chớp mắt cậu ta đã đến sau lưng nàng.
Lam Hiên Vũ vung mạnh tay, tầng băng mỏng xung quanh của cậu đột nhiên nổ "Ầm" lên, hóa thành sương mù bay đầy trời.
Tu vi của cậu ta rất thấp, nên cậu không thể khống chế sương mù này tác dụng lên người của Diệp Linh Đồng. Nhưng lúc này thì cậu đang ở sau lưng của Diệp Linh Đồng, hai người gần như là lưng kề nhau, cách nhau quá gần.
Phản ứng của Diệp Linh Đồng cũng cực nhanh, ngay khi nàng phát hiện Lam Hiên Vũ lướt về phía sau, nàng không có do dự gì cả, lập tức phản ứng.
Tuổi thơ của nàng, từ nhỏ đã cùng ba ba của mình học tập cổ võ, nếu như so về tốc độ phản ứng, kinh nghiệm thực chiến, thì toàn năm nhất này không ai có thể bằng nàng.
Mũi chân của nàng chỉa xuống đất, cơ thể lui về phía sau, đồng thời hai khuỷu tay hạ xuống dưới nách, đánh khuỷu về phía sau.
Động tác khẽ này, khiến cho hai vị chủ nhiệm lớp như Thu Vũ Hinh cũng Cung Anh Hòa hai mắt tỏa sáng. Lam Hiên Vũ tuy dùng kĩ pháp rất xảo diệu, nhất là động tác dùng nước biến thành khiên băng và xoay tròn. Nhưng ứng biến nhanh nhạy của Diệp Linh Đồng cũng làm cho bọn họ kinh hỉ.
Ít nhất là trong trí nhớ của bọn họ, chưa bao giờ có học sinh năm một giỏi như vậy.
Cơ thể của Diệp Linh Đồng nghiêng về phía sau, nàng đột nhiên cảm nhận được phía sau lưng của mình "Phanh" một tiếng, một lực trùng kích đánh tới. Không chỉ thế, một cảm giác giá lạnh lập tức tràn tới. Cho dù nàng đang trong trạng thái Thiên Cương Bá Thể, nhưng vẫn cảm giác được toàn thân lạnh lẽo, động tác chậm dần.
Hai tiếng "Bộp bộp" vang lên, hai cây băng trùy liền đâm vào khuỷu tay của nàng. Dù cho nàng có Thiên Cương Bá Thể phòng hộ, nhưng Diệp Linh Đồng vẫn cảm thấy cùi trỏ của mình đau nhức.
Lam Hiên Vũ ngạc nhiên, cậu lo lắng ràng băng trùy sẽ đả thương Diệp Linh Đồng, nên không dám nhắm vào lưng của nàng, thậm chí cậu còn giữ lại lựng. Không ngờ tới Thiên Cương Bá Thể lại có lực phòng ngự mạnh như thế, hai cái băng trùy đã bị vỡ thành nhiều mảnh.
Hai người đều ngừng lại một chút. Nhưng kinh nghiệm chiến đấu của Diệp Linh Đồng phong phú hơn một chút, trong chớp mắt giơ chân phải lên, đánh thẳng vào háng của Lam Hiên Vũ.
"Không được!" Thu Vũ Hinh cùng Cung Anh Hào dường như cùng một lúc hét toáng lên.
Mồ hôi lạnh của bọn họ chảy xuống. Nếu một cước này đá trúng, thì Lam Hiên Vũ tiêu đời!