Chereads / Đấu La Đại Lục (Phần 4) / Chapter 35 - Chương 35: Mất tích

Chapter 35 - Chương 35: Mất tích

Viện nghiên cứu khoa học Thiên Đấu Tinh.

"Na Na, cô đã ngủ dậy chưa?" Vân Diễm đang đứng trước cửa phòng của Na Na nhấn chuông, nàng tựa vào cửa, buồn chán nói.

Tuy Na Na đã có thân phận tạm thời, nhưng bởi vì nàng thuộc tình huống đặc thù, cho nên Vân Diễm vẫn phải phụ trách ghi chép hoạt động hằng ngày của Na Na, sau đó báo cáo lên cấp trên.

Trong lúc vô tình thì Na Na đã biểu diễn ra cổ võ thuật, cho nên các nhà khoa học trong viện nghiên cứu mới an bài thân phận giáo sư cho nàng. Cũng từng khuyến khích nàng đi dạy học, nhưng nàng không đồng ý. Nàng chỉ muốn dùng thời gian rảnh ở trong phòng ngẩn người mà thôi.

Nhưng hôm nay nên đi làm cái gì bây giờ? Na Na cũng không chịu đi trị liệu với mình, nàng nói là không muốn để cho người khác nhìn thấy cơ thể của mình. Thật sự là một cô gái truyền thống nha! Mất trí nhớ nhưng cũng không quên cái quan niệm này.

Hay là đi dạo cửa hàng? Cái này chán chết! Không bằng dẫn nàng đi tới các học viện sơ cấp phụ thuộc vào viện nghiên cứu, nói không chừng nàng sẽ có hứng thú với việc dạy học đây? Nếu như nàng làm giáo viên dạy học, thì về sau mình không cần thường xuyên ở cùng một chỗ với nàng nữa. Cũng có thể tự do thêm một chút.

Ồ, tại sao nàng còn chưa mở cửa?

Trước khi mỗi lần Vân Diễm đến đây, chỉ cần bấm chuông, thì trong vòng năm giây sau Na Na sẽ mở cửa, nhưng hôm nay đã qua mười giây rồi?

"Na Na, là tôi, Vân Diễm đây! Mở cửa đi." Vân Diễm vừa gọi vừa cười.

Nhưng mà, vẫn không ai trả lời.

Một phút đồng hồ sau, Vân Diễm cảm thấy được cái gì đó sai sai. Nàng nhanh chóng lấy thẻ ra vào dự bị, đây là quyền lực của người giám hộ, sau đó nhanh chóng mở của phòng, đi vào.

Trong phòng rất sạch sẽ, giường chiếu cũng được xếp rất gọn gàng. Nhưng không có người ở đây, không có tung tích của Na Na?

"Na Na, Na Na…" Nàng vội gọi hai tiếng, sau đó tìm khắp phòng. Đến lúc này thì sắc mặt của Vân Diễm bắt đầu trở nên khó coi.

Na Na rất hiếm khi đi ra ngoài một mình a!

Nàng nhanh chóng bấm gọi hồn đạo truyền tin của Na Na, nhưng không liên lạc được.

Hồn đạo thông tin cũng có thiết bị định vị, nhưng nếu nó bị ép tắt đi, thì định vị cũng bị tắt theo luôn. Đối với người hiện đại, thì chuyện như vậy gần như không có khả năng xảy ra, bởi vị mọi người rất ỷ lại hồn đạo thông tin. Nhưng bây giờ, Na Na lại tắt hồn đạo truyền tin của mình.

Tìm khắp mọi nơi. Nàng nhìn thấy một mảnh giấy.

"Vân Diễm, tôi muốn ra ngoài một thời gian. Tôi tìm được một ít chuyện mà mình cần làm. Không cần đi tìm tôi. Khi mọi chuyện đã xong xuôi. Thì tôi sẽ tự động trở về. Nhưng cũng có thể, là không trở về nữa. ——Na Na"

Chỉ một vài câu nhắn lại đơn giản như vậy thôi, mà sau khi Vân Diễm đọc xong, thì mồ hôi trên trán của nàng bắt đầu chảy xuống. Mình là người giám hộ của Na Na, mà bây giờ Na Na mất tích rồi, nàng còn nói không trở về, vậy cô phải bẩm báo với cấp trên như thế nào đây!

Không dám chậm trễ, Vân Diễm nhanh chóng bấm một hàng số…

Phi thuyền vũ trụ thuận lợi phóng ra khỏi tầng khí quyển, sau đó bước vào quá trình du hành ngoài vũ trụ dài dằng dặc. Mất bảy ngày mới đến nơi, thì khi về cũng mất bảy ngày mới về tới.

Trên đường về, Nam Trừng cùng Lam Tiêu đều buồn ngủ. Khi đi du lịch về thì thường mỏi mệt, thậm chí còn lưu luyến muốn ở lại.

Không gặp lại Na Na, trong lòng của Lam Tiêu rất thoải mái, đây đương nhiên là chuyện tốt rồi. Coi như cuộc gặp gỡ ngày hôm qua chỉ là tình cờ mà thôi. Hắn chỉ hi vọng gia đình mình bình an, chứ cũng không hi vọng con trai mình trở nên nổi bật. Thôi tất cả cứ thuận theo tự nhiên là tốt rồi.

Tâm tình của Lam Hiên Vũ cũng bình tĩnh trở lại, cậu nhìn ra cửa sổ thẫn thờ.

Vũ trụ thật sự rất đẹp, rất yên tĩnh. Những đốm sáng phát ra từ những ngôi sao là thứ duy nhất tô điểm lên bức tranh màu đen này. Nhìn vũ trụ mênh mông bát ngát như vậy, cậu cảm thấy rất tự do.Vòng bảo hộ của cậu đóng lại, đi về hết bảy ngày, thì biện pháp giết thời gian tốt nhất là cứ minh tưởng thôi.

Từ ngày bị Diệp Phong áp bách làm Lam Ngân Thảo màu bạc của cậu xuất hiện một số biến hóa nhỏ, Lam Hiên Vũ phát hiện, mình vận chuyển Huyền Thiên Công trôi chảy hơn lúc trước nhiều. Cái này là bởi vì tinh thần lực của cậu tăng cường, từ đó khả năng khống chế Hồn lực của bản thân cũng trở nên mạnh mẽ theo. Từ đó khiến cho việc vận chuyển công pháp trở nên nhanh hơn.

Cậu có cảm giác mình sắp đột phá đến mười hai cấp Hồn lực vậy.

Từ cấp mười một đột phá đến cấp mười hai, cậu đã sử dụng nửa năm thời gian, tốc độ này cũng không tính là nhanh.

"Tiểu Hiên Vũ." Ngay lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu vang lên trong đầu của cậu.

Gần như theo bản năng, Lam Hiên Vũ ngồi ngay ngắn lại, sau đó nhìn xung quanh. Cậu thì thào nói:

"Na Na a dì, là người sao?"

Giọng nói này quá quen thuộc, cậu nghe qua liền có thể đoán ra được là của ai.

"Con ngồi xuống, không nên cử động. Là dì đây." Trong đầu của cậu lần nữa vang lên giọng nói của Na Na.

Bởi vì có vòng bảo hộ ngăn cách, nên giọng của cậu cũng không có truyền ra bên ngoài.

Lam Hiên Vũ hưng phấn nói: "Na Na a dì, người cũng lên phi thuyền sao, con còn tưởng rằng người không có đi theo nha. Làm con buồn từ nãy đến giờ."

Na Na mỉm cười, "Làm sao có thể không đi được? Những gì a dì hứa thì nhất định sẽ làm được."

"Quá tốt rồi. A dì, vậy người sẽ làm giáo viên của con sao?" Lam Hiên Vũ hỏi.

"Con có muốn không?" Na Na hỏi lại cậu.

"Đương nhiên là muốn. Từ nay về sau con gọi người là Na Na lão sư có được không?" Lam Hiên Vũ hưng phấn nói.

"Ừ." Na Na đáp ứng.

"Na Na lão sư, vậy người đang ở đâu vậy?" Lam Hiên Vũ tò mò hỏi, cậu không nhìn thấy nàng nhưng lại có thể nghe giọng của nàng, việc này đối với một đứa trẻ vẫn chưa tới bảy tuổi như cậu, thì quả thực mà một chuyện rất dễ gây tò mò nha.

"Ta không có ở tầng của con, cho nên con không nhìn thấy ta. Nhưng mà việc này cũng không ảnh hưởng gì cả, ta dùng tinh thần lực để câu thông với con. Chúng ta cũng có thể nói chuyện như bình thường, không được sao?" Na Na nói.

Lam Hiên Vũ nói: "Thì ra là như vậy! Ba ba nói là, chúng ta chỉ có tiền mua chỗ ngồi ở đây thôi. Na Na a dì, chỗ của người có thể nằm thẳng người không?"

Na Na ngừng lại một chút sau đó mới tiếp tục nói, "Cũng được. Về sau Hiên Vũ nhất định sẽ ngồi được chỗ tốt hơn này."

Lam Hiên Vũ lại nói: "Na Na lão sư, con có thể lên đó tìm người có được không?"

Na Na lại tiếp tục ngừng một lát, "Cái này sợ là không được. Bởi vì phi thuyền có quy định, cho nên con không thể đi lên đây."

Nếu như bây giờ mà Lam Hiên Vũ đi lên tầng cao hơn, sẽ phát hiện, dù cậu có đi tới tầng nào đi chăng nữa, cũng sẽ không thấy được bóng dáng của vị Na Na lão sư này.

"A, vậy cũng chỉ có thể đợi đến khi nào phi thuyền đáp xuống thôi." Lam Hiên Vũ thất vọng nói.

"Thật ra, cũng không phải không thể nhìn thấy. Nếu như con muốn nhìn thấy ta, vậy thì con phải nhắm mắt lại, rồi bắt đầu liên tưởng đi. Lão sư sẽ đi tới gặp con, có được không?" Giọng nói của Na Na càng trở nên dịu dàng. Thật sự là nàng không muốn để cho đứa nhỏ này phải thất vọng, phần cưng chiều phát ra từ tận sâu trong lòng kia cũng làm cho chính nàng phải kinh ngạc, đây là loại cảm tình mà nàng không thể khắc chế được."

"Vâng!"

Lam Hiên Vũ trở lại chỗ ngồi của mình rồi khoanh chân ngồi xuống, sau đó yên lặng tiến nhập vào trạng thái minh tưởng, Huyền Thiên Công bắt đầu tự nhiên vận chuyển, dưới sự đề thăng của tinh thần lực, cậu rất nhanh tiến vào trạng thái minh tưởng. Đối với những đứa trẻ như cậu, thì thực ra cũng không có quá nhiều tạp niệm.

Tiến nhập vào trạng thái minh tưởng, ý thức của cậu trống rỗng, đối với cậu, thì giống như thành một mảnh tối đen vậy.

Cậu chỉ có thể yên lặng cảm giác được, có những đốm sáng đang nhấp nháy xung quanh cơ thể của cậu, những đốm sáng này đa số là màu bạc.

Ngay lúc này, trong không gian tối đen kia, một đạo ánh sáng đột nhiên sáng lên, nó chiếu sáng khắp mọi thứ ở xung quanh.

Sau đó, một bóng người chậm rãi xuất hiện.

Tóc bạc, mắt tím, không có khẩu trang, chỉ có khuôn mặt tuyệt sắc mang theo nụ cười hiền lành mà thôi.

"Tiểu Hiên Vũ." Nàng nhẹ giọng gọi.

Lam Hiên Vũ chỉ cảm thấy có một cỗ lực lượng đang hấp dẫn cậu, nháy mắt sau, những hình ảnh ở trước mắt liền trở nên chân thật, cậu cúi đầu xuống nhìn, thì phát hiện mình đang lơ lửng trong vùng không gian này, đang đứng trước mặt Na Na lão sư.

"Na Na lão sư. Oa, thật thần kỳ! Đây là nơi nào?" Cậu ngạc nhiên nhìn xung quanh, sau đó cậu phát hiện, mình vẫn có thể cử động, vẫn có cảm giác.