Chương 1: Dưới Chân Núi Lửa
Tô Võ tỉnh dậy trong bóng tối, đầu óc quay cuồng như vừa bị cuốn qua một cơn lốc thời gian. Hơi thở anh nặng nhọc, ngực đau nhói, và mùi lưu huỳnh nồng nặc xộc vào mũi. Anh mở mắt, chỉ thấy những bức tường đá xám xịt vây quanh, ánh sáng yếu ớt từ một khe nứt trên cao rọi xuống, chiếu lên thân hình đầy mồ hôi của mình. Đây không phải Trái Đất. Anh biết chắc điều đó khi nhìn thấy hai mặt trời đỏ rực treo lơ lửng trên bầu trời qua khe đá: một lớn như đĩa lửa, một nhỏ hơn nhưng chói chang không kém.
"Ta… xuyên không rồi sao?" Tô Võ lẩm bẩm, cố nhớ lại ký ức cuối cùng. Anh chỉ nhớ mình là một kỹ sư bình thường, sống một cuộc đời tẻ nhạt, cho đến khi một vụ tai nạn giao thông bất ngờ kết thúc tất cả. Nhưng giờ đây, anh đang ở đây, trong cơ thể một người xa lạ, trên một hành tinh xa lạ.
Một giọng nói vô cảm vang lên trong đầu anh, cắt đứt dòng suy nghĩ:
"Chào mừng đến với Eryndor. Hệ thống Sinh tồn Tận thế đã kích hoạt. Nhiệm vụ đầu tiên: Sống sót qua ngày đầu tiên. Phần thưởng: Công cụ khai thác cơ bản và bản đồ khu vực."
Tô Võ ngẩn người, rồi cười khẩy. "Hệ thống? Giống mấy cuốn tiểu thuyết tận thế ta từng đọc vậy." Nhưng anh nhanh chóng nhận ra đây không phải trò đùa. Nhiệt độ trong hang động tăng dần, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán. Anh đứng dậy, kiểm tra cơ thể mình: gầy gò nhưng rắn chắc, đôi tay chai sạn như đã quen lao động nặng. Trên người chỉ có một bộ áo rách rưới và một con dao gỉ sét.
Anh bước ra khỏi góc hang, quan sát xung quanh. Đây là một hang động nhỏ dưới chân một ngọn núi lửa đã tắt, miệng hang bị đá lở che khuất một phần. Qua khe hở, anh thấy vùng đất bên ngoài: Hỏa Nguyên, một sa mạc đỏ rực với cát nóng bỏng và những cột khói bốc lên từ lòng đất. Xa xa, bóng dáng một con hỏa lang biến dị – thân phủ vảy đỏ, mắt sáng rực – lảng vảng gần đó. Tô Võ rùng mình, lùi lại vào bóng tối.
"Không thể ra ngoài ngay được. Phải tìm cách sống sót ở đây trước," anh tự nhủ. Hệ thống lại vang lên:
"Nhiệm vụ chi tiết: Tìm nguồn nước và củng cố nơi trú ẩn trước khi nhiệt độ đạt 70 độ C vào giữa trưa. Thời gian còn lại: 4 giờ."
Tô Võ nắm chặt con dao, bắt đầu khám phá hang động. Anh phát hiện một mạch nước ngầm nhỏ rỉ ra từ khe đá, nhưng nước có màu xanh lục kỳ lạ, bốc mùi tanh hôi. "Nước độc từ Băng Hải," anh lẩm bẩm, nhớ lại kiến thức kỳ lạ tự nhiên xuất hiện trong đầu – có lẽ là ký ức của cơ thể này. Anh cần lọc nước nếu muốn uống.
Dùng dao gọt những mảnh đá sắc nhọn, Tô Võ xếp chúng thành một bể chứa thô sơ, rồi nhặt vài viên đá xốp gần đó làm lớp lọc tạm thời. Anh đổ nước vào, để nó từ từ rỉ qua lớp đá, nhỏ từng giọt xuống một hốc đá bên dưới. Sau vài phút, nước trong hơn, dù vẫn còn mùi tanh nhẹ. "Tạm thời đủ dùng," anh nói, uống một ngụm nhỏ để thử. Vị đắng chát, nhưng không có dấu hiệu ngộ độc ngay lập tức.
Tiếp theo, anh gia cố lối vào hang. Dùng sức mạnh ít ỏi của mình, Tô Võ kéo những tảng đá lớn chặn kín khe hở, chỉ để lại một lỗ nhỏ đủ để không khí lưu thông. Nhiệt độ bên ngoài bắt đầu tăng, hơi nóng len qua khe đá khiến anh toát mồ hôi. Anh nhìn ra ngoài, thấy mặt trời Solara đã lên cao hơn, ánh sáng đỏ rực như muốn thiêu đốt mọi thứ.
Khi anh vừa hoàn thành, Hệ thống thông báo:
"Nhiệm vụ hoàn thành. Phần thưởng: Công cụ khai thác cơ bản (xẻng hợp kim, cuốc nhiệt), bản đồ khu vực. Đã lưu vào kho Hệ thống. Nhiệm vụ tiếp theo: Khai thác 10 đơn vị tinh thể băng vĩnh cửu trong 24 giờ. Phần thưởng: Máy lọc nước mini."
Tô Võ thở phào, ngồi xuống tựa vào tường đá. Anh mở bản đồ Hệ thống trong đầu: một hình ảnh ba chiều hiện lên, hiển thị hang động của anh nằm dưới chân núi lửa, gần một mỏ tinh thể băng vĩnh cửu cách đó vài trăm mét. Nhưng giữa anh và mỏ là vùng đất của hỏa lang biến dị. "Muốn sống sót, phải đối mặt với chúng," anh lẩm bẩm, tay nắm chặt con dao gỉ.
Ngoài kia, tiếng gầm của hỏa lang vọng vào, như một lời thách thức. Tô Võ nhếch môi, ánh mắt kiên định. "Được thôi, Eryndor. Ta sẽ không chết dễ dàng đâu."