Chương 4: Mầm Sống Dưới Nhiệt Đốt
Bóng tối trong hang động dần tan đi khi ánh sáng đỏ từ hai mặt trời len qua khe tường hợp kim. Tô Võ ngồi kiểm tra đống tài nguyên: tinh thể băng vĩnh cửu, vảy hỏa lang, và máu khô từ trận săn trước. Bên cạnh anh, Thẩm Vi Vi đang tỉ mỉ gieo năm hạt hỏa tinh thảo xuống đất ẩm gần mạch nước ngầm, đôi tay run nhẹ vì kiệt sức.
Hệ thống vang lên:
"Nhiệm vụ: Trồng 5 cây hỏa tinh thảo trong 72 giờ. Phần thưởng: Người máy lao động cơ bản."
"Vi Vi, mấy hạt này có cần gì đặc biệt không?" Tô Võ hỏi, tay cầm cuốc nhiệt gõ nhẹ xuống đất để đào thêm một luống nhỏ.
Cô ngẩng lên, tóc đen dính mồ hôi bết vào trán. "Hỏa tinh thảo chịu nhiệt tốt, nhưng cần đất ẩm và bóng râm lúc mới mọc. Nếu nóng quá, mầm sẽ chết."
Tô Võ gật đầu, nhìn quanh hang. Nhiệt độ bên trong vẫn cao, dù tường hợp kim đã ngăn phần lớn hơi nóng từ Hỏa Nguyên. "Ta sẽ làm mát bằng tinh thể băng," anh nói, lấy ba thanh tinh thể từ đống tài nguyên, đặt quanh luống đất. Hơi lạnh từ chúng tỏa ra, làm không khí dễ chịu hơn.
Vi Vi mỉm cười yếu ớt. "Anh thông minh thật đấy. Ở Lục Thâm, chúng tôi không có thứ này."
"Cứ sống sót là thông minh thôi," Tô Võ đáp, quay sang chế tạo thuốc gen. Anh mở công thức thuốc biến đổi gen cấp 1 (chịu nhiệt) trong Hệ thống: 5 đơn vị tinh thể băng, DNA hỏa lang, nước tinh khiết. Dùng cuốc nhiệt nung chảy tinh thể thành chất lỏng xanh, anh nghiền vảy hỏa lang thành bột, trộn với máu khô, rồi đổ nước từ máy lọc vào. Hỗn hợp sủi bọt, tỏa khói cam, cuối cùng cô lại thành một lọ dung dịch sáng rực.
"Thuốc biến đổi gen cấp 1 (chịu nhiệt) hoàn thành. Hiệu quả: Chịu nhiệt thêm 20 độ C trong 30 ngày."
Tô Võ đưa lọ thuốc cho Vi Vi. "Uống đi. Cô cần nó hơn ta."
Vi Vi lắc đầu. "Anh ra ngoài săn hỏa lang, nguy hiểm hơn tôi. Anh uống đi."
"Ta khỏe hơn, chịu được. Cô thì không," Tô Võ nói, nhét lọ vào tay cô. "Uống, rồi giúp ta trồng cây. Đây là lệnh."
Vi Vi mím môi, cuối cùng gật đầu, uống cạn lọ. Cô rùng mình, mặt đỏ lên, rồi thở ra. "Cảm giác… nhẹ nhàng hơn thật."
Hai người tiếp tục làm việc. Tô Võ đào đất, Vi Vi gieo hạt và tưới nước. Anh dùng dao gỉ khắc những mảnh đá thành mái che thô, đặt lên luống để chắn ánh sáng trực tiếp. Đến khi mặt trời Ignis lặn, năm hạt giống đã nằm yên dưới đất, được bao bọc bởi tinh thể băng và mái đá.
"Xong rồi," Vi Vi nói, ngồi xuống đất, tay ôm đầu gối. "Hy vọng chúng sẽ mọc."
Tô Võ gật đầu, lau mồ hôi. "Ngày mai ta sẽ săn thêm hỏa lang, lấy nguyên liệu chế thuốc cho ta. Giờ nghỉ đi." Anh ngồi cạnh cô, nhìn đống đất nhỏ. Chỗ tránh nạn giờ có nước sạch, tường chống nhiệt, và hy vọng từ hỏa tinh thảo.
Vi Vi thì thầm: "Anh đã cứu tôi, giờ còn cho tôi việc để làm. Tôi không biết nói gì ngoài cảm ơn."
"Đừng cảm ơn. Cùng sống sót là đủ," Tô Võ đáp, mắt nhìn ra khe đá. Ngoài kia, gió nóng rít qua sa mạc, nhưng trong hang, lần đầu tiên, anh cảm thấy một chút ấm áp – không phải từ nhiệt độ, mà từ sự hiện diện của Vi Vi.
Sáng hôm sau, năm mầm đỏ nhỏ nhú lên, yếu ớt nhưng kiên cường. Hệ thống thông báo:
"Nhiệm vụ hoàn thành sớm. Phần thưởng: Người máy lao động cơ bản đã lưu vào kho Hệ thống. Nhiệm vụ tiếp theo: Săn 3 con hỏa lang biến dị trong 48 giờ. Phần thưởng: Bản thiết kế vườn hỏa tinh thảo."
Tô Võ mỉm cười, nhìn Vi Vi reo lên bê
n mầm cây. "Giờ ta có thêm trợ thủ," anh nghĩ, chuẩn bị cho cuộc săn mới.