Cahaya đưa bịch snack như muốn nói: 'Cậu vẫn thích mấy cài này chứ?'
Lâu lắm rồi cậu mới ngửi thấy mùi của nền văn minh. Cậu đã ở trạng thái "Temple Stay" suốt một thời gian nên miệng cậu cứ tự động chảy nước dãi.
Rắc. Cậu cố tình tránh nhìn túi Corn Chip. Mặc dù nghe thấy tiếng Cahaya cắn giòn tan, cậu vẫn cố gắng không nuốt nước bọt.
"Vậy ý cậu là tớ có thể quay lại Seoul nếu tớ săn quái vật à?"
"Coi như phần thưởng là một kỳ nghỉ ngắn vậy."
Vậy có nghĩa là cuối cùng họ sẽ phải quay lại đây.
Kang San giải thích: "Vì CỔNG mà mọi hội đều phát điên lên, cố gắng tuyển 'Người tìm kiếm' những ngày nay."
"Người tìm kiếm?"
Kang San sử dụng rất nhiều thuật ngữ mới mà Seowoon, người vẫn đang sống ẩn dật, không quen thuộc.
"Một nhóm thức tỉnh mới có năng lực tinh thần."
Sau khi đứng dậy và phủi bụi ở đầu gối, Kang San nhìn vào mắt Seowoon.
Màu mắt của manseongjong thay đổi khi họ thức tỉnh. Mắt đen tuyền thuộc hệ chiến đấu, vàng dành cho hệ nguyên tố và tím dành cho hệ tinh thần. Nó được đơn giản hóa thành 2 loại chính để dễ phân loại, nhưng các năng lực đặc biệt được phân loại chi tiết hơn.
"Chúng ta gọi họ là 'Người tìm kiếm' vì họ có khả năng phát hiện ra những biến chủng trước tiên."
Khi Kang San giải thích, Cahaya lặng lẽ quan sát Seowoon.
Đồng tử của Seowoon dường như đang run rẩy, như thể có điều gì đó vướng mắc cậu. Giống như mọi lần cậu nhìn chú của Cahaya cách đây rất lâu.
"Vậy, những Mansaengjong có khả năng phát hiện biến chủng... được gọi là 'Người tìm kiếm'?"
"Đúng vậy. Số lượng và tốc độ biến chủng phụ thuộc vào khả năng phát hiện của 'Người tìm kiếm'. Đó là lý do tại sao nhiều hội đang phát điên lên tuyển dụng họ. 'Người tìm kiếm' có kỹ năng nhất hiện tại thuộc về hội 'DK'. Em nghe nói cô ấy có thể phát hiện ra khoảng bốn trường hợp một ngày?"
'Chỉ có bốn thôi sao?'
Cha Seowoon, bậc thầy trốn thoát, đã sống sót cho đến tận bây giờ bằng cách phát hiện ra vô số biến chủng, nhưng 'Người tìm kiếm' giỏi nhất chỉ có thể phát hiện ra bốn người?
Seowoon ngồi phịch xuống ghế sofa.
"Cậu có thể phát hiện được bao nhiêu?"
Cahaya hỏi một cách hờ hững, chỉ tập trung vào Seowoon.
Ánh mắt họ gặp nhau, nhưng Seowoon không hề nao núng.
Đôi mắt của Seowoon như một bông hoa violet nở rộ giữa nơi đầy ánh nắng. Cahaya đột nhiên cảm thấy muốn nhai và ăn bông hoa violet chín mọng đó một mình.
"Khoảng một nghìn?"
Cahaya cười, không hề bối rối trước câu trả lời mỉa mai của Seowoon.
"Oa! Seowoon hyung! Thật sao?! Tuyệt quá! Anh cũng thức tỉnh thành 'Người tìm kiếm' à? Nhưng không phải anh là kiếm sĩ sao?" Kang San reo lên phấn khích.
"Tôi còn không thể vào được trường luật."
Seowoon dội gáo nước lạnh vào sự phấn khích của Kang San. Thực ra điều đó không hề sai. Trước khi thế giới thay đổi như thế này, cậu bị bố mình ép vào trường luật.
"Ây, ai nói gì về 'công tố viên'? Nhưng thực sự không lạ sao. Hầu hết những người thức tỉnh trở thành 'Người tìm kiếm' đều là người sử dụng năng lực tinh thần. Có lẽ anh là người hệ chiến đấu đầu tiên trở thành 'Người tìm kiếm' đấy, hyung."
"Nghe lời người ta nói hết đi. Tôi không phải là Người tìm kiếm."
"Ôi, thôi mà anh. Anh biết em cả tin thế nào mà."
Kang San có vẻ trách mắng hơn là thất vọng.
Đột nhiên, Cahaya với tay về phía tay vịn của ghế sofa bên cạnh. Cậu nghiêng người hơn để áp sát hơn vào Seowoon. Nhưng trước khi Seowoon kịp phàn nàn về sức nặng, Cahaya đã lấy thanh kiếm trên bàn và đặt xuống dưới chân Seowoon.
"Gì vậy?" Seowoon hỏi.
"Cậu không có kiếm, dùng tạm cái này đi."
"Ờ. Cho thì dùng chứ sao."
Seowoon cố gắng nhấc thanh kiếm lên và đặt sang nó bên cạnh, nhưng nó quá nặng để có thể vung bằng một tay. Bề mặt của vỏ kiếm trông thô ráp, chuôi kiếm được bọc bằng da rắn, trông rất xấu xí.
Seowoon rút kiếm ra và đóng lại ngay sau khi kiểm tra lưỡi kiếm.
Cậu đâm thanh kiếm về phía ngực Cahaya.
"Giỡn mặt hả?"
Thanh kiếm với chữ "Matahari" (có nghĩa là mặt trời trong tiếng Indonesia) được khắc trên lưỡi kiếm, là món quà từ chú Cahaya khi Seowoon gia nhập hội. Cậu thậm chí còn không nhận ra nó vì lớp da trên chuôi kiếm đã thay đổi.
"Tớ nghĩ là tớ nên mua lại những thứ cậu bán?" Cahaya nói đùa, khiến mặt Seowoon đỏ bừng.
Cảm giác như cậu trở thành tên vô lương tâm khi vứt bỏ một món quà đã cứu mạng mình. Ờ, thực ra, đó là thanh kiếm mà cậu cố ý để lại khi rời khỏi hội vì cậu không cần nó.
Tuy nhiên, khi Cahaya hỏi về thanh kiếm trước đó, Seowoon đã nghĩ đến việc nói rằng một nhóm xã hội đen đã đánh cắp nó, nhưng cậu không muốn dùng đến cái cớ khập khiễng như vậy.
"Cha Seowoon."
"Cái gì?"
"Cậu không nghĩ đến cảm nhận của tớ sao?"
Giọng nói của Cahaya đầy thất vọng.
Kang San bối rối lẩm bẩm: "Um, um, em đi vệ sinh đây" trước khi mở cánh cửa sắt và rời đi.
Bầu không khí vốn đã ngượng ngùng lại càng trở nên khó chịu hơn khi Kang San đột nhiên rời đi.
Seowoon không ngờ việc ngồi cạnh Cahaya lại khó chịu đến thế, nhưng cậu không muốn ngồi đối diện và đối mặt với cậu ta.
Thay vào đó, Cahaya đứng dậy khỏi ghế sofa và ngồi vào bàn. Cậu nghiêng đầu nhìn Seowoon, nhưng Seowoon tránh ánh mắt của cậu.
"Khi tớ đang đi tìm hiểu tình hình, phó hội trưởng đã rời hội và bỏ trốn. Tớ đã mua một ít pizza đông lạnh trên đường trở về, nghĩ rằng cậu có thể chết đói ở NARAKA, nhưng tất cả đều nằm trong dạ dày của Kang San. Cậu không nghĩ tình huống này thật nực cười sao?"
Nếu Cahaya mất bình tĩnh, Seowoon có thể sẽ phản ứng, nhưng lời nói của anh dường như mang nhiều nỗi buồn hơn là tức giận.
"Phải rồi, hội không phải là gia đình cậu nên việc bỏ mặc cũng không sao. Nhưng tớ cũng chỉ là một thành viên khác trong hội đối với cậu thôi sao?"
"Là bạn, cái thằng này."
"Cậu thật là đứa bạn tồi tệ khi biến mất mà không nói lời nào."
Lúc này, Seowoon không thể nhúc nhích, chỉ có thể mở to mắt. Ngay từ đầu, mắt cậu đã không thể theo kịp rồi.
Cậu thậm chí còn không để ý cho đến khi Cahaya rút Matahari ra và nhắm vào cổ cậu.
Đâm. Chỉ đến lúc đó cậu mới nghe thấy tiếng da bị xé, và cậu nghĩ rằng cổ mình đã bị đâm.
Mồ hôi nhanh chóng thấm đẫm trán cậu, theo bản năng cậu ôm chặt cổ khi Cahaya rút kiếm ra.
Cổ cậu khô khốc, không có máu. Cậu quay đầu lại ngạc nhiên, thấy chiếc ghế sofa cách cậu một inch đã bị rách.
"Cậu nghĩ cậu lừa được tớ à?"
Cahaya ném Matahari lên ghế sofa, đẩy cánh cửa sắt khép hờ, và Seowoon hạ tay xuống, thở hổn hển.
Nếu Cahaya thực sự quyết tâm, Seowoon sẽ chết mà không hề hay biết.
'Cahaya đã nhận ra.'
Đó là một kết quả hiển nhiên.
***
Seowoon thắc mắc tại sao Cahaya lại lên sân thượng.
Có lẽ cậu luôn thích những nơi cao vì những kỷ niệm sống trên đồi.
Bị bỏ lại một mình trong phòng, Seowoon cảm thấy tức giận với tên đã ném thanh kiếm vào mình như một lời đe dọa, nhưng cậu cũng hiểu đó là một hành động hợp lý để xác nhận điều gì đó.
Trước đây, Seowoon sẽ phản ứng ngay khi Cahaya rút kiếm.
Chắc hẳn cậu ấy đã nghi ngờ khi Seowoon cố gắng chạy trốn mà không đối phó với con chim đột biến. Cậu ấy vẫn không biết cho đến khi đâm vào ghế sofa, như một cách để chứng minh Seowoon thực sự mất đi năng lực của mình.
Càng ngồi suy nghĩ, cậu càng hiểu cảm giác của Cahaya. Nếu Cahaya mất đi năng lực và biến mất không một lời, Seowoon cũng sẽ rất thất vọng về cậu.
Nhưng nếu cậu thực sự mất đi năng lực thì sao?
"Này."
Cahaya đang ở trên sân thượng, quay lưng về phía Seowoon nhìn xuống.
"Cahaya, cẩn thận. Lưng cậu sơ hở kìa, biết không?"
"Người cần cẩn thận là cậu đấy. Tóc bố cậu rụng hết rồi đấy."
"Thằng này, chuyện gì cũng nói được."
Seowoon bước tới và đánh vào lưng Cahaya. Tay cậu nhức nhối như thể vừa va vào một bức tường bê tông.
"Từ khi nào?"
Cahaya hỏi, liếc nhìn Seowoon người đang nhìn xuống lòng bàn tay của mình.
Một chàng trai xinh đẹp đang nhìn cậu với ánh mắt lo lắng, khiến Seowoon cảm thấy nhột nhạt không lý do.
"Ai đã đuổi các thành viên trong hội?" Seowoon hỏi.
"Một số do tớ làm, một số thì tớ bỏ mặc."
Seo Woon dựa vào lan can mái nhà.
[Trung tâm nghề nghiệp, 12-3512-3122]
Một tờ giấy được dán trên cửa sổ của một tòa nhà bên kia con hẻm. Bên dưới là Học viện Piano Brilliant, bên cạnh là Học viện Nhà nước Brilliant.
NARAKA thật kỳ lạ. Nó trông giống như một thành phố bình thường ở đâu đó tại Hàn Quốc, nhưng đó là một thế giới không thể đến được bằng máy bay hay phương tiện công cộng.
Khi lần đầu tiên rơi xuống đây, cậu tự hỏi liệu có sinh vật nào khác ngoài Mansaengjong không. Cảm giác như đây là một thành phố mà chỉ có con người bốc hơi, vì tất cả các tòa nhà, cửa hàng và những nơi khác vẫn còn nguyên vẹn.
"Vừa đến đây là tớ đã mất hết năng lực và kết cục như thế này đây. Matahari... là thanh kiếm mà tớ đã sử dụng nhưng nó nặng lắm. Không đùa đâu."
Ngay cả khi không có sự thôi thúc của Cahaya, những lời nói vẫn tuôn ra không chút kiềm chế.
"Cậu biết tại sao không?" Cahaya hỏi.
"Nếu biết thì tớ đã không bỏ chạy rồi."
"Thế cậu sống một mình như thế nào suốt thời gian qua?"
Cahaya ngồi trên lan can, nhìn Seowoon.
---------
1) Kiếm sĩ và công tố viên đều đc gọi là GEOMSA