Chapter 9 - Chương 9

"Cấp 5 à?" Cahaya hỏi.

"Phải."

"Vậy thì nói cho bọn kia biết luôn."

Khi Cahaya nói với giọng điệu bình thường, Seowoon nắm chặt cánh tay cậu lại.

"Vẫn chưa chắc chắn."

"Thế sao cậu biết được?"

Seowoon nhìn đôi mắt sâu thẳm khó đoán của Cahaya. Cảm thấy hơi lúng túng, cậu gãi thái dương.

"Cậu từng nói là cậu đang tìm 'Người tìm kiếm', phải không?"

"Cũng không hẳn."

Nghe vậy, Seowoon tự hỏi liệu Cahaya có thực sự đi khắp Naraka để tìm cậu hay không. Trước khi cảm giác xúc động không cần thiết kịp dâng trào, cậu tiếp tục nói.

"Tớ cũng không chắc lắm về điều này, nhưng tớ... tớ nghĩ mình đã trở thành 'Người tìm kiếm' rồi?"

Cậu nhìn Cahaya, hy vọng nhận được sự tin tưởng của cậu, nhưng biểu cảm của Cahaya vẫn không thể nhìn thấy được do ngược ánh sáng với cậu.

Bất giác, Seowoon cảm thấy lo lắng.

"Nhưng mà cậu... cậu không ngạc nhiên sao? Tớ từng là kiếm sĩ mà."

Rõ ràng là khả năng của Seowoon không được thể hiện bằng đôi mắt đen như nó đáng lẽ phải thế; thay vào đó, đôi mắt của cậu giờ đã chuyển sang màu tím, một đặc điểm của người sử dụng năng lực tinh thần. Năng lực của cậu vốn chuyên về kiếm trong nhóm chiến đấu.

"Đúng là tớ rất ngạc nhiên, nhưng khi cậu nói cậu không chắc chắn nên tớ cũng bớt ngạc nhiên."

Giọng của Cahaya nghe như thể cậu ấy đang mỉm cười.

"Ít nhất thì nó đúng hơn 90%. Năng lực của tớ gần như biến mất luôn, làm sao tớ có thể sống sót được? Chỉ có thể là tớ dự đoán được nơi biến chủng xuất hiện, tự cứu mình và chạy trốn. A, thiệt là tớ không thực sự cần loại năng lực này lắm."

"'Người tìm kiếm' có giá trị hơn. Nhưng tại sao cậu lại không cần?"

Nếu Cahaya muốn an ủi thì chỉ cần an ủi thôi, nhưng đến phút cuối lại nói như vậy, sự cảm động cũng tan biến.

"Tớ không thích lắm. Cách tớ tìm ra nguồn gốc của biến chủng thì khá là-"

<Đừng tiết lộ!>

Seo Woon im lặng trước sự quát mắng.

Nghe giống như một chương trình phát thanh có chất lượng thu sóng kém.

'Ai phản bội?'

"Cha Seowoon, cậu hỏng rồi à?"

"Không, không, chỉ là đang suy nghĩ một chút. Những 'người tìm kiếm' khác tìm kiếm biến chủng như thế nào?"

"Tớ sẽ cho cậu biết nếu tớ thức tỉnh lần nữa với tư cách là 'Người tìm kiếm'."

Nói cách khác, cậu ấy đang muốn nói, 'Cậu là 'Người tìm kiếm' mà tại sao lại hỏi tớ?'

Nếu Cahaya hỏi cậu làm thế nào có thể dự đoán được sự xuất hiện của biến chủng, Seowoon sẽ cân nhắc xem liệu có nên thành thật về 'Sứ giả' hay không.

Ít nhất thì cho đến giờ 'Sứ giả' vẫn chưa muốn cậu chết.

'Vậy thì mình có nên tin vào lời cảnh báo rằng nó sẽ biến mất không? Chuyện gì sẽ xảy ra với mình nếu 'Sứ Giả' biến mất?'

"Nếu thực sự là cấp 5 thì tớ cũng sẽ phải tham gia vào ngày đó".

Cahaya kết luận, như thể nhận thấy sự lo lắng của Seowoon. Lòng biết ơn dâng trào trong Seowoon.

"Cậu biết công viên giải trí ở đâu không?"

"À, tớ chưa từng đến đó, nghèo mà."

"Cậu đúng là có khiếu ăn nói đấy, thằng chó này."

Seowoon nắm chặt nắm đấm và vui vẻ đánh vào cẳng tay của Cahaya.

Quay trở lại thời trung học, vào năm hai, địa điểm cho chuyến dã ngoại là công viên giải trí. Tuy nhiên, Cahaya đã dành cả ngày trong phòng cấp cứu, không phải vì tiền, mà vì chú của cậu đột ngột ngã bệnh.

"Cậu còn nhớ hôm đó chú bị bệnh không? Cậu phải ngồi một mình trên xe buýt mà không có tớ và làm cho số người bị lẻ."

"Tớ đồng ý ngồi một mình rồi giờ cậu lại nói nhảm gì vậy?"

Mặc dù Cahaya và Seowoon là bạn thân, nhưng họ không chỉ có hai người mà còn một nhóm chơi chung.

Ngày đi dã ngoại không có Cahaya, tổng cộng có 5 người, nhưng bầu không khí không được vui vẻ. Seowoon đã ngầm quyết định ngồi cùng Han Donhee, chỉ còn lại một cô gái không có bạn đồng hành. Nghe tin Cahaya không đi, mặt cô tái mét.

"Cái thằng này, Minji là bạn gái cậu lúc đó, nhớ không? Cho dù cậu không đến được, sao cậu có thể để cậu ấy ngồi một mình chứ?"

"Minji? Kim Minji?"

"Đổi cả họ người ta luôn? Là Bang Minji."

"À...," Cahaya lẩm bẩm, như thể cậu vừa mới nhận ra điều đó.

Họ chia tay ngay sau buổi dã ngoại, tất cả là vì Cahaya. Sau đó mới biết Cahaya thậm chí còn không thèm nói với Minji về việc chú mình ngã bệnh, và cậu ta thậm chí còn không xin lỗi khi Minji đến trường vào ngày hôm sau.

Khi Minji buồn và trách móc Cahaya trả lời rằng dù sao cậu cũng nghe tin từ Seowoon, vậy tại sao phải bận tâm nói với cô ấy điều mà cô đã biết.

Đó là lúc Seowoon nhận ra: Cahaya là một người tuyệt vời với tư cách là một người bạn nhưng lại là một thằng khốn nạn với người yêu. Tất nhiên, Minji cũng không phải là người không có lỗi.

'Cậu ta là thằng ký sinh. Tôi chỉ hẹn hò vì ngoại hình, cứ nghĩ cậu ta là tuyệt vời, nhưng hóa ra....'

Lúc đó, lời nói xấu của Minji về Cahaya khiến Seowoon đau lòng. Cậu không thường ăn đồ ăn vỉa hè, nhưng hôm đó, cậu đã mua xiên gà nướng cùng với Cahaya.

'Cha Seowoon, ký sinh trùng là gì?'

Cahaya hỏi trong khi cầm một xiên thịt gà.

Có lẽ cậu ấy không biết thuật ngữ này vì cậu ấy từng sống ở Indonesia, nhưng Seowoon không muốn nói sự thật với cậu ấy.

"Ờ..., kiểu như…đẹp trai...có ph-phong cách, kiểu vậy? Tớ nghe nói Minji hẹn hò cậu vì cậu đẹp trai."

Đột nhiên Chahayah bắt đầu cười khúc khích. Không hẳn là tiếng cười khúc khích, mà là tiếng cười tinh quái khiến ngay cả người qua đường cũng phải mỉm cười.

'Đó là thứ sống nhờ vật chủ hoặc hút cạn sinh lực của vật chủ.'

'Thằng chó này! Cậu biết rồi!'

Khi Seowoon đùa đẩy cậu bằng tay cầm xiên thịt, Cahaya nắm lấy cổ tay cậu và cắn một miếng.

'Sao bây giờ lại nói chuyện nghiêm túc vậy chứ?'

<...Cậu thích cậu ta không?>

Seowoon giật mình trở về thực tại, xua tan dòng ký ức cũ.

"Đi cùng tớ nhé."

Cahaya lên tiếng ngay khi ánh mắt họ chạm nhau.

"Đi đâu?"

"Seoul."

Đó là một lời đề nghị hấp dẫn đến mức khiến những ký ức cũ tan biến ngay lập tức.

"Tớ hết tiền rồi. Thậm chí không kiếm được quặng."

"Tớ sẽ cho cậu vay mà không tính lãi."

"Tớ chỉ cần chạm vào biến chủng là chết ngay. Tớ không thể trả cậu được."

"Vậy thì chúng ta làm thế này đi."

"Cái gì?"

Đôi mắt Cahaya trở nên nổi bật rõ ràng hơn, như thể hấp thụ phần ánh sáng còn sót lại. Cậu đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy gáy Seowoon và kéo về phía mình. Cậu ấy thì thầm:

"Cha Seowoon, từ giờ cậu sẽ là người định vị biến chủng của tớ nhé?"

Seowoon đẩy ngực Cahaya. Khi cậu suýt nữa ngã xuống cầu thang, cậu vội vàng giữ lấy Cahaya.

Cahaya cười khúc khích với cánh tay đang nắm chặt.

"Cậu cố tình đúng không, cái thằng này."

Khi Seowoon buông tay, Cahaya ngã về sau, mất thăng bằng. Cậu hét lên, sợ đầu Cahaya sẽ đập xuống sàn.

"Này!"

BẦM.

Nghe thấy tiếng động lớn, Seowoon vội vã chạy xuống, nhưng Cahaya đang ngồi bất động dựa vào tường.

"Cahaya!"

Seo Woon không thể lay cậu ấy, sợ rằng cậu ấy có thể bị va vào đầu. Cậu bò bằng cả bốn chân, nhìn lên Cahaya với vẻ lo lắng.

Có lẽ cơ thể của tên này sẽ không bị tổn thương ngay cả khi bị biến thể to bằng cả ngôi nhà đánh, nhưng Seowoon không khỏi lo lắng.

"Đừng đùa như thế."

Seowoon cố tình nói trong cơn tức giận. Cậu ấy không hề động đậy, tự hỏi liệu Cahaya có thật sự ngất xỉu không.

"Này, Cahaya," cậu gọi tên Cahaya, cố gắng đứng dậy để gọi ai đó đến.

Lúc này, Cahaya vòng tay qua vai Seo Woon, kéo cậu vào một cái ôm thật chặt. Cậu ngã xuống sàn để giữ thăng bằng, cũng ôm chặt Cahaya.

"Cha Seowoon, tớ thực sự lo lắng lắm."

Đôi tay Cahaya đặt trên vai Seowoon dường như run rẩy. Cậu di chuyển lòng bàn tay, vỗ nhẹ vào đùi săn chắc của Cahaya.

Vì Seowoon đột nhiên bỏ đi, Cahaya dường như đau đớn tột cùng, không biết cậu còn sống hay đã chết.

"Nhưng không phải tớ trở về sau khi trở thành 'Người tìm kiếm' sao? Hãy coi như là sự trở lại của một vị vua đi."

Bàn tay đang quấn quanh vai đưa lên sau gáy Seowoon, xoa tóc cậu.

"Chúng ta cùng đi chơi vào ngày 19 nhé."

"Nếu cậu đưa tớ đi thì được thôi. Tớ sẽ phục vụ cậu thật chu đáo với tư cách là hệ thống định vị biến chủng."

Seowoon nhắm mắt, mỉm cười khi cúi mình xuống.

"Đừng bị đầy bụng khi tiêu hóa nhiên liệu của mình."

Cahaya nói, lấy thứ gì đó ra khỏi túi và đưa lên môi Seowoon. Cậu cảm nhận được kết cấu thô ráp độc đáo của quặng.

"Đã thanh toán trước rồi sao? Lỡ tớ không phải là 'Người tìm kiếm' thì sao?"

"Thế thì chắc hẳn tớ nhặt được một chiếc máy dẫn đường bị hỏng rồi."

"Thật ra, tớ thậm chí còn không biết mình có phải là 'Người tìm kiếm' hay không, nhưng tớ đã nói với cậu rồi, đúng không? Tớ giỏi phát hiện biến chủng hơn 'Người tìm kiếm' DK kia gấp ngàn lần."

Cậu không đưa ra một thỏa thuận rõ ràng, nhưng đó là một sự ngầm cho đi và nhận lại. Nếu Seowoon cung cấp cho cậu ấy thông tin về biến chủng, Cahaya đổi lại sẽ cung cấp cho cậu các phụ phẩm như quặng WU. Vì Seowoon không muốn mắc nợ, cậu cũng coi đó là một dạng kinh doanh mà không bên nào bị mất tiền.

"Nhưng nếu tớ không có năng lực gì thì sao? Cậu cứ định đưa quặng WU thôi à?"

"Mm...," Cahaya trầm ngâm.

"Vẫn ổn nếu không đưa cho cậu thứ đó."

"Cậu đùa tớ?"

"Nếu không có năng lực thì cậu đã không quay lại đây."

Chỉ có Mansaengjong mới có thể tồn tại ở Naraka. Đó chính là ý của cậu ấy.

"Cậu nghĩ tại sao tớ lại đến Seoul ngay lúc Cổng xuất hiện? Bởi vì tớ tự hỏi liệu Cha Seowoon có trở lại làm người sau khi ăn ngải cứu và cải bẹ không."

Chưa ai có thể trở lại bình thường sau khi trở thành Mansaengjong, nhưng Cahaya dường như đã mở rộng suy nghĩ để tìm ra cậu.

"Không đời nào. Cậu biết hôm nay tớ ăn ngải cứu và cải bẹ mà."

Dù cậu nói vậy, nhưng cảm giác tội lỗi cứ đâm thẳng vào tim cậu.

"Bố cậu đã đến gặp tớ ngay khi nghe tin tớ trở về Seoul. Ông ấy không còn nhiều tóc, nhưng cậu biết đấy, tớ lo là ông ấy sẽ hói hoàn toàn mất."

Thằng này thực sự là tên phá hỏng tâm trạng.

Mặc dù vậy, Seowoon vẫn thấy ích kỷ nhưng nhẹ nhõm trước bản chất không thay đổi của Cahaya. Luôn luôn là Cha Seowoon tự mình cố tránh xa cậu.

"Lần này, tớ đã nhận ra được nhiều điều khi sống ẩn dật. Tớ sẽ cắt đứt quan hệ với bố khi đến Seoul. Cho nên hãy giữ bí mật chuyện tớ cũng có năng lực là 'Người tìm kiếm'."

Cahaya với tay về phía Seowoon khi cậu cố gắng đứng dậy. Cahaya chỉ mỉm cười như thường lệ. Nụ cười đó như muốn nói rằng, 'Cậu thực sự có thể làm vậy với gia đình mình sao?' nên Seowoon cố tình nắm chặt tay cậu ấy.

Sức mạnh mơ hồ của cậu chỉ làm ngứa tay Cahaya mà không gây ra bất kỳ tổn thương nào.