Chapter 11 - Chương 11

Vừa bước qua CỔNG, Seowoon thấy ngay cánh cửa chính trước mắt, nhưng cơn đau đầu dữ dội khiến cậu chỉ còn đủ sức bò lê về phía giường. Lúc đó khoảng 7 giờ sáng nên cậu chỉ có thể chợp mắt được 2 tiếng.

Seowoon quay lại kiểm tra cửa trước một lần nữa. Đây là lần đầu tiên cậu sử dụng CỔNG, nhưng cậu có thể dự đoán được.

Lần đầu tiên bị ném vào NARAKA cũng là khi cậu mở cánh cửa chính này. Khi tỉnh lại, cậu đã thấy mình đang ở Ngã tư của NARAKA.

Có lẽ khi di chuyển từ thế giới thực vào NARAKA, mọi người tập trung tại Ngã tư ở CỔNG, nhưng khi di chuyển từ NARAKA đến thế giới thực, họ sẽ bị triệu tập đến nơi cuối cùng họ từng ở.

Seowoon vội vàng tìm điện thoại trong khi vẫn đang ôm Matahari trong tay.

'Điện thoại mình để đâu ta...…?'

Cậu không nhớ rõ lắm vì đã hơn 3 tháng.

[Cuộc gọi đến từ 'Bố'. Tôi nối máy nhé?]

Khi đang lục lọi dưới ghế sofa thì giọng nói AI làm cậu tỉnh táo.

"Điện thoại của tôi đâu?"

[Tôi không biết về việc đó thưa Chủ nhân. Tôi nối máy nhé?]

"Không."

[Tôi sẽ xử lý cuộc gọi dưới dạng cuộc gọi nhỡ.]

Seowoon vắt óc nhớ lại mình để điện thoại ở đâu.

"A!"

'Sao mình không nghĩ tới?'

Lý do cậu đứng trước cánh cửa chính trong lần đầu tiên rơi xuống NARAKA, đương nhiên là đi ra ngoài. Lúc đó trong túi không có điện thoại nên khả năng cao là nó nằm trên kệ giày.

Chạy ra cửa trước, Seowoon tìm thấy điện thoại trên kệ để chìa khóa xe. Màn hình vẫn sạch sẽ khác với suy nghĩ là sẽ có bụi bám. Nghĩ lại thì tình trạng trong nhà cũng khá sạch sẽ dù đã bỏ trống khá lâu.

Cậu mới nhớ ra mình đã cho phép người giúp việc ra vào nhà 2 lần một tuần. Vì thời hạn hợp đồng vẫn còn hiệu lực, nên dù không có chủ nhà thì căn nhà vẫn được dọn dẹp sạch sẽ.

Seowoon kéo dây sạc từ bàn phòng khách và cắm vào điện thoại. Gõ ngón tay như phím đàn piano và chờ nguồn điện đầy.

Màn hình sáng lên và một loạt tin nhắn được gửi đến gần như bom nổ. Seowoon phớt lờ tin nhắn và kiểm tra lịch sử cuộc gọi.

'Trung tâm Kiểm soát Thảm họa Biến chủng' đã cố gắng liên lạc với cậu nhiều lần kể từ khi bị cách ly ở NARAKA.. Cuộc gọi nhỡ từ bố mẹ và bạn bè cũng được liệt kê ngay ngắn, từng cuộc một.

[BỆ XÍ (83 CUỘC GỌI NHỠ)]

[LEE YOO SUNG]

.

.

[BỐ (21 CUỘC GỌI NHỠ)]

[MẸ (11 CUỘC GỌI NHỠ)]

[CAHAYA HỘI TACHEON]

Khi lướt qua danh sách các cuộc gọi nhỡ, Seowoon nghiêng đầu, cảm thấy lạ.

Có một lịch sử cuộc gọi với Cahaya từ ngày 31/12 sang 1 /1 khoảng nửa đêm, kéo dài khoảng 10 phút .

"Mình và Cahaya đã nói chuyện gì vào ngày hôm đó…?"

Dù có cố gắng nhớ lại nhưng không nhớ ra được, nên cậu nghĩ có thể đó chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường về việc quản lý hội.

[TACHEON CAHAYA]

Chỉ cần nhìn vào tên liên lạc thôi cũng cảm thấy có một khoảng cách nhất định. Nghĩ lại, 6 tháng trong hội chỉ toàn là công việc. Seowoon có thể dễ dàng đếm được số lần mình thực sự tiếp xúc riêng với Cahaya. Khác với thời học trung học, cậu hiếm khi gặp nhau ngoài lịch trình của hội. Có lẽ, tất cả đều xuất phát từ mặc cảm tự ti còn dai dẳng trong cậu.

Seowoon chuẩn bị thay đổi tên liên lạc từ 'TACHEON Cahaya' thành 'Cahaya' và gọi điện cho cậu ta, thì bố cậu, được lưu là [Bố] đã gọi đến trước. Bố cậu là kiểu người sẽ gọi đến cả nghìn lần nếu chưa nhận được hồi âm.

-- ...Vâng, thưa bố.

[Cha Seowoon! Con có biết bố mẹ lo lắng thế nào không?]

Giọng bố tràn ngập sự quan tâm dành cho con trai.

[Con đáng lẽ phải gọi cho bố mẹ ngay khi vừa về đến nơi chứ. Sao lại để bố mẹ phải gọi trước? Bố mẹ đã dạy con như thế à? Hay bố phải xem tin tức mới biết được tình hình của con?]

[....]

Seowoon vội vàng xin lỗi vì đã khiến bố mẹ lo lắng.

[Với cả, mật khẩu nhà con là sao đây? Người ngoài không được phép vào à? Từ khi nào bố mẹ lại trở thành "người ngoài" thế?]

Những lời phàn nàn của bố cậu tuôn ra liên tục, gần như theo nhịp điệu của một rapper.

-- Con suýt chết đấy, bố à.

Chỉ khi bố tạm dừng, Seowoon mới chen vào được một câu.

[Cahaya và những người khác đi đi về về không biết bao nhiêu lần, còn con thì sao? Con đã làm cái gì suốt thời gian qua vậy hả?]

Dù cố giữ bình tĩnh, nhưng là con người, Seowoon vẫn không khỏi cảm thấy tủi thân. Dù sao họ vẫn là bố mẹ mình.

-- Con bảo là con suýt chết mà.

[....]

-- Con vừa trở về an toàn. Giờ con chỉ có thể nói vậy thôi.

Trước đây, ngay cả khi bị cảm nhẹ, Seowoon cũng không dám nói với bố vì cậu biết mình sẽ chỉ nhận lại những lời trách mắng vì không biết giữ gìn sức khỏe.

-- Con muốn nói chuyện với mẹ.

Sau một tiếng thở dài thật dài, giọng mẹ anh vang lên, dịu dàng hơn.

[Seowoon à, con không sao chứ? Con có bị thương ở đâu không?]

Giọng mẹ cậu nhỏ hơn bình thường, như thể bà đang cố nén nước mắt.

-- Con ổn mà, mẹ ơi. Mẹ lo lắng nhiều lắm phải không? Với cả mẹ đừng buồn vì con đổi mật khẩu nhà nhé. Lần trước con gọi người giúp việc nên mới đổi đấy ạ.

[Seowoon à, con thực sự ổn chứ? Hay là… mẹ qua đó nhé?]

Mẹ là lý do duy nhất khiến Seowoon không thể cắt đứt hoàn toàn quan hệ với gia đình.

-- Con đến đây vì có việc quan trọng. Con cũng không thể ở lại lâu, nhưng con sẽ qua thăm bố mẹ ngay khi sắp xếp được.

[Chuyện gì quan trọng đến mức con không đặt bố mẹ lên hàng đầu vậy hả?]

Bố lại chen vào, không bỏ lỡ cơ hội nào. Seowoon đoán ông đã bật loa ngoài trước khi đưa điện thoại cho mẹ.

-- Còn gì nữa chứ? Con đang liều mạng săn quái vật để những người như bố có thể ngủ yên giấc đấy.

[Cha Seowoon! cái kiểu ăn nói này là sao hả…? Con điên rồi à?!]

"Sao chứ? Con không được cãi lại bố à? Con đã ngoan ngoãn, im lặng suốt 23 năm rồi, vậy chưa đủ sao? Bố đâu phải người duy nhất giỏi 'rap'. Thật ra con cũng giỏi lắm đấy. Bố có muốn nghe một chút về 23 năm kìm nén của con không? Dù bố có nói gì đi nữa, con vẫn rất tuyệt vời. Con đã trở thành một 'Người tìm kiếm' xuất sắc, và con đã sống ba tháng trời chỉ ăn cỏ. Nhờ đó, con hiểu được vì sao các nhà sư nhịn ăn để giác ngộ. Khi đói, đầu óc con trống rỗng, và con nhận ra những rắc rối của thế giới chẳng là gì cả. Nhưng điều tệ nhất là dù đã tìm thấy giác ngộ, con vẫn lo lắng khi phải đối mặt với thế giới này."

-- Nam mô A Di Đà Phật.

[Hả?]

-- Con sẽ gọi lại sau, mẹ nhé."

Lần đầu tiên trong đời, Seowoon dám cúp máy trước bố mình. Tay cậu run lên, tim cũng vậy. Cậu có thể đối đầu với quái vật, nhưng lại chẳng thể đối diện nổi với người cha mà giờ đây, trông còn có vẻ yếu đuối hơn cả mình.

Cậu cảm thấy mình như một con gấu xiếc — mạnh mẽ nhưng bị điều khiển. Rốt cuộc, cậu khác gì một con gấu ngốc nghếch, quá sợ hãi để dám vùng lên?

"Nếu con trai của bố là Cahaya chứ không phải mình thì sao…"

Seowoon cố xua đi những suy nghĩ tiêu cực vượt quá cả lý trí. Lần này, cậu nhấn nút gọi Cahaya.

[Vừa mới ngủ dậy à?]

Giọng Cahaya ấm áp hơn bao giờ hết.

-- Gì vậy trời… sao cậu biết tớ vừa ngủ dậy?"

[Thì cậu lúc nào chẳng thế.]

Nghe giọng Cahaya đầy tiếng cười, Seowoon cũng thấy nhẹ lòng.

-- Giờ cậu đang ở đâu? Ở nhà à?"

Nghĩ lại, Seowoon nhận ra mình thậm chí còn không biết Cahaya sống ở đâu.

[Ừ.]

-- Để tớ qua chỗ cậu. Đi đâu gặp đây?

[Chỗ cũ tớ từng sống với chú.]

"Cậu vẫn còn sống ở cái bán tầng hầm đó à?" Seowoon suýt nữa buột miệng hỏi.

[Có cần tớ gửi địa chỉ không?]

-- Đừng có coi tớ như người mất trí nhớ chứ. Tớ qua đó suốt, nhớ rõ đường.

[Thôi cứ gặp nhau ở đó đi.]

-- Ok, tớ tắm rồi qua liền.

Seowoon chờ Cahaya cúp máy. Cậu muốn làm vậy vì trong lòng vẫn còn cảm giác áy náy vì đã cố tránh mặt cậu ấy suốt thời gian qua.

[Cậu tin thật à? Tớ đâu còn sống ở đó nữa.]

-- Cậu đùa kiểu gì thế hả?

[Cuối cấp, bọn tớ bị đuổi đi vì khu đó phải giải tỏa để tái phát triển rồi.]

-- ....

Lần này, Seowoon thực sự không biết nói gì nữa. Hồi đó, Seowoon đang dồn hết sức ôn thi đại học nên không hề hay biết chuyện đó đã xảy ra.

[Cha Seowoon, cậu chả thèm quan tâm gì đến tớ, đúng không?]

May mà Cahaya không làm to chuyện.

-- Thôi mà, tớ xin lỗi. Tớ sẽ mua churros bù cho cậu.

[100 cái.]

-- Chốt. Tất cả Churros ở công viên đều là của cậu.

[Gặp lại cậu sau.]

-- Ừ, cho tớ một tiếng. Khi nào đi tớ sẽ gọi.

Lần này, Seowoon là người cúp máy trước.

Dù lý do đến công viên là vì biến chủng, nhưng việc đến một nơi mà trước đây cả hai chưa từng có cơ hội đi cùng khiến Seowoon cảm thấy kỳ lạ.

Cậu mơ hồ nhớ lại lần trước khi cúp máy với Cahaya cũng đã nói "gặp cậu sau", nhưng không chắc lắm.

Đối đầu với biến chủng Cấp 5 thì không nên háo hức mới phải. Nhưng chẳng hiểu sao lòng bàn chân cậu lại ngứa ngáy như thể đang chờ đợi điều gì đó. Cảm giác như quay trở lại những ngày Seowoon còn học cấp ba và bên cạnh Cahaya.

—------------

1)변종 재난 통제소: Trung tâm Kiểm soát Thảm họa Biến chủng. Ghép 2 chữ đầu thành 변소 : nhà vệ sinh

2) 저 죽다 살아왔어요. Con suýt chết./Con đã chết đi sống lại./Con sống sót qua cái chết.

3) Namo Amitabha/Nam mô A Di Đà Phật