Chapter 7 - Chương 7

Khi Cahaya sắp nói. BANG! Xông qua cánh cửa sân thượng đang hé mở, có người vội vã lao tới. Người đàn ông đang cầm những chiếc túi nilon đen nặng trên cả hai tay. Máu chảy ra từ túi và đôi mắt anh mở to.

"Sseowoon!"

Anh hét lên với giọng vừa mừng rỡ vừa trách móc.

"Chúng ta nói chuyện sau."

Cahaya mím môi, kéo mặt nạ lên.

*****

"Aigoo, Sseowoon trông gầy thế?"*

Abdul Aziz dùng bàn tay thô kệch của mình di chuyển mặt của Seowoon. Ngón đeo nhẫn và ngón út của anh bị cụt mất hai khớp.

"Đứa con nào? Tôi sống một mình mà." Seowoon đùa, không ngờ rằng Abdul Aziz hỏi cậu có con không.

"Ừ, đúng rồi. Tôi cũng sống tốt mà."

Abdul Aziz là công nhân đến từ Uzbekistan. Anh làm việc 5 năm tại Khu liên hợp công nghiệp Seongseo ở Daegu trước khi thức tỉnh thành Mansaengjong. Anh học tiếng Hàn từ người quản lý các nhà máy, vì vậy anh thường pha trộn các phương ngữ của các địa phương khác nhau.

"Phụt hahaha, em thực sự nhớ chuyện này lắm. Hai người vẫn có thể giao tiếp dù nói chuyện chẳng ăn nhập gì nhau. Seowoon huyng, Abdul huyng hỏi tại sao anh lại gầy như thế."

"Thật hả? Tôi gầy thật á?" Seoeoon xoa má, bối rối trước lời nhận xét của Kang San.

Abdul Aziz nói tiếng Hàn trôi chảy nhưng không bao giờ bận tâm đến việc sửa lại những hiểu nhầm của Seowoon. Vì vậy, thỉnh thoảng họ lại nói những điều khác nhau.

Khi Seowoon hỏi, "Abdul huyng, cái đó có nghĩa là gì?", Abdul Aziz thường đáp lại bằng câu nói "được rồi, đừng bận tâm" và tiếp tục câu chuyện.

Ban đầu, Seowoon tự hỏi tại sao anh lại làm vậy, nhưng sau khi dành thời gian ở bên anh, cậu có thể hiểu được, dù chỉ là đại khái.

Hãy tưởng tượng Seowoon học tiếng Uzbek bằng tiếng địa phương. Nếu ai đó yêu cầu cậu giải thích bằng ngôn ngữ chuẩn thì chắc cậu chỉ biết căm lặng thôi. Cũng giống như bây giờ, câu hỏi bằng phương ngữ của Abdul Aziz giống như một ngôn ngữ hoàn toàn khác.

"Ăn nào. Ngay cả con ma chết sau khi ăn cũng trông còn ngon hơn cậu."

Abdul Aziz đã đến Ngã tư, may mắn gặp phải một con lợn đột biến và quay trở về với hai túi đầy xương thịt. Như thể là người phụ trách bữa ăn lúc này, anh xách hai chiếc bếp gas di động lên sân thượng, đặt hai bên rồi bắt đầu nấu thịt lợn.

Những người còn lại ngồi xung quanh bếp trên hộp sữa bằng nhựa, háo hức chờ thịt chín. Yoo Chan và Han Donhee vắng mặt, và không ai thèm đợi họ.

"Abdul Aziz hyung của chúng ta không bao giờ để đứa trẻ nào chịu đói dù ở bất cứ nơi nào anh đến."

"Đúng rồi. Tôi là người hữu ích nhất NARAKA."

Anh cho biết khi sống ở Uzbekistan thì anh cũng tự tay mổ heo. Mặc dù anh đến Hàn Quốc để kiếm tiền, nhưng việc trở thành Mansaengjong có nghĩa là anh không bao giờ thiếu tiền.

Điều này càng đúng hơn sau khi Bộ Nội vụ và An ninh thành lập "Trung tâm Kiểm soát Thảm họa Biến Chủng". Họ trả thưởng dựa trên mức độ rủi ro của biến chủng, và Abdul Aziz kiếm được nhiều hơn trong vòng 6 tháng so với công việc tại nhà máy của anh.

Tuy nhiên, lý do Abdul Aziz không thể trở về quê hương là vì anh là Mansaengjong. Mansaengjong và biến chủng chỉ xuất hiện ở Hàn Quốc, và mặc dù nghiên cứu đã được tiến hành tích cực nhưng không ai biết tại sao nó chỉ xảy ra ở đó.

Các nước đã thu hồi chức năng hộ chiếu của Mansaengjong Hàn Quốc tương tự như cách họ xử lý các đợt bùng phát virus. Tất nhiên một số cá nhân không đăng ký vẫn có thể đi nước ngoài, nhưng biến chủng và Mansaengjong không lây lan như virus.

"Tôi buồn lắm, SSeowoon. Mấy đứa trẻ trong hội lúc đó đều lên cơn, nhưng sao cậu lại kìm nén và bỏ đi như thế?"

"Nhưng hyung, anh có được phép ăn thịt lợn không?"

Seowoon tránh câu hỏi của Abdul Aziz và tiếp tục mút đôi đũa gỗ.

"Được. Tôi cũng có thể ăn thịt lợn."

Abdul Aziz gật đầu. Anh là người Hồi giáo và đã thích nghi với cuộc sống ở đây từ lâu. Seowoon chưa bao giờ thấy anh cầu nguyện ngay cả khi họ ở Seoul.

"Nhưng em nói thế này để phòng hờ nhé, Seowoon hyung. Dù chúng ta nghèo nhưng cũng không tệ lắm do là sống cùng nhau. Đôi khi em tự hỏi liệu tụi mình có đang hưởng thụ quá nhiều xa hoa không."

Kang San dùng kéo cắt thịt.

Trở lại Seoul, TACHEON sở hữu cả một tòa nhà 20 tầng. Quán cà phê được xây dựng với sự chăm chút tối đa, có các nhà hàng thịt, quán rượu và các địa điểm ăn uống sang trọng chỉ có ở các cơ sở phức hợp.

Vì hoạt động bằng tiền của hội nên chỉ có thành viên hội mới được phép tham gia, dẫn đến những lời chỉ trích rằng đây là sự lãng phí tiền bạc.

Bất chấp những lời phàn nàn từ bên ngoài, họ hầu như không có lý do gì để thay đổi nó. Chính cuộc sống riêng tư của các thành viên hội TACHEON và Mansaengjong đã giữ mọi thứ như cũ.

"Thành thật mà nói, Mansaengjongs đã hành động rất kiêu ngạo. Người Hàn Quốc nghĩ rằng chúng ta bị Chúa giáng đòn bằng nắm đấm sắt, họ nghĩ chúng ta xong đời rồi."

"Cậu say à? Sao lại tức giận khi đang tự kiểm điểm bản thân thế?"

Seo Woon cười khúc khích, hoàn toàn bối rối.

Kang San cũng thoải mái hơn và cùng cười.

"Ssewoon, ăn đi. Nào, Cahaya."

Abdul Aziz đưa chiếc đĩa dùng một lần cho Cahaya, người chỉ đang nhìn chằm chằm vào lò nướng. Chiếc đĩa chất đầy thịt.

"Cahaya."

Chỉ đến lúc đó Cahaya mới thoát khỏi dòng suy nghĩ và cầm lấy chiếc đĩa.

"Cậu đang nghĩ gì vậy?" Abdul Aziz hỏi.

Cahaya cuối cùng cũng gỡ mặt nạ xuống trong lúc miếng thịt nướng thịt.

"Cảm ơn hyung."

"Không sao."

Mặc dù bản tính tốt bụng, Abdul Aziz lại thường càu nhàu Cahaya. Seowoon đã từng hỏi lý do, nhưng cậu không thể hiểu hết mọi điều Abdul Aziz giải thích.

'Tôi từng sống ở một ngôi làng ở Samarkand. Không có điện vào ban đêm. Bầy chó hoang chạy lung tung. Bắt gặp ánh mắt của chúng qua cửa sổ, chúng trở nên hung dữ. Làm sao một con thú hoang dã có thể nhìn chằm chằm vào con người như vậy? Chúng sẽ cắn tôi khi tôi bước ra ngoài, nhưng khi trời sáng, chúng lại vẫy đuôi.'

'Ây hyung, chuyện đó liên quan gì đến việc xấu tính với Cahaya?'

'Ừm, được rồi, được rồi.'

Cuộc trò chuyện thực sự chẳng ăn nhập gì nhau. Abdul Aziz luôn nói "được rồi, ừm" bất cứ khi nào Seowoon không hiểu. Seowoon đoán đó là một số lời khuyên thế tục mà Abdul Aziz đã học được từ những ngày còn làm việc ở nhà máy.

"Cảm ơn hyung, lâu rồi em mới được ăn thịt." Seowoon bày tỏ lòng biết ơn.

Thịt có mùi tanh thoang thoảng, nhưng không thể so với nấm. Seowoon rắc muối lên trên để át đi mùi tanh.

Khi Cahaya nhai thịt, chiếc mặt nạ của cậu ấy bám chặt vào cằm rất dễ nhận thấy.

"Mà sao cậu lại đeo mặt nạ?"

Seowoon hỏi. Cậu tò mò vì cậu nhớ Cahaya chưa từng đeo mặt nạ ở Seoul.

"Mùi của mấy con biến chủng đó kinh khủng."

"Đột nhiên vậy à?"

"Đột nhiên vậy."

Seowoon tự hỏi liệu có chuyện gì kỳ lạ xảy ra với Cahaya kể từ khi họ đến NARAKA không. Cậu cũng không thích mùi biến chủng, nhưng ít nhất cậu có thể ăn được thịt chín. Seowoon cũng ghét thịt sống, nhưng thịt chín lại là một chuyện khác, nên cậu không thấy lạ lắm.

"Seowoon hyung, giờ anh quay lại là hội phó của chúng ta phải không?" Kang San vừa hỏi vừa chặt miếng thịt sống.

"Tại sao lại cần hội phó khi hội chỉ còn lại 5 người?"

"Cậu đói đến mức không đếm được à? Có 6 người, bao gồm cả Cha Seowoon." Cahaya chỉ ra

"Dù là 6 hay 5, tớ cũng đã từ bỏ chức hội phó rồi. Không định làm nữa."

"Vậy cứ để trống đi."

Cahaya trả lời dứt khoát.

"Tôi tin là cậu không phải kiểu người vô lương tâm đến mức ăn thịt xong rồi lại biến mất. Matahari đã khóc suốt đêm tìm mẹ đấy."

"Biết rồi, dừng lại đi. Và nếu cậu nghĩ như vậy thì tớ sẽ là bố."

"Làm ơn đừng ác ý với Seowoon hyung. Dù sao chúng ta sai rồi mà." Kang San cố xen vào.

"Chúng ta?"

Cahaya đột nhiên nghiêm túc, ánh mắt sắc bén nhìn Kang San,

"Tao không làm gì sai cả."

"Biết rồi! Chỉ có mình em sai thôi, không phải chúng ta. Em đang tự kiểm điểm lại bản thân mình đây." Kang San giả vờ khóc.

Seowoon quyết định xóa bỏ chút tức giận còn sót lại trong lòng. Đó là cách mọi chuyện diễn ra, nhưng cậu vẫn phải ngồi im và lắng nghe việc bị coi là hẹp hòi.

Từ khi đoàn tụ, cậu trở nên lạnh nhạt với Kang San mặc dù cậu từng rất thân thiết. Seowoon cảm thấy bị phản bội nhiều hơn vì cậu đã tin tưởng cậu ấy.

"Tại sao cậu lại đến Tây Nam nếu cậu đã chiếm trọn Đông Nam?"

Ngạc nhiên trước câu hỏi của Seowoon, Kang San liếc nhìn Cahaya. Cahaya đang nhấp một ngụm nước đóng hộp.

"Nhắc mới nhớ, Cahaya hyung đã bảo em đi cùng anh ấy, nhưng tại sao vậy?"

Kang San cau mày, nói rằng cậu không biết lý do.

"Tao nghe nói ở đó có một 'Người tìm kiếm' giỏi nên đi hỏi thăm và cuối cùng bắt sống được Seowoon."

"Tớ hiểu rồi. Làm tốt lắm, Cahaya."

Seowoon khen ngợi một cách đùa cợt.

"Hả? Anh nghĩ vậy sao, anh?"

"Kang San không nói với cậu à?" Cahaya đồng thời hỏi.

"Cái gì? Không phải cậu chỉ đi tìm tớ thôi sao?"

"...."

Seowoon nói đùa, nhưng sự im lặng khiến cậu hơi bối rối. Cậu không biết liệu mình quá tự ti hay đó là câu trả lời đúng.

"A!"

Không thể chịu được sự im lặng, Seowoon đứng dậy, nói rằng cậu nhớ ra điều gì đó.

"Chờ một chút."

"SSeo Woon, cậu đi đâu vậy?"

"Em lấy balo trong văn phòng."

Seowoon vội vàng chạy xuống cầu thang trước khi có thể bắt kịp. Đó là một tòa nhà 5 tầng nên cậu đi xuống tầng một rất nhanh.

Khi cậu quay lại với balo của mình, Cahaya đã không còn ở đó nữa. Không, cậu ấy đang đứng trên lan can mái nhà, nhìn xuống.

Seowoon nghĩ rằng cậu ấy đang đợi Yoo Chan và Han Donhee nên không nghĩ nhiều về điều đó mà chỉ lấy hộp Tupperware ra.

 "A~ hyung, sao lại lấy đồ thừa ra khi đang ăn vậy?"

"Im đi. Đây là rau mùi và ngải cứu, đã rửa sạch rồi, có thể ăn ngay."

Cahaya tiến lại gần, có vẻ hơi ngạc nhiên khi thấy Seowoon thực sự đã ăn những thứ này.

"Đây là nấm đùi gà."

"Daebak, anh còn đào cả nấm nữa à?"

Kang San không có vẻ ngạc nhiên mà là vẻ mặt chán ngán. Seowoon cố gắng ngăn không cho sự khó chịu trở lại và đặt hộp Tupperwar xuống, bảo mọi người tự ăn. Một lúc sau, họ bắt đầu chia sẻ về cuộc sống của mình trong thời gian qua.

Dù sao cũng chỉ xa nhau 3 tháng, Seowoon vốn chẳng giao du với ai, nên càng chẳng có gì để nói. Cậu cũng chẳng muốn than thở về việc mình đã sống khổ sở thế nào.

"Mọi người đã sử dụng CỔNG chưa?"

Cuối cùng, cậu quay lại vấn đề chính.

------

1) 얘볐노 phương ngữ nghĩa là "gầy ốm", Se Woon nghe nhầm là "애" nghĩa là "đứa trẻ".