Chereads / khế ước của hai mama / Chapter 1 - Chương 1: cuộc gặp gỡ định mệnh

khế ước của hai mama

Sansan_1843
  • --
    chs / week
  • --
    NOT RATINGS
  • 1.2k
    Views
Synopsis

Chapter 1 - Chương 1: cuộc gặp gỡ định mệnh

Anh đào chính là tôi một cô gái đang học cao trung lớp 11 . Cứ cách một khối lớp, chúng tôi lại phải chuyển sang một lớp học mới, và lần này, cả lớp được chuyển xuống tầng 1 của dãy nhà B – tòa nhà ba tầng mang vẻ cũ kỹ nhưng đầy hoài niệm.

Vốn tưởng rằng năm học này sẽ trôi qua êm đềm, cứ lặp đi lặp lại như một vòng tuần hoàn nhàm chán, nhưng rồi cậu ấy xuất hiện. Sự xuất hiện ấy như một cơn gió lạ thổi vào thế giới bình lặng của tôi, khiến những ngày tháng tưởng chừng đơn điệu bỗng trở nên nhiều màu sắc và ý nghĩa hơn bao giờ hết.

Cậu ta tên Hạo Nhiên, một học sinh mới chuyển đến lớp tôi. Ban đầu, tôi không hề biết cậu ấy là người Trung Quốc, mãi đến khi nghe giáo viên giới thiệu mới ngỡ ngàng nhận ra.

Hạo Nhiên có ngoại hình điển trai, cao ráo, lại thêm chất giọng trầm ấm, chẳng biết đã khiến bao cô gái thầm rung động. Nhưng với tôi, điều đó không quá quan trọng. Tôi hiểu bản thân mình không thuộc kiểu con gái xinh đẹp nổi bật, nhưng ít nhất cũng không đến mức tệ.

Tôi là một người hướng nội, ít giao tiếp, đôi khi có phần rụt rè và e ngại. Thế nhưng, cũng có những khoảnh khắc tôi lại vô tư và bạo dạn một cách vô thức. Có lẽ vì thế mà tôi luôn thích ngồi một mình – không bị ràng buộc, không bị gò bó, cảm giác thoải mái hơn rất nhiều. Nhưng đôi khi, giữa những cuộc trò chuyện rôm rả của bạn bè, tôi vẫn không khỏi cảm thấy lạc lõng và cô đơn.

Tôi trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa chính, mải mê với dòng suy nghĩ vu vơ. Bỗng nhiên, tiếng gọi của cô giáo vang lên khiến tôi giật mình:

"Anh Đào!"

Cùng lúc đó, Hạo Nhiên bước về phía tôi với vẻ mặt nghiêm túc. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, rồi bất ngờ, cậu ấy kéo ghế ngồi xuống bên cạnh tôi.

Tôi thoáng sững người – không ngờ rằng chính Hạo Nhiên lại chủ động đề nghị ngồi cùng bàn với tôi.

Lớp học lập tức vang lên những tiếng xì xào.

"Ồ..."

Hàng loạt lời bàn tán rộ lên như sấm bên tai tôi. Nhưng điều này cũng chẳng có gì lạ. Lớp học vốn vậy, hễ có nam nữ ngồi chung là y như rằng vài câu trêu chọc lại xuất hiện.

Tôi im lặng, không phản ứng gì. Có lẽ vì đã quen với việc ít nói, luôn để ý mọi thứ xung quanh và tính cách nhút nhát, tôi dần rèn cho mình một thói quen – thói quen chịu đựng những lời nói đó mà chẳng mấy bận tâm.

Hạo Nhiên không có bất kỳ phản ứng nào. Cả hai chúng tôi ngồi cạnh nhau nhưng chẳng ai nói với ai một lời nào suốt buổi học đầu năm.

Tôi thoáng có một thắc mắc nhỏ trong đầu: "Tại sao Hạo Nhiên lại biết tên mình?" Nhưng rồi, tôi cũng chẳng nghĩ nhiều.

Tan trường, tôi lập tức chạy một mạch về nhà. Trên đường, tôi ghé qua tiệm sách để mua vài món đồ cần thiết, rồi lại nhanh chóng đạp xe trở về