Chereads / khế ước của hai mama / Chapter 7 - Chương 7 : tết ở Việt Nam (2)

Chapter 7 - Chương 7 : tết ở Việt Nam (2)

Tối đến, tôi ngồi trên giường, hí hửng mở từng bao lì xì, đếm tiền rồi cười thích thú. Mãi mê trong niềm vui nho nhỏ ấy, tôi không để ý rằng Hạo Nhiên vẫn lặng lẽ quan sát mình từ phía đối diện.

Thoáng chốc, tôi cảm nhận được ánh mắt đó, quay lại nhìn thì thấy cậu ta đang chống cằm, đôi mắt sâu thẳm hướng về phía tôi. Tôi chớp chớp mắt, ngơ ngác hỏi:

— Nhìn gì hả? Bộ mặt tôi dính gì sao?

Hạo Nhiên không trả lời ngay, chỉ nhàn nhạt liếc tôi một cái. Tôi cũng chẳng nghĩ nhiều, nhảy xuống giường, tươi cười đưa cho cậu ấy một phong bao lì xì màu đỏ:

— Cho cậu đó!

Mình sẽ chỉnh lại một chút cho mượt mà và tự nhiên hơn nhé:

---

Cậu ta thoáng nhướn mày nhưng vẫn nhận lấy, khẽ lắc đầu cười nhẹ. Tôi xoay người mở tủ, lựa một bộ đồ thật đẹp cho ngày mai, đến khi hài lòng mới leo lên giường ngủ, trong lòng vẫn còn chút hân hoan chưa tan hết.

Sáng hôm sau, khi tôi cùng mọi người chuẩn bị ra ngoài, bác gái tươi cười, ánh mắt đầy ẩn ý nói với tôi:

— Con bé này, xinh như vậy bảo sao thằng Quân nhà bác cứ suốt ngày kè kè bên cạnh!

Tôi cười ngại ngùng, lắc đầu phân bua:

— Không đâu bác ạ, con dâu tương lai của bác còn xinh hơn cháu chán!

Bác gái cười sảng khoái, Hạo Nhiên đứng cạnh chỉ nhếch môi, ánh mắt nhìn tôi đầy ẩn ý nhưng không nói gì thêm.

Sau khi ăn sáng xong, chúng tôi cùng nhau lên chùa cầu nguyện cho một năm mới bình an, thuận lợi. Không khí trong chùa yên bình, tiếng chuông ngân vang làm lòng người nhẹ nhõm.

Rời khỏi chùa, chúng tôi đi chúc Tết hàng xóm xung quanh. Ai cũng vui vẻ, mời nhau từng ly trà, miếng bánh.

Nhưng khi đến trước cổng nhà cô Hồng, tôi bất giác khựng lại. Đó là nhà của... người yêu cũ tôi.

Hạo Nhiên nhận ra sự do dự của tôi, đôi mắt sắc bén thoáng qua một tia khó chịu. Cậu ta bước lại gần, hạ giọng hỏi:

— Sao vậy?

Tôi cắn môi, ánh mắt lảng tránh:

— Không... không có gì.

Bác gái và mẹ đã vào nhà trước, chỉ còn tôi và Hạo Nhiên đứng bên ngoài

Đó là cuộc tình cũ có hạnh phúc nhưng cũng không thiếu những vụng về, dại khờ. Tôi là người nói lời chia tay trước, phần vì những hờn dỗi vô cớ, phần vì sự ghen tuông trẻ con. Khi đó, tình yêu vẫn còn non nớt, chưa đủ trưởng thành để bao dung cho nhau.

Đứng ngoài cửa, tôi không dám bước vào. Chân tôi cứ như bị ghim chặt xuống đất, lòng bàn tay hơi lạnh đi vì hồi hộp.

"Lợn ngốc này lại bất động nữa rồi," giọng Hạo Nhiên vang lên kéo tôi về thực tại. "Sao vậy? Đứng thẫn thờ thế?"

Tôi giật mình, vội nhìn sang hướng khác, lắc đầu: "Không có gì, cậu vào trước đi."

Nhưng Hạo Nhiên không đi. Cậu ta nhìn tôi một lúc rồi bất ngờ nắm tay tôi kéo vào trong.

"Ơ này—" Tôi chưa kịp phản ứng đã bị lôi vào nhà.

Vừa bước vào, ánh mắt tôi vô thức chạm phải một người—người mà tôi đã từng thương. Nhịp tim tôi thoáng chốc rối loạn. Tôi không biết cảm giác này là gì—sợ hãi hay chỉ đơn thuần là hồi ức ùa về.

Hạo Nhiên vẫn nắm tay tôi, kéo tôi ngồi xuống bên cạnh mình. Cậu ta không nói gì, nhưng bàn tay nắm chặt, như một lời trấn an không cần ngôn từ.

Tôi ngồi xuống, nhận ra tay Hạo Nhiên vẫn đang nắm chặt tay mình. Khẽ nhíu mày, tôi liền nhéo vài cái nhưng cậu ta chẳng có phản ứng gì. Bực mình, tôi lầm bầm:

"Này, đồ đáng ghét, tôi ăn vạ ở đây bây giờ, cậu bỏ ra chưa?"

Lúc đó, Hạo Nhiên mới chậm rãi buông tay tôi ra. Tôi liếc quanh một vòng, cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng giọng điệu trêu chọc của cậu ta đã nhanh chóng phá vỡ điều đó:

"Hôm nay nhỏ ngốc này vẫn bị chập mạch thì phải. Giao diện thì cũng ra dáng thiếu nữ đấy, chỉ tiếc là chưa có giấy hướng dẫn sử dụng."

Tôi trợn mắt, không suy nghĩ nhiều mà lập tức bịt miệng cậu ta lại, bực bội nói nhỏ:

"Cậu mới là người chập mạch ấy! Lúc thì lạnh nhạt, lúc lại lắm lời. Có khi nào cậu cũng bị lỗi hệ thống ở đâu đó rồi không?"

Hạo Nhiên bật cười, ánh mắt lấp lánh như đang rất thích thú. Tôi suỵt một tiếng, nhưng trong lòng lại có chút không yên. Rõ ràng chỉ là câu đùa giỡn, nhưng sao tim tôi lại đập nhanh như thế này chứ...

Chúng tôi ngồi nghe người lớn trò chuyện, họ nói nhiều lắm, đôi khi lại đề cập đến tôi và Hạo Nhiên. Tôi im lặng, chỉ khi ai đó hỏi mới trả lời. Cứ cúi mặt xuống ăn kẹo Tết, không nói gì. Nhưng hình như Hạo Nhiên đã nhận ra sự bất thường của tôi. Đột nhiên, cậu ta cúi xuống gần tôi. Tôi giật mình, mặt lập tức đỏ bừng, lùi lại một bước rồi đánh nhẹ vào tay cậu ta, ghé sát và nói nhỏ:

"Này, Hạo Nhiên, cậu điên à? Biết là ở đây có bao nhiêu người không? Đừng tự nhiên lại gần tôi như vậy, phải nói trước chứ!"

Tôi nhìn xung quanh, cảm giác như muốn đội lên mấy cái quần cho đỡ xấu hổ.

Hạo Nhiên không nói gì, chỉ sờ trán tôi một cái. "Không nóng," cậu ta khẽ nói, rồi lại hỏi: "Cảm thấy thế nào trong người không?"

Tôi trả lời, cố gắng tỏ ra bình tĩnh: "Ừm, hứm, không có gì đâu."

Cậu ta nhìn tôi, nghi ngờ lắm rồi mới nói: "Tôi tưởng cậu lại bị chập ở đâu nữa rồi."

Tôi cười xòa, gạt đi: "Không cần lo đâu, xia xìa."

Một hồi trò chuyện rôm rả, cô Hồng ngỏ ý mời chúng tôi ở lại dùng bữa. Tôi còn chưa kịp từ chối thì mẹ và bác gái đã vui vẻ đồng ý. Thế là không còn đường lui, chúng tôi đành ở lại.

Mới 8 giờ 30 sáng nên cô Hồng chưa kịp chuẩn bị nhiều. Không ai ngần ngại, tất cả cùng nhau vào bếp giúp một tay. Bác gái dù là người giàu có nhưng rất giản dị, hòa đồng. Bà cùng mẹ tôi đảm nhận việc chính trong bếp, còn tôi ngồi lặt rau. Cô Hồng đi chợ, mấy đứa nhỏ trong nhà thì lau bát, sắp đũa trên nhà trên.

Hạo Nhiên cũng không đứng ngoài, cậu ấy phụ nấu ăn và chuẩn bị nguyên liệu. Còn người yêu cũ của tôi… anh ấy đang làm thịt gà, thỉnh thoảng liếc nhìn tôi một chút, nhưng tôi vờ như không thấy.

Tớ sửa lại một chút cho mượt hơn nhé:

---

Tôi ôm cả mớ rau to đùng, mặt méo xệch:

"Nhìu quá trời đất ơi!"

Nào là rau cải, rau muống, rau thơm… đủ cả. Nhưng không sao, làm riết rồi cũng quen thôi! Tôi tự trấn an mình.

Hạo Nhiên đứng gần đó, bê cả đống rau củ đang cắt dở, liếc sang tôi, nhếch môi:

"Nản rồi à? Có cần đây giúp gì không, cô nhóc?"

Tôi bĩu môi, lườm cậu ta một cái rõ dài:

"Hứ! Cậu lại đổi cách xưng hô với tôi rồi đấy hả?"

Vừa lặt rau, tôi vừa liếc sang đống rau củ chưa cắt, nhếch mày hai cái:

"Cậu lo làm tốt việc của mình đi! Bên kia còn cả đống kìa!"

Nói xong, tôi lại tiếp tục công việc. Nhưng ngay lúc đó, tôi bỗng giật nảy mình khi thấy một con sâu xanh to tướng nằm chình ình trên lá rau. Tôi theo phản xạ buông tay ra ngay lập tức, nhưng rồi lại tò mò nhặt lên, hí hửng chìa ra trước mặt Hạo Nhiên:

"Eo ơi! Hạo Nhiên, ! Con sâu này mà to chà bá lửa luôn nè!"

" nhìn ở đây này , sâu này gì mà lại to thế chứ lị "

Tôi còn đang chăm chú quan sát thì ngẩng lên, chợt thấy cậu ta đang cười.

"Sao lại cười?" Tôi tròn mắt nhìn cậu ta.

Rồi bỗng nhiên, tôi nhớ lại mấy câu ngốc nghếch mình vừa thốt ra… Thế là không nhịn được, tôi ôm bụng cười lăn lộn!