Chereads / khế ước của hai mama / Chapter 3 - Chương 3 : tình yêu nảy mầm (1)

Chapter 3 - Chương 3 : tình yêu nảy mầm (1)

**"Tiết thể dục hôm nay, lớp chúng tôi phải bắt cặp để đá cầu. Rất nhiều bạn nữ vây quanh Hạo Nhiên, ai cũng muốn bắt cặp với cậu ấy. Còn tôi, chẳng có ai đến ghép cặp, đành lủi thủi chơi một mình. Nhưng tôi đá cầu rất tệ, toàn trượt và không biết cách nắm bắt nhịp cầu.

Một cú đá khiến trái cầu bay lên cao, tôi cứ đứng ngẩn ra nhìn theo mà không để ý nó sắp rơi xuống. Đến khi trái cầu gần chạm đầu tôi, một bàn tay bất ngờ kéo tôi lùi lại một nhịp. Quay người lại, tôi giật mình khi nhận ra đó là Hạo Nhiên. Lần đầu tiên, cậu ta mắng tôi:

' lợn ngốc , muốn mọc nấm trên đầu à mà đứng đờ ra thế?'

Nói rồi, rồi đưa tay lên đầu lắc qua lắc lại tỏ vẻ bất lực . nhìn bốn phía xung quanh những người vây quanh hạo nhiên nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn

Tôi đáp lại với vẻ nghi hoặc:

"Chẳng phải cậu có cặp rồi sao? Qua đây làm gì nữa? Mà dù sao cũng cảm ơn nha, Hạo Nhiên, cứu trái tim nhỏ bé này một mạng rồi!"

Nụ cười nở trên môi tôi, nhưng chưa kịp tận hưởng niềm vui được giúp đỡ thì câu nói tiếp theo của Hạo Nhiên khiến tôi đứng hình tại chỗ:

"Chẳng có ai cả, tôi cặp với cậu."

~Tôi bĩu môi, chưa kịp đáp lại thì Hạo Nhiên đã truyền ngay trái cầu đầu tiên sang. Tôi cố gắng đá nhưng lại hụt mất. Cậu ta chỉ bật cười rồi tiếp tục kiên nhẫn hướng dẫn tôi. Tôi hơi bất ngờ vì hạo nhiên đã cười . Cả tiết thể dục hôm ấy, Hạo Nhiên chẳng làm gì ngoài việc rèn cho tôi cách đá cầu và phản xạ với những đường cầu đang bay tới.

Tiết thể dục là tiết cuối cùng trong ngày, lớp 11D tan học. Tôi và Hạo Nhiên cùng nhau về nhà.

Bỗng nhiên, Hạo Nhiên lên tiếng, giọng điềm tĩnh nhưng không còn lạnh lùng như trước nữa:

"Này, lợn ngốc đi ăn kem không?"

Tôi khoái chí gật đầu cái rụp. Cầm cây kem trên tay, tôi nếm thử một miếng, vị dâu mát lạnh tan ra trong khoang miệng khiến tôi hài lòng vô cùng. Cũng lâu lắm rồi tôi chưa ăn kem, cảm giác này đúng là quá đã!

Hai chúng tôi vừa đi trên con đường về nhà, vừa ăn kem, vừa ngắm cảnh hoàng hôn buông xuống. Không khí lúc này thật yên bình, dịu dàng, như một khoảng lặng để người ta mơ mộng và thả hồn theo những suy nghĩ vẩn vơ

Kể từ giây phút đó, thời gian như ngưng đọng, để lại một khoảng lặng bình yên. Tôi lặng lẽ quan sát Hạo Nhiên, khuôn mặt cậu ta mịn màng, không tì vết. Đúng là trai Trung, đẹp đến mức khỏi cần bàn cãi.

Hình như cậu ta đã thay đổi rồi thì phải, nhưng tôi cũng không hiểu rõ lắm, chỉ cảm nhận được sự khác biệt so với những ngày đầu quen biết. Nhìn xuống món quà mẹ Hạo Nhiên tặng, tôi không khỏi nghi hoặc—một chiếc đồng hồ và vòng tay, trông khá đặc biệt. Điều khiến tôi ngạc nhiên hơn nữa là chúng giống hệt với cái Hạo Nhiên đang đeo.

Nhưng rồi tôi lắc đầu bác bỏ ngay suy nghĩ đó, tự nhủ: "E hèm, dạo này xem phim ngôn tình nhiều quá rồi, phải kiềm chế lại thôi!"

Mình chỉnh lại một chút để câu văn mượt hơn, cậu xem thử nhé:

---

Sáng sớm, tôi dụi dụi mắt thức dậy, lọ mọ xỏ đôi dép bông vào chân rồi đứng bất động tại chỗ. Nhìn sang giường bên, rồi lại nhìn lên bàn học—chỉ thấy mỗi cặp của tôi.

Tôi chạy lạch bạch quanh nhà tìm kiếm, nhưng chẳng thấy bóng dáng Hạo Nhiên đâu. Nhìn đồng hồ, chỉ còn 15 phút nữa là vào học. Tôi mím môi, hơi nheo mắt, bực tức lẩm bẩm: "hạo nhiên đồ đáng ghét "

" đi học không nói người ta tiếng nào!"

Không kịp suy nghĩ nhiều, tôi vội vàng thay đồ và nhét đồ vào cặp, phóng lên xe đạp, đạp như bay đến trường

Đến gần cửa lớp, tôi lập tức thấy bóng dáng Hạo Nhiên đang ngồi ngay ngắn trong lớp. Cơn giận bốc lên, tôi dậm chân bịch bịch trên nền gạch rồi lao vào chỗ ngồi, khẽ thì thầm đủ để hai người nghe:

"Cái đồ khó ưa! Hôm nay sao không gọi mình đi học?"

Tôi nghiêng đầu hỏi, nhưng cậu ta chẳng thèm phản hồi. Một lúc sau, Hạo Nhiên mới hờ hững xoay người lại, thản nhiên đáp:

"Lợn ngốc, vào nhóm chat xem đi."

Tôi mở điện thoại lên, vừa vào nhóm chat đã thấy hàng loạt tin nhắn:

"Anh Đào và Hạo Nhiên ở chung một nhà!?"

Tôi sốc đến suýt đánh rơi điện thoại, vội vàng giải thích nhưng chẳng biết giải thích với ai. Nhìn quanh lớp, một nhóm con gái tầm 5-7 người tụm lại ở dãy bàn đầu, mắt liếc qua bên này, rõ ràng là đang bàn tán về tôi.

Nhưng thôi, chuyện này cũng chẳng đáng để tâm lắm.

Tôi chạy một mạch đi tìm Hạo Nhiên, cuối cùng thấy cậu ta đang ngồi ở căn tin trường, bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra. Không một chút ngạc nhiên, không một chút bận tâm.

Tôi phồng má, chạy tới trước mặt cậu ta, bực bội nói:

"Này, đồ khó ưa! Bộ cậu làm bằng đá à? Sao trông không có chút cảm xúc nào vậy?"

Không nhận được phản ứng như mong đợi, tôi đành thở dài, tựa vào gốc cây gần đó, mè nheo tiếp:

"Thôi coi như hòa đi! Chẳng phải lỗi của mỗi cậu đâu, nhưng mà... vẫn khó ưa lắm!"

Tôi định quay người bỏ về lớp thì bỗng nhiên, Hạo Nhiên bước đến cúi xuống ~ chiều cao hai đứa không bằng nhau ,không cần nói cũng biết cậu chắc chắn phải hơn tôi rồi. Nhưng Khoảng cách giữa hai đứa gần hơn tôi tưởng.

Trước khi tôi kịp phản ứng, một hộp sữa và một gói kẹo đã được dúi vào tay tôi. Hạo Nhiên không nói gì nhiều, chỉ bước đi rồi buông một câu:

"Tùy cậu xử lý."

Tôi nhìn xuống tay, bật cười thích thú.

"Đồ khó ưa này...hmm cũng được đó chứ nhỉ?"

Vậy mình chỉnh lại một chút để thể hiện rõ hơn giọng điệu trêu chọc của Hạo Nhiên nhé:

---

Tôi nhét dây kẹo vào túi, chạy vội về lớp mỹ thuật, vừa kịp lúc chuông reo vào giờ. Hôm nay, chúng tôi phải chọn bạn để vẽ chân dung đối phương. Như thường lệ, mấy cô gái trong lớp lại xúm lại quanh Hạo Nhiên, tranh nhau giành suất làm bạn vẽ với cậu ấy. Tôi chẳng buồn để tâm, nhưng khi nhìn quanh lớp, tôi mới nhận ra tất cả các chỗ ngồi đều đã kín, chỉ còn mỗi vị trí của tôi vẫn đang trống một chỗ.

Nhìn lên, tôi bắt gặp ánh mắt Hạo Nhiên—vẫn khuôn mặt lạnh như băng ấy—khiến tôi có chút e dè. Tôi lặng lẽ ngồi xuống, chuẩn bị bút màu, nhưng lại vụng về làm rơi hộp cọ xuống sàn. Vội cúi xuống nhặt, đến khi ngẩng đầu lên, tôi mới giật mình khi thấy Hạo Nhiên đã ngồi xuống cạnh mình từ lúc nào.

Cậu ấy chống tay lên cạnh tấm bảng, như thể để đầu tôi không bị va vào. Tôi ngạc nhiên hỏi:

— "Đồ khó ưa, sao lại ngồi đây?"

Hạo Nhiên nhìn tôi một lúc, rồi bất ngờ đưa tay chạm nhẹ lên trán tôi. Lời nói có ý chêu chọc :

— "không có vấn đề."

Tôi chớp mắt, mất mấy giây ngầm hiểu ý mới kịp phản ứng. Tôi phồng má, lườm cậu ta một cái, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng lại có chút vui vui…

Đấu khẩu một lúc, cả hai chúng tôi mới nghiêm túc vẽ. Tôi nhìn Hạo Nhiên—dáng vẻ trầm tĩnh, tập trung, mang theo một sức hút kỳ lạ. Ánh nắng chiếu qua ô cửa sổ, làm nổi bật những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt cậu ta.

Tôi lơ đễnh nhìn một hồi, đến khi… cốc!

— "Lợn ngốc, tập trung vào."

Cậu ta vừa cốc trán tôi một cái đau điếng. Tôi nhăn mặt, lườm cậu ta, nhưng cũng vội vã cúi xuống tiếp tục vẽ, mới nhớ ra tranh mình vẫn còn dang dở. Dù vụng về trong đủ thứ chuyện, nhưng phải công nhận một điều—vẽ là thứ tôi giỏi hơn hẳn những việc khác.

Chuông reo. Hai chúng tôi gần như hoàn thành cùng lúc. Tôi tò mò liếc sang tranh của Hạo Nhiên, nhìn một lúc rồi nhận xét:

— "Không tệ nhỉ. Thiếu nữ này trông cũng xinh đó chứ?"

Khóe môi Hạo Nhiên hơi nhếch lên, cậu ta đưa tay xoa đầu tôi, giọng trêu chọc:

— "Vẽ cũng không tệ, có điều… ảo tưởng hơi quá đấy."

Tôi bĩu môi, lườm cậu ta thêm cái nữa rồi cất tranh, nhanh chóng sách cặp lon ton chạy ra về.