Chereads / khế ước của hai mama / Chapter 4 - Chương 4 : tình yêu nảy mầm (2)

Chapter 4 - Chương 4 : tình yêu nảy mầm (2)

Ngày mai là Noel, cũng là ngày chúng tôi được nghỉ học. Học kỳ một sắp kết thúc, ai cũng háo hức vì kỳ nghỉ dài sắp tới. Nhưng với tôi, ngày mai còn đặc biệt hơn nữa—không phải vì Noel, mà vì đó là sinh nhật của đồ khó ưa Hạo Nhiên.

Tôi chẳng biết nên tặng cậu ta gì cả. Sau một hồi suy nghĩ, tôi quyết định đặt một chiếc bánh sinh nhật—vì không biết Hạo Nhiên thích vị gì, tôi liền chọn loại mix vị cho chắc. Nhưng chỉ tặng bánh thôi thì có vẻ hơi đơn giản.

Sau cùng, tôi quyết định sẽ tự tay đan một chiếc khăn quàng cổ cho cậu ta. Tôi đã phải lựa chọn rất kỹ về màu sắc và chất len, chỉ mong nó thật ấm áp. Dù gì thì mùa đông cũng lạnh mà.

Tôi cố gắng giấu giếm hết mức có thể, tránh để Hạo Nhiên phát hiện ra kế hoạch này. Nhưng không biết liệu tôi có che giấu được đến cùng không…

Sáng Noel, như thường lệ, Hạo Nhiên lại trở thành "đầu bếp trưởng" của nhà tôi. Mỗi được nghỉ học, cậu ta đều phụ trách nấu ăn. Nhân lúc đó, tôi tranh thủ hoàn thành phần còn lại của chiếc khăn quàng cổ.

Hai tiếng trôi qua, cuối cùng tôi cũng hoàn thành tác phẩm của mình. Nhìn thành quả vượt xa mong đợi, tôi phấn khích đến mức nhảy bình bịch trên giường. May mà phòng cách âm tốt, nếu không chắc Hạo Nhiên đã nghe thấy mất.

Tôi giấu đi sự vui vẻ, ra ngoài như chưa có chuyện gì. Mùi thức ăn thơm nức lan khắp căn nhà, khiến bụng tôi cũng bắt đầu réo. Tôi bước vội vào bếp, nhưng không để ý mình đã xỏ dép trái, đầu tóc thì xù lên như ổ gà vì từ sáng đến giờ chỉ cặm cụi đan khăn, quên mất việc chải chuốt.

Hạo Nhiên vừa liếc nhìn tôi đã phì cười. "Lợn ngốc mới dậy à, nhìn i chang như nhím lông xù." Cậu ta cố ý trêu chọc, giọng điệu đầy thích thú.

Tôi lập tức đỏ mặt, xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống đất. Đứng tại chỗ, tôi mím môi, phồng má ra vẻ giận dỗi, nhưng trong lòng lại âm thầm ghi nợ món này.

Nhưng giận dỗi chưa được dăm phút, tôi đã bị cám dỗ bởi mùi thơm của đồ ăn mà tha lỗi cho "đồ khó ưa" lúc nào không hay.

" Này đồ đây nấu ngon chứ hả?"

Tôi gật đầu lia lịa, cười tủm tỉm khen ngon.

Ba mẹ tôi đi du lịch cùng gia đình Hạo Nhiên. Đáng lẽ ra chúng tôi cũng sẽ được đi, nhưng vì còn phải đi học nên đành để lần sau. Dù vậy, có mỗi hai đứa ở nhà nhưng Hạo Nhiên chăm sóc tôi khá tốt. Chúng tôi đã thân thiết hơn nhiều, nhưng cậu ta lúc lạnh lúc nóng, khiến tôi chẳng thể nào hiểu được.

Đoạn này có cảm xúc rất tốt, nhưng mình sửa lại một chút để câu từ tự nhiên và mượt hơn nhé:

---

Đến chiều tối, trong khi Hạo Nhiên đang tắm, tôi tranh thủ chuẩn bị kế hoạch của mình. Hôm nay là sinh nhật cậu ấy, và buổi tối chúng tôi sẽ đi chơi Noel cùng nhau.

Tôi đứng chờ sẵn bên ngoài, lòng thấp thỏm nhưng cũng đầy háo hức. Như kỳ vọng, mọi chuyện diễn ra suôn sẻ. Tôi kéo Hạo Nhiên vào phòng, nơi mọi thứ đều được tôi tự tay trang trí. Khi cậu ấy còn chưa kịp phản ứng, tôi đã đưa món quà mình chuẩn bị từ lâu.

"Chúc mừng sinh nhật!"

Hạo Nhiên mở hộp quà ra, bên trong là một chiếc khăn len màu hồng. Tôi mỉm cười, chậm rãi nói:

"Chúc Hạo Nhiên luôn hạnh phúc, vui vẻ, ấm áp như chiếc khăn này. Mong rằng cuộc sống của cậu cũng sẽ trải đầy một màu hồng vĩnh cửu, khó có thể phai nhòa. Chúc cậu tất cả những điều tốt đẹp nhất..."

Cậu ấy nhìn chiếc khăn trong im lặng. Tôi không đoán được cảm xúc của cậu ta lúc này, nhưng ít nhất, buổi chiều hôm nay đã trôi qua suôn sẻ.

Tối đến, sau khi ăn xong, chúng tôi chuẩn bị đi chơi Noel. Nhưng khi vừa dắt xe ra, tôi mới phát hiện bánh xe của mình đã xì hơi. Tôi ủ rũ thở dài:

"Thế này sao đi được nữa đây... thôi không sao cậu đi trước đi, để mình mang đi sửa vậy."

Hạo Nhiên nhìn tôi, rồi bình thản đáp:

" tôi chở "

Tôi ngước lên, hai mắt long lanh nhìn Hạo Nhiên:

"Thật chứ?"

Cậu ta khẽ gật đầu. Tôi không chần chừ thêm giây nào nữa, nhanh chóng dắt xe vào góc nhà rồi nhảy lên yên sau xe cậu ấy.

Đoạn này dễ thương lắm, nhưng mình sửa lại một chút để câu từ mượt hơn và cảm xúc tự nhiên hơn nhé:

---

Tôi nhìn thấy Hạo Nhiên quàng chiếc khăn mình tặng, bất giác cười tủm tỉm một mình. Cảm giác tự hào len lỏi trong lòng, nhưng tôi nhanh chóng che giấu nó bằng cách nhìn ra xung quanh.

Đi được một lúc, tôi lên tiếng:

"Nặng không? Để đây chở cậu nhé."

Hạo Nhiên im lặng vài giây rồi thản nhiên đáp:

"Để heo ngốc như cậu lái thì cái mạng này khó mà bảo toàn."

Môi tôi chề ra đầy bất mãn, nhưng vừa định phản bác thì hai mắt đã sáng rực lên khi nhìn thấy một khu vui chơi rộng lớn trước mặt. Có đủ loại xe trượt, từ patin, xe điện, đến xe trượt cho trẻ em và cả người lớn.

Hạo Nhiên đi gửi xe, còn tôi đứng ở khu vực chờ mà lòng rộn ràng, háo hức. Ánh mắt tôi cứ mải mê dõi theo những người đang trượt patin, rồi lại bị thu hút bởi một chiếc xe bán kẹo bông gòn gần đó. Tôi hí hửng chạy tới, không chút do dự gọi ngay:

"Bác ơi, cho cháu hai cây kẹo bông ạ!"

Đây là món kẹo tuổi thơ của tôi, loại kẹo tan ngay trong miệng khi gặp nước. Tôi thích thú quan sát cách bác chủ quán làm kẹo, đến mức không nhận ra có ai đó đã đứng bên cạnh mình từ lúc nào.

Cộc.

Một cú cốc nhẹ rơi xuống đầu tôi. Tôi chớp mắt quay sang, phát hiện Hạo Nhiên đã đứng đó từ lúc nào.

Tôi bật cười, đưa một cây kẹo bông cho cậu ta:

"Kẹo bông nè, cho cậu một cây. Xem như hòa nha?"

Hạo Nhiên không nhận kẹo ngay mà chỉ xoa đầu tôi, rồi tiện tay rút ví trả tiền kẹo bông.

"Đi đâu nữa đây?"

Tôi giơ ngón tay lên hứa hẹn:

"Tay áo của mình sẽ giản ra đấy, lần này không chạy lung tung nữa đâu!"

Hạo Nhiên dẫn tôi đến khu cho thuê giày patin, nơi bày đủ loại giày với đủ màu sắc. Có ba kiểu khác nhau, tôi chọn ngay một đôi màu hồng vừa chân và bộ đồ bảo hộ cùng màu cho đồng bộ. Nhưng khi đã mang xong, tôi lại chần chừ, không dám đứng dậy vì chưa bao giờ trượt patin trước đây.

Hạo Nhiên trượt đến bên tôi, đưa tay ra kéo tôi dậy.

"Heo ngốc Từ từ, giữ thăng bằng trước."

Cậu ấy kiên nhẫn chỉ tôi từng chút một, từ cách đứng vững, cách trượt, cách lấy đà. Ban đầu tôi còn lảo đảo, nhưng nhờ có cậu ấy dìu dắt, chẳng mấy chốc tôi đã có thể trượt một cách mượt mà.

Phấn khích vì thành công, tôi cười toe toét, chạy đến ôm Hạo Nhiên một cái. Tôi nắm tay cậu ấy đung đưa, miệng cười tít mắt như thể vừa nhận được món quà tuyệt vời nhất thế giới.

Nhìn thấy khuôn mặt cậu ấy hơi ửng đỏ, tôi chớp mắt nghi hoặc:

"Cậu không khỏe à?"

Tôi đặt tay lên trán mình, rồi đưa tay sang trán Hạo Nhiên để kiểm tra nhiệt độ. Không nóng.

"Không bị sốt mà... Vậy thôi về đi, để tôi chở cậu nhé?"

Hạo Nhiên chớp mắt, sau đó cười khẽ.

"Không cần, tôi không sao."

Thế là chúng tôi đi trả giày patin, rồi tiếp tục chơi thêm vài trò khác. Cả buổi tối tràn ngập tiếng cười, tiếng reo hò, và những giây phút vui vẻ.

Đến 10 giờ, hai đứa bắt đầu về nhà. Tôi nghĩ lần này mình sẽ chở cậu ta về, nhưng Hạo Nhiên vẫn kiên quyết nắm tay lái.

"Để tôi chở."

Tôi bĩu môi, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ngồi lên xe, mặc cho cậu ấy đưa mình về trong đêm Giáng sinh đầy ánh đèn lấp lánh.

Cơn buồn ngủ kéo đến khiến mí mắt tôi dần trĩu xuống. Tôi vô thức tựa đầu vào lưng Hạo Nhiên, vòng tay ôm lấy cậu ấy như một phản xạ tự nhiên.

Trong cơn mơ màng, tôi chợt cảm giác có ai đó đang nắm lấy tay mình. Ngón tay ấm áp, nhẹ nhàng bao trọn bàn tay tôi. Nhưng lúc đó, tôi chỉ nghĩ là mơ.

Bỗng nhiên, chiếc xe hơi rung lắc làm tôi giật mình tỉnh giấc. Tôi dụi dụi mắt, định ngồi thẳng dậy thì nhận ra tay mình vẫn nằm gọn trong bàn tay Hạo Nhiên.

Cậu ấy… đang nắm tay tôi thật sao?

Tôi chớp mắt, nửa tỉnh nửa mơ, lí nhí nói lời cảm ơn. Nhưng dù tôi đã tỉnh hẳn, Hạo Nhiên vẫn không buông tay, giữ chắc như sợ tôi lại gật gù rồi ngã mất.

Nhìn cậu ấy từ phía sau, tôi bất giác mỉm cười.

Lưng Hạo Nhiên rộng và vững chãi hơn tôi nghĩ. Cậu ấy cứ im lặng chở tôi đi trong màn đêm Giáng sinh yên tĩnh, ánh đèn đường hắt xuống tạo thành những vệt sáng lấp lánh.

Tôi lặng lẽ quan sát.

Giây phút ấy, không hiểu sao trong lòng tôi có một cảm giác rất lạ—một cảm giác mà tôi chưa từng nhận ra trước đây.