Chereads / khế ước của hai mama / Chapter 6 - Chương 6 : Tết ở Việt Nam (1)

Chapter 6 - Chương 6 : Tết ở Việt Nam (1)

Từ sau khi có kết quả thi, không khí trong lớp 11D lúc nào cũng tràn ngập sự phấn khích. Ai cũng vui vẻ, tự tin hơn hẳn. Mỗi lần đi ngang lớp khác, chúng tôi không còn cảm giác bị xem thường nữa.

Hạo Nhiên dạo này cũng cười nhiều hơn. Không phải nụ cười nhếch mép kiểu lạnh lùng như trước mà là những nụ cười thực sự ấm áp.

Thời gian trôi nhanh như chớp mắt, mới đó mà đã đến những ngày cuối cùng của tháng Chạp. Trường cho nghỉ Tết sớm, tôi hí hửng chạy về nhà, bắt đầu lên kế hoạch đón cái Tết đầu tiên cùng Hạo Nhiên.

Ba mẹ hai bên vẫn chưa về, nhà chỉ có hai đứa tôi.

Hạo Nhiên thì vẫn giữ phong thái điềm tĩnh như thường lệ, nhưng tôi biết cậu ấy có chút mong chờ.

— " này ! Cậu đã bao giờ ăn bánh chưng chưa?" Tôi tò mò hỏi.

— "Rồi."

— "Thế cậu biết gói bánh chưng không?"

— "Không."

— "Tốt! Vậy chúng ta sẽ học cùng nhau!"

Tôi kéo Hạo Nhiên ra chợ Tết gần nhà, lôi cậu ấy đi hết hàng này đến hàng khác để mua nguyên liệu. Đến khi về nhà, tôi hào hứng bày biện lá dong, gạo nếp, đậu xanh, thịt ba chỉ ra bàn.

Nhưng mọi chuyện không hề đơn giản như tôi tưởng.

Lá dong thì rách, lạt thì cột không chặt, gói cái nào cái nấy méo xẹo trông không khác gì... cục gạch.

Tôi xị mặt, còn Hạo Nhiên thì khoanh tay nhìn, vẻ mặt nhịn cười thấy rõ.

— "Không phải cậu nói học cùng nhau sao? Sao cậu không làm gì hết?" Tôi lườm.

— "Nhìn cậu làm trò vui hơn."

— " hứ "

Dù loay hoay mãi, cuối cùng chúng tôi cũng gói được vài cái bánh ra hồn. Tôi cười đắc thắng, Hạo Nhiên cũng gật gù hài lòng.

Tối đến, hai đứa ngồi bên bếp lửa trông nồi bánh chưng. Ánh lửa hắt lên khuôn mặt Hạo Nhiên, trông cậu ấy bình yên lạ.

— "Lần đầu tiên tớ đón Tết theo kiểu này." Hạo Nhiên chậm rãi nói.

— "Vậy có thích không?"

— "Cũng không tệ."

Tôi mỉm cười, nhìn nồi bánh đang sôi sùng sục. Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp.

Đây là cái Tết đầu tiên tôi và Hạo Nhiên cùng nhau trải qua.

Tết năm nay khác với mọi năm. Không chỉ vì đây là cái Tết đầu tiên của Hạo Nhiên ở Việt Nam, mà còn vì không khí trong nhà dường như đã thay đổi. Ấm áp hơn. Quen thuộc hơn.

Những ngày giáp Tết, tôi cùng Hạo Nhiên giúp dọn dẹp nhà cửa. Cậu ta, một người vốn lạnh lùng và ít nói, lại rất chịu khó. Tôi bất giác bật cười khi thấy cậu ta loay hoay gấp chăn màn, mặt đầy vẻ nghiêm túc như đang nghiên cứu một bài toán khó.

"này, cậu có cần tôi giúp không?" Tôi đứng khoanh tay tựa cửa, giọng đầy vẻ trêu chọc.

Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt ánh lên tia bất mãn. "Lợn ngốc, cậu có biết cách gấp chăn kiểu quân đội không?"

Tôi lắc đầu.

"Vậy thì đừng có nói nữa, đến đây xem đi." Cậu ta nói rồi làm mẫu lại một lần. Tôi nhìn theo, thầm nghĩ: Chẳng lẽ từ nhỏ cậu ta đã được huấn luyện kiểu này sao?

Cứ như vậy, hai chúng tôi cùng nhau hoàn thành mọi việc trong nhà. Đến chiều 30, tôi hào hứng kéo Hạo Nhiên đi chợ hoa, len lỏi giữa những gian hàng đầy sắc đỏ và vàng rực rỡ.

"Cậu có thấy Tết Việt Nam thú vị không?" Tôi hỏi, mắt lấp lánh khi nhìn những phong bao lì xì xinh xắn.

"khá thú vị."

Tôi tiếp tục kéo cậu ta đi xem đủ thứ. Chợ hoa đông đúc, tôi bất giác nắm lấy cổ tay áo của Hạo Nhiên để không bị lạc. Nhưng khi nhận ra điều đó và định rụt tay lại, bàn tay ấm áp của cậu ta lại nắm lấy tay tôi trước.

Tôi giật mình, quay sang nhìn.

Hạo Nhiên vẫn điềm tĩnh như không có chuyện gì, chỉ nhẹ giọng nói: "Đừng có chạy lung tung nữa."

Tim tôi bất giác lỡ một nhịp.

Đêm giao thừa, pháo hoa sáng rực cả bầu trời. Tôi ngồi trên bậc thềm trước nhà, bên cạnh là Hạo Nhiên với chiếc khăn tôi tặng cậu ấy quấn quanh cổ.

Tôi nghiêng đầu, khẽ cười. "Cậu thích Tết Việt Nam chứ?"

Hạo Nhiên im lặng một lúc, rồi nhẹ giọng nói: " không tệ khá thú vị ."

Tôi bật cười. "Vậy sang năm lại đón Tết ở đây nữa nhé?"

Cậu ta nhìn tôi khẽ cười gật đầu

Tôi không hiểu sao tim mình lại đập nhanh hơn một chút . Nhưng rồi tôi lại cười, mắt hướng về những chùm pháo hoa đang bung nở trên bầu trời.

Sau giao thừa, chúng tôi bày bánh kẹo lên bàn, tắt điện để phòng khách chỉ còn ánh sáng nhấp nháy từ đèn trang trí. Tôi ngáp dài, lê chân về phòng rồi nhảy thẳng lên giường ngủ một giấc đến sáng.

Đang ngủ ngon lành, tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhưng vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì giật bắn người—cả hai bên gia đình đang đứng xung quanh giường tôi!

Tôi bật dậy theo phản xạ, tính chuồn thì mẹ và bác gái kéo lại, dúi vào tay tôi một mớ đồ Tết—cả Hạo Nhiên cũng có phần.

Tôi bị lôi vào bàn trang điểm, mẹ và bác gái bận rộn làm tóc, chỉnh váy. Họ uốn tóc tôi thành những lọn xoăn nhẹ, thả xuống vai rồi gài thêm một chiếc kẹp nhỏ xinh. Sau đó, bác gái tinh tế tô nhẹ chút son hồng, còn mẹ thì đưa cho tôi chiếc váy dài màu be kem, bảo là hợp với tóc xoăn.

Tôi nhìn vào gương, có chút choáng—đây là tôi á?

Tóc xoăn nhẹ ôm lấy gương mặt, trông mềm mại hơn hẳn, bộ váy dài tôn lên dáng vẻ dịu dàng. Không ngờ chỉ cần thay đổi một chút mà tôi lại khác thế này.

Bỗng có một giọng nói trầm ấm vang lên:

— Ồ… nhìn cũng không tệ.

Tôi giật mình quay lại, thấy Hạo Nhiên đang đứng dựa vào cửa, tay đút túi quần, ánh mắt thoáng vẻ bất ngờ nhưng rất nhanh lấy lại sự điềm tĩnh.

Cậu ấy mặc một chiếc áo len cổ lọ màu xám, phối với quần đen, tóc vẫn gọn gàng như mọi ngày nhưng có vẻ được vuốt nhẹ. Trông vừa lạnh lùng vừa trưởng thành hơn bình thường một chút.

Tôi bĩu môi:

— Bộ ngày thường tôi nhìn tệ lắm hả?

Cậu ta chậm rãi tiến lại gần, cúi xuống một chút, ánh mắt chăm chú nhìn tôi khiến tôi đứng hình.

— Không tệ. Nhưng hôm nay… có hơi lạ.

Tôi chớp mắt, còn chưa kịp phản ứng thì cậu ta đã đưa tay khẽ vén một lọn tóc xoăn ra sau tai tôi, sau đó nhún vai cười nhẹ.

— Trông cũng ra dáng thiếu nữ đấy.

Mặt tôi nóng ran, vội quay đi giấu sự bối rối.

Mẹ và bác gái nhìn cảnh này, cười đầy ẩn ý.

— Hai đứa xong rồi thì ra ngoài chụp ảnh kỉ niệm đi nào!

Bên ngoài, cả nhà đã xếp sẵn để chụp hình. Tôi đứng cạnh Hạo Nhiên, đến khi bấm máy cậu ta còn tự nhiên khoác vai tôi nữa chứ!

Tôi trừng mắt lườm:

— Cậu làm gì đấy?

Cậu ta bình thản:

— Chụp ảnh gia đình mà, thoải mái đi.

Tôi mím môi, không nói nữa. Nhưng khi thấy tấm ảnh trên điện thoại mẹ—tôi và Hạo Nhiên đứng cạnh nhau, tóc xoăn thả xuống mềm mại, cậu ta hơi nghiêng đầu nhìn tôi, còn tôi thì ánh mắt vô thức hướng về cậu ta—tôi mới bất giác nhận ra điều gì đó.