Tôi chợt thấy một bóng hình quen thuộc. Cả người bỗng khựng lại, đứng thẫn thờ trong giây lát.
Bỗng một giọng nói vang lên:
"Con bé này dễ thương quá! Lớn thế này rồi sao? Không ngờ Anh Đào lại học chung lớp với Hạo Nhiên nhà tôi!"
nghe câu nói ấy tôi đã đoán được ngay—đó là mẹ của Hạo Nhiên. Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên hơn cả là sự thân thiết giữa mẹ tôi và bác ấy. Họ trò chuyện với nhau như thể đã quen biết từ rất lâu rồi ...
Tôi có cảm giác họ đã nói chuyện với nhau khá lâu rồi.
Tôi vẫn đứng như trời trồng ở đó, không biết nên phản ứng thế nào. Hạo Nhiên cũng im lặng, vẻ mặt nghiêm túc như mọi khi. Từ lúc quen biết đến giờ, tôi chưa bao giờ thấy cậu ta cười.
Cậu ấy cứ thế nhìn tôi, ánh mắt khó đoán, khiến tôi không biết cậu ta đang nghĩ gì. Tôi cúi đầu trầm ngâm, không dám nhìn thẳng.
Bỗng, bác gái cất tiếng:
"Bác gửi Hạo Nhiên ở đây nhé! Chăm sóc thằng nhóc giúp bác nha!"
Nghe đến đây, tôi đờ người, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra...
Cú sốc này đến quá bất ngờ khiến tôi không kịp định hình chuyện gì đang xảy ra.
Bỗng nhiên, vài chiếc xe màu đen bóng loáng dừng lại trước nhà. Từ trong xe, từng kiện hàng cao cấp được mang xuống. Vài người đàn ông nhanh chóng khiêng đồ vào nhà, vừa dọn dẹp vừa sắp xếp lại mọi thứ một cách gọn gàng và chuyên nghiệp.
Tôi kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, nhưng điều khiến tôi khó hiểu hơn cả là vẻ mặt bình thản của bác gái và gia đình tôi—cứ như thể mọi chuyện đã được sắp đặt từ trước.
Một lúc sau, mọi thứ đã hoàn tất. Những người vận chuyển lần lượt rời đi, để lại trước cổng một chiếc xe sang trọng vẫn đang đậu yên đó.
Bác gái nói gì đó với Hạo Nhiên và mẹ tôi, vẻ mặt nghiêm túc, còn tôi thì vẫn ngơ ngác, chưa hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra...
Sau một lúc trò chuyện, bác gái bất ngờ chuyển hướng sang tôi, nở nụ cười hiền hòa:
"Hạo Nhiên mà bắt nạt con, nhớ gọi cho ta nhé!"
Nói rồi, bác đưa cho tôi một tấm danh thiếp cùng một hộp quà nhỏ xinh. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì bác đã quay đi.
Ngay khi bác gái rời đi, Hạo Nhiên lặng lẽ kéo hai chiếc vali tiến về phía căn nhà. Nhìn xuống, tôi thấy vẫn còn hai vali nữa. Thở dài, tôi đành lẽo đẽo xách theo một cách chật vật.
Lên đến cầu thang, bất ngờ có một bàn tay vươn ra, nhấc bổng chiếc vali bên trái của tôi, rồi nhanh chóng kéo nốt chiếc còn lại vào phòng. Tôi ngẩn người—Hạo Nhiên làm như vậy mà không nói một lời.
Đúng vậy, từ bây giờ, cậu ta sẽ ở chung phòng với tôi. Nhưng dường như chuyện đó chẳng khiến cậu ta bận tâm.
Tôi đảo mắt nhìn quanh căn nhà, không khỏi choáng ngợp. Nội thất tinh tế, từng chi tiết đều được chỉnh sửa cẩn thận, mang đến cảm giác sang trọng như một căn biệt thự dành cho giới thượng lưu. Nó đẹp hơn tôi tưởng rất nhiều
Tôi bỏ qua chuyện phải ở chung phòng với cậu bạn khó ưa đó và bước vào căn phòng.
Căn phòng được trang trí tinh tế, mỗi món đồ nội thất đều được lựa chọn kỹ càng. Có một chiếc giường đặt gần giường của tôi, hai chiếc giường nằm ở hai góc phòng, và ở giữa là một chiếc tủ nhỏ để đồ.
Hạo Nhiên trông khá lạnh lùng, khó gần, nhưng lại rất lễ phép. Đặc biệt, cậu ấy nấu ăn rất giỏi. Tôi từng nghĩ người như cậu ấy sẽ không để tâm đến việc bếp núc hay làm những công việc chân tay, nhưng tôi đã lầm. Cậu ta làm mọi thứ rất tốt, và có lẽ đó cũng là cách bù trừ cho tôi, một đứa vụng về trong các công việc nội trợ.
...
Sáng sớm, hai chiếc xe đạp được gửi đến, và đó cũng là lần đầu tiên Hạo Nhiên mở lời với tôi: "Đi thôi." Hai chúng tôi cùng nhau đạp xe đến trường. Trên đường đi, tôi cũng bắt đầu nói chuyện với cậu ta, bỗng nhận ra rằng mặc dù bề ngoài Hạo Nhiên khá lạnh lùng, nhưng trong lời nói của cậu ấy lại rất nhẹ nhàng, thậm chí có phần chêu ghẹo.
Cứ mỗi khi ở lớp, ánh mắt tôi lại vô thức nhìn về phía Nhật (crush). Tôi không hiểu lý do tại sao mình lại nhìn cậu ấy nữa, nhưng cảm giác mơ hồ và không rõ ràng khiến tôi luôn né tránh ánh mắt ấy mỗi khi sắp va vào. Hôm nay, đột nhiên Hạo Nhiên yêu cầu đổi chỗ ngồi: "Này, nhỏ, đổi chỗ được không?" Tôi gật đầu lia lịa, nhảy vội vào chỗ trong lòng thầm nghĩ: "Chỗ này khá tốt, khuất tầm nhìn, có thể hạn chế việc nhìn lén người ta." Nhưng thật kỳ lạ, dù đã đổi chỗ, mỗi lần tôi vô thức nhìn về phía Nhật, Hạo Nhiên luôn chắn tầm nhìn. Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi, nghĩ vậy mà, hay là vì tôi đã xem quá nhiều thể loại ngôn tình rồi nhỉ...?