Tôi đạp xe, tiếng lách cách từ chiếc xe cũ kêu đều đều như một nhịp điệu quen thuộc. Gió nhẹ nhàng lướt qua, vuốt ve mái tóc chúng tôi, làm từng sợi tóc bay phấp phới trong không khí. Tôi quay đầu lại nhìn Mai. Bạn ấy ngồi nghiêng qua trái, chân vắt chéo, đôi mắt đăm đắm nhìn những hàng cây ven đường. Ánh chiều tà nhàn nhạt phủ lên gương mặt Mai, làm bạn ấy càng thêm dịu dàng, lung linh như một bức tranh sống động.
Nhìn theo ánh mắt Mai, tôi thấy một ngọn đồi với những ruộng bậc thang trải dài. Những bậc ruộng uốn lượn, màu xanh của cỏ non điểm xuyết màu nâu đất, phía xa có vài bóng người đang cặm cụi chuẩn bị cho mùa vụ mới. Tôi lại nhanh chóng quay đầu về phía trước, cố gắng tập trung lái xe.
Khung cảnh này đẹp đến mức tôi không dám mở lời. Tôi sợ rằng, chỉ cần một câu nói lạc nhịp, bức tranh thiên nhiên hoàn mỹ này sẽ tan biến mất. Hoàng hôn dần nhô lên, như tô điểm thêm cho cảnh vật một nét đẹp diệu kỳ. Ánh nắng vàng óng phủ lên mọi thứ, tỏa ra sự dịu dàng, nhiệt huyết, và lãng mạn.
Lúc này, tôi mới thấm thía rằng, tuổi thanh xuân thật đẹp biết bao. Mai đang ở gần tôi, mùi hương từ bạn ấy phảng phất – một sự hòa quyện giữa nước hoa và nước xả, dịu nhẹ mà quyến rũ. Tôi hít một hơi thật sâu, cảm nhận mùi hương ấy giống như một bông hoa cải trắng, thuần khiết và trong lành.
Con đường phía trước chuyển từ nhựa sang đá sỏi, tiếng sỏi va vào nhau lách cách dưới bánh xe. Tốc độ xe chậm dần, tôi cảm nhận được sự thay đổi dưới bánh xe. Mai cũng nhận ra điều đó, bạn ấy cất lời, giọng nhẹ nhàng như một làn gió:
- Bạn có mệt không?
Tôi quay lại cười, dứt khoát trả lời:
- Không, mình không mệt đâu. Nhưng bạn cẩn thận nhé, đường này có cát và đất, nếu bắn lên váy bạn thì sẽ bẩn mất.
Mai cười mỉm, nụ cười như ánh nắng hòa tan những lo lắng trong lòng tôi:
- Không sao đâu.
Tôi nghe thấy tiếng cười khe khẽ từ bạn ấy, âm thanh ấy như một bản nhạc nhẹ, tiếp thêm động lực cho tôi. Tôi dồn hết sức, đạp mạnh hơn, như thể muốn đưa Mai bay qua đoạn đường này. Trong lòng thầm nghĩ, nếu người ta nói chết vì gái là cái chết sướng nhất, thì tôi nguyện chết vì Mai!
Phía trước là dòng suối, nơi chứa đầy kỷ niệm tuổi thơ của tôi. Nước suối trong veo, phản chiếu ánh sáng lấp lánh. Tôi thấy những chú cá nhỏ bơi lội tung tăng, như đang vui đùa trong vũ điệu của thiên nhiên. Bãi rêu xanh mướt trải dài như một tấm thảm, là sân chơi lý tưởng cho lũ cá.
Đặc biệt, ánh mắt tôi dừng lại ở một góc quen thuộc. Cây táo mèo mà tôi từng trồng năm nào giờ đã cao đến bắp chân, những tán lá xanh non khẽ lay động trong gió. Một cảm giác tự hào xen lẫn xúc động trào dâng trong lòng tôi.
Nhưng rồi, cảm giác vui vẻ ấy nhanh chóng biến mất khi tôi nhận ra có gì đó... sai sai. Đoạn đường này... sao quen thuộc đến vậy? Tôi đạp xe chậm lại, đầu óc bắt đầu lục lại ký ức.
Ngón tay mềm mại của Mai khẽ chạm vào lưng tôi, cắt ngang dòng suy nghĩ. Bạn ấy nhẹ nhàng nói:
- Nhà Mai ở bên kia, bên trái đó.
Tôi ngước nhìn theo hướng chỉ, mồ hôi túa ra như tắm. Đúng rồi, không sai vào đâu được. Nhà có cây táo mèo và những hàng cây khác... chính là nhà của Ông Tám!
Tôi tái mét, chân tay run rẩy. Mọi ký ức về lần trước ùa về như cơn lốc. Lần ấy, tôi và đám bạn bị ông Tám đuổi vì tội trộm táo mèo. Tôi thầm cầu nguyện ông Tám không ở nhà, nếu không... chắc chắn lần này tôi không thoát!