Chereads / Tại sao tôi lại khóc ? / Chapter 10 - Tôi Bây giờ

Chapter 10 - Tôi Bây giờ

Hắc xì! Trời năm nay lạnh thật! Mặt tôi dính đầy bùn đất, cuối cùng cũng được lao thô. Có vẻ mình nên đi tắm. Chân tôi đi qua những ô gạch, khoảng chừng tầm 5 bước. Tôi loay hoay tìm kiếm, đầu xoay qua rồi xoay lại. À, đây rồi, xà bông cuối cùng cũng thấy. Tôi vặn vòi sen, xả nước thư giãn trong nhà tắm.

Khoảng chốc lát, tôi đã tắm xong. Tôi lấy áo, lấy quần của mình, mặc vào một cách chỉnh tề, chuẩn bị sẵn sàng cho buổi học buổi chiều. Nhưng có thứ gì lạ lắm, nó cứ nhột nhột ở mu bàn chân tôi. Nó dài dài mà kỳ kỳ. Tôi người tái mét, mặt biến sắc xanh xao. Tôi nhìn xuống tôi biết rồi, nó chính là con RẾT !

Giật bắn cả người, tôi búng chân ra thật xa, thân mình va mạnh vào cửa nhà tắm. "Bịch!" – âm thanh ấy vang lên khủng khiếp. Tôi nhắm chặt mắt, vẫy vẫy mu bàn chân để chắc chắn rằng con rết đã bay xa. Ha ha, con rết chết tiệt! Nhưng khoan đã, tôi nhìn lại… Hình như tôi phá banh luôn cái cửa nhà tắm rồi.

- Cái gì đấy?! – Tiếng mẹ tôi hét om sòm ngoài cửa.

Chết tôi rồi! Để mẹ phát hiện thì kiểu gì tôi cũng ăn no đòn. Vội vã, tôi phi thẳng vào phòng sách, xách cặp rồi chạy ra ngoài nhanh như gió. Mẹ tôi vẫn còn hét vọng ra:

- Thằng Giang! Mày lại phá hỏng cái nhà này nữa rồi!

Trên đường đi, thời tiết mùa thu như chiều lòng người. Nắng nhẹ, gió mát, đúng kiểu "bún đậu kết hợp với mắm tôm" một sự kết hợp hoàn hảo. Tôi cứ tung tăng tung tăng đi qua những hàng cây, ngắm lá vàng rơi nhẹ nhàng. Trời xanh cao, chim hót líu lo, không khí trong lành làm lòng tôi nhẹ nhõm.

Chỉ chốc lát, tôi đã tới trường. Bước qua cánh cổng quen thuộc, tôi leo lên lầu hai, bước vào lớp học. Tiếng trống vang lên giòn giã, báo hiệu tiết học bắt đầu. Tôi chỉnh lại sách vở, trang phục, sẵn sàng cho buổi học hôm nay.

Nhưng thời gian trôi qua thật chậm. chán quá, chán quá. Tôi không hiểu nổi, do tôi học dốt hay môi trường mà có vẻ như tôi không thể chú tâm được.

Chà, nhớ lại thời ấy quá. Đúng như câu nói của Albert Einstein: "Khi bạn ngồi với một cô gái xinh đẹp trong hai tiếng, bạn cảm giác như mới chỉ vài phút. Nhưng nếu bạn ngồi trên một bếp lửa nóng trong hai phút, bạn sẽ cảm giác như hai tiếng." Mắt tôi nhìn lên đồng hồ, mới đó chỉ trôi qua có 2 tiết. Còn 3 tiết nữa mới được về, nản thật mà. Hình như tiết 3, tiết 4 là môn Văn. Trời, không thể tả bằng lời. Tôi úp mặt xuống bàn.

Trong lúc ra chơi, mọi người ngồi cùng bàn bắt chuyện với nhau, chia sẻ, tạo nên một tình bạn thanh xuân. Còn tôi, tôi tặc lưỡi, thở dài. Tôi tức chính mình về buổi nhập học đầu tiên. Do bất cẩn mà ngủ quên, đến lúc đó chỉ còn một cái bàn trống duy nhất cuối lớp.

Tuy chỉ còn bàn trống, nhưng chỉ số lớp là 42 thì chắc chắn không ai là lẻ cả. Lúc đó, tôi vội mừng vì cũng có người giống như tôi. Thì bỗng xuất hiện tiếng bước chân. Một giáo viên nam đến cùng giáo viên chủ nhiệm của tôi. Họ đang thì thầm gì đó, xong nhìn sang tôi và cả lớp, thông báo:

- Các em à, lớp mình đã có một bạn chuyển đi nơi khác, nên hiện tại lớp mình chỉ còn lại 41 bạn thôi nhé.

Tôi chết lặng, không nói lên lời. Nhớ lại, biết thế mình đã đặt báo thức dậy từ lúc 3 giờ sáng rồi.

Mặt tôi vẫn úp xuống bàn, nhưng mũi lại ngửi thấy một hương thơm ngọt nhẹ. Ngẩng đầu lên, tôi không thể tin vào mắt mình. Trước mặt tôi là… một nữ thần.

Làn da trắng như tuyết,một bờ môi trái tim hồng hào khiến mọi ánh mắt phải ghen tuông,đôi mắt cáo hài hòa, tinh khôi, cướp đi bao trái tim. Đợi đã, bạn ấy hình như lại đây bắt chuyện với mình. Cơ thể, CƠ THỂ! Nó bất động rồi. Bờ môi bạn ấy đẹp quá. Hình như bạn ấy đang nói chuyện với mình:

- Mình chào bạn! Mình tên Mai. Bạn tên gì thế? – Giọng nói của Mai nhẹ nhàng như tiếng chuông gió, làm tim tôi đập loạn nhịp.

Tôi ú a ú ớ, chẳng thốt lên nổi lời nào.

Tiếng trống vang lên, phá tan khoảnh khắc mộng mơ ấy. Mai đứng dậy, bước đi nhẹ nhàng. Trước khi rời đi, cô ấy còn quay lại vẫy tay với tôi, đôi mắt như đang cười.

- Tạm biệt bạn nhé! – Giọng cô ấy vang lên, dịu dàng như một bản nhạc du dương.

Tôi vẫn ngồi đó, như hóa đá. Trong lúc tôi còn đang mơ màng, một âm thanh thô cứng vang lên:

- Cả lớp, nghiêm!

Tôi không để ý, vẫn ngồi thất thần. Đến khi ngẩng lên, tôi đã bắt gặp ánh mắt sắc lẹm của cô giáo Văn.