Chereads / Tại sao tôi lại khóc ? / Chapter 9 - Chia Tay

Chapter 9 - Chia Tay

Cuốn lịch được treo trên vách tường hơi dính đầy bụi, tay tôi liền hì hục quét sạch. Kế tiếp là xé hai tờ lịch. Chà, đã hai năm trôi qua rồi, nhanh thật. Một cái bóng lướt qua làm rớt cuốn lịch xuống chân tôi. À, thì ra là cái đinh trên tường đã cũ quá rồi, phải thay cái khác thôi.

Bỗng Mập chạy xe đạp điện lại nhà tôi, nó hét:

- Giang! Đi chơi nè! Bíp bíp! Giang ơi!

- Ơi, tao đây, tao đây! - Tôi vội chạy ra.

- Đi lại bờ suối nè. Hôm nay anh em chúng ta bàn nhau tý.

Tôi gãi đầu hỏi:

- Bàn nhau vụ gì vậy?

- Đi đi rồi biết.

Tôi quay mặt vào nhà, hét lớn:

- Con đi với bạn con tý nhé, mẹ!

Tôi đợi hồi âm từ mẹ, rồi nghe tiếng vọng ra:

- Ừ.

Tích tắc, tôi phóng lên xe nó ngồi. Uây, con xe đạp điện của nó nhanh thật! Cũng công nhận nhà thằng này giàu, từ lớp 6 nó đã có xe. Ở làng tôi, phải lớp 7, lớp 8 mới được mua. Hà... à... à, tôi cũng muốn có nó quá.

Tiếng nước chảy róc rách càng lúc càng to. Thì ra, đã tới nơi rồi.

- Giang tới rồi kìa, bọn mày! - Một đứa reo lên.

Mọi người quay lại, vừa nhìn vừa lặp lại câu nói:

- Giang tới rồi kìa! Giang tới rồi kìa!

Tôi có vẻ như là mảnh ghép cuối cùng cho cuộc vui hôm nay. Cả đám bắt đầu trò chuyện nhiều chủ đề, nhưng nổi trội nhất là chuyện chuyển cấp 3. Nhắc đến chuyện này, sắc mặt từng người bắt đầu trầm xuống, như muốn giấu giếm điều gì đó hoặc chỉ là muốn lảng tránh. Tôi quyết định lên tiếng trước để phá bỏ bầu không khí nặng nề này:

- Năm nay là năm cuối rồi, cũng khoảng 6-7 tháng nữa là thi chuyển cấp. Mà khổ nỗi, tao học dốt quá, nhất là toán với tiếng Anh. Tao không biết tính sao nữa. Còn bọn bây thì sao? Có dự định gì chưa?

Mập như bắt sóng được , liền nói:

- Có lẽ... có lẽ tao phải lên Hà Nội rồi. Tao... tao chắc không gặp được mọi người nữa rồi.

Mập làm thinh một lát rồi tiếp tục:

- Thi lên 10 xong, cha mẹ tao sẽ chuyển lên Thủ đô để làm việc và sinh sống.

Tôi ngỡ ngàng lắm, không ngờ tới những chuyện như vậy. Tôi định mở lời thì Tày và Tý cắt ngang:

- Giang à, bọn tao... à không, chỉ có tao và Tý sẽ đi học ở miền Nam. Tao không rõ tại sao lại như vậy, chỉ nghe gia đình tao bảo là có công việc.

Tý nghẹn ngào kể lễ:

- Tao cũng vào miền Nam. Gia đình tao làm ăn lỗ ở trên đây quá, nên phải vào Nam cùng với gia đình.

Tôi quay sang Vinh. Chắc thằng Vinh là đứa duy nhất sẽ ở lại với tôi. Tôi lo sợ, nếu nó cũng đi, tôi sẽ bị bỏ lại một mình. Tôi hỏi Vinh:

- Vinh à, còn mày thì sao?

Vinh cúi đầu, giọng buồn bã:

- Tao... tao đi qua nước ngoài rồi, Giang. 3-4 tháng nữa, tao sẽ qua Mỹ.

Giờ đây, tôi mới nhận ra mọi chuyện. Nhóm chúng tôi chỉ đang muốn gặp nhau bữa cuối cùng này.

Tôi chán nản nằm dài trên bãi cỏ. Cảm xúc lúc này của tôi thật khó tả, một chút buồn, một chút hụt hẫng. Nghĩ đi nghĩ lại, gần đây tôi còn gặp biết bao nhiêu là chuyện. Tôi thở dài mệt mỏi.

Tày thấy tôi buồn bã như thế, không nỡ lòng nào, liền chụm lại với mấy đứa kia bàn nhau trò gì đó. Một lát sau, Tày quay lại tôi, lên tiếng:

- Chuyện đã vậy rồi thì thôi, bỏ hết đi. Đi bắt cá với cua không, Giang? Giờ cá với cua ở con suối này nhiều lắm đó!

Tôi khẽ lắc đầu:

- Tao không muốn. Tao hiện tại chỉ muốn nằm nghỉ thôi, tận hưởng sự bình yên nơi đây.

Cả đám dường như nhận ra tâm trạng tệ hại của tôi. Bọn nó liền rủ nhau đi đâu đấy, để lại tôi nằm lại trên bãi cỏ một mình.

Tôi vẫn cứ suy nghĩ mãi, hết chuyện này đến chuyện kia. Tiếng suối róc rách chảy như một bản nhạc không lời, hòa quyện cùng dàn nhạc côn trùng quanh tôi. Đâu đó, có tiếng gì giống tiếng dế kêu, mà kỳ lạ thay, giờ đang sáng cơ mà. Tôi ngước lên trời, thầm đoán chắc cũng gần đến giờ cơm rồi. Đi lâu thế này, không biết về có bị mẹ rầy la không.

Bỗng tôi nghe thấy giọng ai đó, vừa quen vừa lạ, vang lên ở hướng khoảng 10 giờ:

-Đứng! (Âm thanh nhỏ)

-Đứng lại! (Âm thanh to dần)

-Đứng lại, mấy thằng ganh con này!

Tôi hoảng hồn ngồi bật dậy, quay ngoắt đầu lại.'Cái lựu đạn gì vậy?' Tôi lẩm bẩm. Trước mắt tôi là một cảnh tượng hỗn loạn: Tý, Tày, Mập và Vinh, cả bọn ôm khư khư những trái ổi chạy bán sống bán chết. Đằng sau chúng nó là ông Tám, tay cầm cây rựa, gân cổ đuổi theo.

-Chạy đi! Chạy đi, Giang! – Bọn nó đồng thanh hô lên.

Tôi bật dậy theo phản xạ, chạy bán mạng về phía trước. "Cái quái gì thế này? Bản thân mình đâu có làm gì!" Tôi vừa chạy vừa tức giận hét lớn:

-Tao đâu làm gì đâu mà bọn mày kêu tao chạy?!

Tý, chạy bên cạnh tôi, thở hổn hển đáp:

-Ai biết... Quan trọng là... chạy nhanh lên!

Chúng tôi bám sát bờ suối mà chạy. Tiếng thở hổn hển, tiếng chân đạp đất, tiếng nước bắn tung tóe hòa lẫn nhau. Phía sau, Mập đang tụt lại, vừa mếu máo, vừa hét:

-Đợi tao! Cứu tao với!

Tôi quay đầu nhìn, thấy Mập vẫn ôm chặt chiến lợi phẩm, nước mắt lưng tròng. Tôi thở dài, liếc mắt sang Tày Tý và Vinh. tôi dừng lại giơ tay lên vẫy ngầm ý vĩnh biệt

Xong, tôi quay đầu chạy tiếp. "Người anh em tốt của tôi, yên nghỉ đi nhé!" Tôi thầm nghĩ.

Cả đám chạy tán loạn, ai về nhà nấy. Tôi cứ tưởng mọi chuyện đã kết thúc, mẹ tôi sẽ không biết gì. Nhưng đời không như là mơ. Ông Tám lần mò từng nhà để trách móc.

Lúc ấy, tôi núp sau tường, nghe lỏm cuộc trò chuyện giữa ông Tám và mẹ tôi. Thì ra, Mập đã bị ông bắt được. Nó khóc lóc van xin, và ông Tám cũng không nỡ phạt nặng. Nhưng, để dạy dỗ, ông đã yêu cầu Mập khai tên từng đứa trong nhóm. Và thế là, hôm đó, tôi bị ăn đòn te tua.

Tôi thật sự ấm ức vô cùng. Đâu có làm gì mà cũng bị vạ lây!

Thời gian cứ thế trôi qua. Năm tôi thi tốt nghiệp cũng đã đến. Kỳ thi ấy khó thật, y như lời kể của bọn bạn. Rồi đúng như đã dự đoán, mỗi đứa đi một con đường riêng.

Ngày cuối cùng trước khi chia xa, bọn tôi lại hẹn nhau ra con suối ấy, nơi đã gắn bó với biết bao kỷ niệm. Chúng tôi ngồi bên dòng nước trong veo, ngắm cảnh sắc thiên nhiên xanh mướt.

-Uống chén rượu thề đi, bọn mày! – Tày hào hứng đề nghị, tay cầm cái chén nhựa múc đầy nước suối.

Cả đám đồng thanh hưởng ứng. Mỗi đứa múc một chén nước, đóng giả như trong mấy bộ phim cổ trang Trung Hoa mà bọn tôi hay xem.

Cả đám đồng thanh hưởng ứng. Mỗi đứa múc một chén nước, đóng giả như trong mấy bộ phim cổ trang Trung Hoa mà bọn tôi hay xem.

-Uống để thề thốt! Mãi mãi anh em! – Tý gào lên, tay nâng cao chén nước.

Chúng tôi cụng chén với nhau, rồi ngửa cổ uống cạn. Nước suối thật mát lạnh, ngọt dịu. Uống xong, cả bọn phá lên cười.

Mập, lúc này, lôi ra một chiếc máy ảnh. Mắt tôi sáng rực lên, không kiềm được mà reo lên:

-Wow, đẹp quá! Mày lấy đâu ra vậy, Mập?

-Hình như là máy Canon 70D đấy, tụi mày! – Vinh phấn khích.

-Xịn vãi! – Tý không giấu nổi sự ngạc nhiên.

Mập tự hào đáp:

-Cái này tao mượn của ba tao.

-Chụp một tấm kỷ niệm đi nào! – Mập đề nghị.

Cả đám lao vào tranh giành vị trí trung tâm trong bức ảnh. Mập, tức quá, quát lớn:

-Bọn mày lu bu quá! Thôi, Giang, mày vô làm trung tâm đi!

Cuối cùng, tôi cũng được chọn làm trung tâm. Lúng túng, tôi giơ hai ngón tay lên, cười ngượng ngùng.

-Chuẩn bị, tao bấm thời gian đây! – Mập hô lớn, rồi nhấn nút.

Mập vội vàng chạy về phía bọn tôi, nằm dài dưới đất. "Tách!" – Máy ảnh đã kịp bắt trọn khoảnh khắc đó.

Trong tấm hình, tôi là trung tâm, hai bên là Tày và Tý đang cãi nhau, Vinh thì ngơ ngác nhìn về phía bên trái, còn Mập nằm dài dưới đất.

Bức ảnh ấy, với tôi, là một kỷ niệm không bao giờ phai nhạt.