Chapter 6 - Nhà

Về đến nhà, tôi không thấy mẹ đâu, cửa vẫn còn khóa. Tôi vội lấy chìa khóa trong cặp, khéo léo mở ổ khóa rồi đẩy cửa vào. Bước vào trong, tôi lặng lẽ nhìn quanh, tối om. Cuối cùng, tôi tìm thấy công tắc đèn và bật lên. Ánh sáng chói mắt khiến tôi phải nheo mắt trong vài giây.

Lặng lẽ vào nhà, bụng đói cồn cào, tôi vội chạy vào bếp tìm kiếm thứ gì đó. Cuối cùng, tôi cũng tìm thấy mâm cơm. Hôm nay, nhà tôi có cá chiên, rau dớn và một chén nước mắm. Cơm giờ đã nguội đi, nhưng tôi nhanh chóng dọn ra để ăn. Tôi bưng từng món lên bàn, lần lượt từng cái một, cuối cùng là hai cái chén và đôi đũa.

Tôi ăn ngon lành, nhưng tâm trạng vẫn có chút buồn. Căn nhà giờ không còn ai ngoài tôi, làm tôi nhớ khung cảnh cả gia đình cùng nhau ăn, vui cười, nói chuyện. Bỗng nhiên, tôi nghe tiếng xe cúp dừng lại trước nhà. Tôi mừng rỡ hét lên:

-Mẹ về rồi!

Mồ hôi còn bám trên lưng mẹ, từng giọt từng giọt chảy xuống ướt đẫm áo, như thể có một cơn mưa nhẹ trút xuống. Mẹ làm việc không ngừng nghỉ, mồ hôi từ trán chảy ra, lăn từng dòng nhỏ trên khuôn mặt đầy nếp nhăn vì nắng mưa. Nhìn mẹ mệt mỏi, tôi vội chạy vào nhà, rót cho mẹ một cốc nước mát lạnh. Trong đầu chỉ nghĩ đến việc làm sao đưa nước nhanh cho mẹ, tôi chạy vội vàng, đến mức vấp chân và té ngã. Ly nước chưa kịp tới tay mẹ đã vỡ tan tành dưới sàn nhà, những mảnh thủy tinh văng tung toé khắp nơi.

Mẹ nhìn thấy, sự mệt mỏi và bực dọc trong mẹ bỗng dưng trỗi dậy. Mẹ quát to:

-Trời ơi, con hậu đậu quá vậy ! Sau này làm được gì hả ?

Tôi cúi gằm mặt, lòng đầy hối lỗi, chờ đợi những trận la tiếp theo. Nhưng sau khi giận dữ, mẹ chỉ thở dài, giọng đã nhẹ hơn:

-Đi lấy đồ lau chỗ đó đi ! Nhớ cẩn thận, coi chừng mảnh ly đâm vào chân đấy.

Mẹ ngồi xuống mâm cơm, đôi tay mẹ run lên vì mệt mỏi. Mâm cơm đã nguội từ lâu, cá thì cũng đã lạnh, mẹ chỉ cặm cụi gắp thức ăn mà không nói một lời nào. Mẹ ăn nhanh, không phải vì ngon miệng mà để kịp đi làm cho đúng giờ. Tôi cảm nhận được sự vất vả trong từng động tác của mẹ, và điều đó khiến lòng tôi nặng trĩu. Tôi lặng lẽ cầm cây chổi, bắt đầu dọn dẹp mớ hỗn độn do mình gây ra.

Nhưng chưa kịp lau xong, chân tôi vô tình đạp phải một mảnh ly vỡ. Cơn đau bất ngờ làm tôi choáng váng,đau đớn đến mức nước mắt không thể kìm nén được. Tôi cố gắng không kêu lên, nhưng nỗi đau quá lớn, tôi chẳng thể che giấu được nữa. Mẹ nghe thấy tiếng động, lập tức đứng dậy và chạy tới. Không một lời trách móc, mẹ cúi xuống, cẩn thận cầm lấy chân tôi lên kiểm tra. Nhìn thấy máu rỉ ra từ vết thương, mẹ hoảng hốt, đôi mắt mẹ thoáng hiện lên sự lo lắng.

Mẹ vội vàng chạy đi tìm đồ dùng để xử lý vết thương cho tôi. Mọi thứ trong bếp đều bày bừa, mẹ cố lục tìm trong ngăn tủ. Sau vài phút, mẹ tìm thấy cây kìm cắt móng tay. Mẹ ngồi xuống bên cạnh tôi, cẩn thận cắt và kéo từng mảnh vỡ ra khỏi chân tôi. Gương mặt mẹ đầy tập trung, đôi tay mẹ nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. Tôi cắn răng, nước mắt vẫn rơi vì đau, nhưng cảm giác an toàn khi có mẹ bên cạnh khiến tôi yên tâm hơn.

Khi mảnh thủy tinh cuối cùng được lấy ra, mẹ không chờ lâu mà lập tức bôi thuốc sát trùng. Cảm giác xót khiến tôi nhăn mặt, nhưng mẹ nhanh chóng dán băng lên vết thương, đôi mắt đầy lo lắng nhìn tôi.

Mẹ thở dài, giọng đầy mệt mỏi tâm sự với tôi:

-Giang, con là đứa bé ngoan. Đứa bé ngoan sẽ được kẹo, nhưng đứa bé hiểu chuyện chưa chắc gì đã có kẹo. Vậy nên, đứa bé ngoan sẽ mãi hạnh phúc, luôn tươi cười và lúc nào cũng có đầy kẹo ngọt trong người.

Tôi ngơ ngác không hiểu ý mẹ. "Đứa bé ngoan" và "đứa bé hiểu chuyện" là sao? Trong đầu tôi chỉ có một mớ suy nghĩ lẫn lộn. Mẹ nói những điều đó có phải vì tôi vừa làm vỡ ly nước không? Có phải mẹ muốn tôi phải biết sửa lỗi không? Nhưng tại sao đứa bé hiểu chuyện lại không có kẹo? Tôi càng nghĩ càng rối, chỉ biết gật đầu ậm ừ như thể mình đã hiểu, nhưng thật ra chẳng hiểu gì cả.

Sau khi băng bó cho tôi xong, mẹ tôi nhanh chóng dọn dẹp mâm cơm. Tôi cũng nhanh chóng thay quần áo, chuẩn bị đi học. Hai mẹ con cùng nhau leo lên xe máy, tôi ngồi sau ôm chặt lấy eo mẹ, cảm nhận hơi ấm từ lưng mẹ truyền đến. Gió sớm mát rượi thổi qua, mang theo hương của những cánh đồng còn đẫm sương mai. Cảm giác bình yên ấy khiến tôi không muốn rời xa, như thể tôi muốn ngồi sau xe mẹ mãi mãi.

Thời gian trôi qua thật nhanh,một cái chớp mắt đã tới. Tôi xuống xe, nhìn mẹ mà trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác gì đó lạ lùng. Mẹ tôi mỉm cười, ánh mắt đầy yêu thương nhưng cũng thoáng chút lo lắng. Mẹ bất chợt hỏi:

-Con quên gì sao ?

Chợt nhận ra mình quên mất lời chào tạm biệt, tôi lúng túng khoanh tay lại, hô to một cách ngượng ngùng:

-Thưa mẹ, con đi học ạ!

Mẹ nhìn tôi mỉm cười, rồi xe đã nổ máy, chuẩn bị rời đi. Tiếng động cơ nổ giòn trong buổi sáng yên tĩnh. Bất chợt, tôi thấy lòng mình chùng xuống, như có một điều gì đó chưa nói. Tôi vội vàng chạy lại, ôm chầm lấy mẹ từ phía sau, cái ôm chặt và ấm áp như muốn giữ mẹ ở lại thêm một chút. Mẹ hơi giật mình, nhưng ngay lập tức quay lại xoa đầu tôi, ánh mắt dịu dàng, ân cần như mọi khi.Mẹ nhẹ nhàng nói:

-Học ngoan nhé con!

Tôi khẽ gật đầu, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Cái ôm ấy như truyền cho tôi thêm sức mạnh. Khi tôi buông tay, mẹ khẽ vẫy tay chào, rồi dần rời đi trên con đường quen thuộc. Tiếng trống trường vang lên.. Bất giác tôi giật mình, vội vàng quay người, chạy thật nhanh vào trường.Trong lúc chạy, tôi còn ngoái đầu lại nhìn mẹ lần nữa, thấy bóng mẹ khuất dần từ từ. 

Ngày đó đã đến, nhanh đến mức tôi không thể ngờ được. Hôm ấy, trời đổ giông gió lớn, sấm chớp ầm ầm rền vang khắp bầu trời. Tôi vẫn không nhớ rõ tại sao lại có cơn bão đến đột ngột như vậy. Mẹ tôi, như thường ngày, vẫn là người phụ nữ nội trợ đảm đang, tất bật với công việc trong nhà. Tôi đang phụ giúp mẹ dọn dẹp thì đột nhiên nhận thấy mẹ tôi dần dần trở nên khó chịu.

Mẹ đứng đó, tay cầm lấy thành bàn, mặt mày tái nhợt. Tôi sợ hãi, vội vàng chạy lại bên mẹ, lo lắng hỏi:

-Mẹ ơi, mẹ sao vậy?

Mẹ tôi khẽ thở dài, giọng nói yếu ớt và đứt quãng:

-Mẹ chắc…Mẹ mệt quá… Mẹ vào nằm nghỉ một lát...