Tôi thấy sắc mặt mẹ càng lúc càng xanh xao, nhịp thở mẹ không đều. Sự sợ hãi dâng lên trong lòng tôi, nhưng không dám để lộ ra ngoài. Tôi vội vã dìu mẹ, cố giúp mẹ vào giường nghỉ. Nhưng chưa kịp bước thêm vài bước, mẹ bất ngờ khuỵu xuống, ngất lịm ngay tại chỗ. Trong khoảnh khắc ấy, tôi như chết lặng. Nước mắt chực trào nhưng tôi phải cố kìm nén, vì lúc này tôi biết mình phải giữ bình tĩnh.
Trời bên ngoài càng lúc càng đổ mưa lớn. Những cơn gió rít qua từng khe cửa, quật mạnh vào căn nhà nhỏ. Cảm giác bất lực, yếu đuối khiến tôi như chìm trong tuyệt vọng. Tôi nhanh chóng đỡ mẹ nằm lên giường, tay chân run rẩy, không biết phải làm gì tiếp theo. Tim tôi đập thình thịch, từng nhịp đập như hòa vào tiếng mưa xối xả bên ngoài.
Đặt mẹ lên giường xong, tôi biết mình không thể một mình xử lý tình huống này. Không chút do dự, tôi lao ra khỏi nhà, chạy băng qua màn mưa trắng xóa, từng giọt nước tạt vào mặt như những lưỡi dao lạnh buốt. Chẳng màng người tôi ướt sũng, tôi chỉ biết chạy thật nhanh, cố gắng tìm người giúp đỡ.
Chạy đến nhà dì Nhi, người hàng xóm gần nhà nhất. Tôi hoảng loạn đến mức không nói nên lời, toàn thân run rẩy không phải vì mưa lạnh mà run lên vì lo sợ. Thở hổn hển, tôi gõ cửa liên hồi, vừa gõ vừa gọi, trong mưa gió:
-Dì… Dì ơi! Mẹ con… mẹ con ngất xỉu rồi ạ!
Dì Nhi nghe tiếng tôi gọi, lập tức mở cửa. Dì thấy tôi ướt sũng, mặt mày hoảng hốt, vội vàng hỏi:
-Chuyện gì thế, Giang? Mẹ con làm sao?
Tôi khóc nấc lên, nước mắt lẫn với nước mưa, nghẹn ngào trả lời:
Mẹ… mẹ con ngất rồi, dì ơi… Dì giúp con với!
Dì Nhi không chần chừ thêm, vội khoác ngay chiếc áo mưa rồi cùng tôi lao ra ngoài giữa cơn bão. Dì vừa chạy vừa hô hoán, gọi từng nhà, từng nơi nhờ giúp đỡ, nhưng không dừng lại lâu. Chỉ trong vài phút, dì đã chạy một mạch đến nhà tôi. Khi đến nơi, dì vội vàng dìu mẹ lên xe máy. Tôi cũng nhanh chóng leo lên một chiếc xe khác để đi cùng mẹ.
Đoạn đường hôm ấy thật dài. Con đường nhỏ trơn trượt vì mưa, nhưng trăng như có mắt, lặng lẽ soi sáng đoạn đường phía trước. Xe băng qua những hàng cây xanh hai bên đường, qua những ngọn núi, lên dốc rồi lại xuống dốc. Tôi không còn cảm giác được những cú xóc khi vấp phải ổ gà hay những đoạn đường gồ ghề. Mọi thứ xung quanh chìm trong màn đêm tối đen như mực, chỉ có thể nhìn thấy phía trước nhờ chút ánh sáng yếu ớt. Tôi cố gắng quan sát, theo dõi, mong muốn hành trình này nhanh chóng kết thúc.
Chúng tôi chạy mãi, cho đến khi ra được đường lớn. Nhưng bệnh viện vẫn còn xa, còn cách khoảng 200 ngôi nhà nữa. Từng phút trôi qua, nỗi lo lắng trong tôi càng lớn dần. Tôi ngồi phía sau, lòng đầy bất an, chỉ biết nguyện cầu cho mẹ được bình an. Trong mưa gió ầm ầm, trái tim tôi cũng đập nhanh và mạnh như cơn bão.
Cuối cùng, chúng tôi cũng đến được bệnh viện. Ngay khi xe vừa dừng lại, đã có khoảng hai đến ba người đàn ông trong bộ đồng phục trắng , họ hô lớn:
-Tránh đường ! Tránh đường !
Mẹ tôi ngay lập tức được đặt lên chiếc giường có bánh xe. Dì Nhi không ngừng lo lắng, chạy theo , cùng đẩy mẹ vào phòng cấp cứu. Nhìn mẹ được đẩy đi thật nhanh, tôi cảm thấy trái tim mình như thắt lại. Tôi chỉ có thể đứng đó, nhìn bóng mẹ xa dần trong hành lang trắng toát, cho đến khi cánh cửa bệnh viện đóng sập lại, mọi thứ trở nên im lặng đến đáng sợ.
Tôi lê bước đến dãy ghế chờ, đầu óc quay cuồng trong nỗi lo và sự mệt mỏi. Mắt tôi nhìn mãi về hướng cánh cửa phòng cấp cứu, chờ đợi tin tức, nhưng thời gian dường như trôi qua vô cùng chậm chạp. Sự mệt mỏi dần chiếm lấy cơ thể, mắt tôi mỏi dần, mí mắt nặng trĩu. Cuối cùng, tôi thiếp đi lúc nào chẳng hay, chìm vào giấc ngủ trên hàng ghế bệnh viện lạnh lẽo.
Sáng hôm ấy, những tiếng hót líu lo của chim ngoài cửa sổ đã đánh thức tôi dậy. Tôi dụi mắt, ngó quanh, cảm giác lạ lẫm tràn ngập. Phải mất đến hai, ba phút để tôi định thần lại, cuối cùng cũng nhận ra rằng mình đang ở bệnh viện. Đêm qua tôi đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay, mọi thứ xung quanh vẫn còn mờ mịt trong đầu. Hoảng hốt, tôi lao ngay ra khỏi hàng ghế chờ, chạy đi tìm mẹ.
Tôi lăng xăng mở từng cánh cửa, dòm vào từng phòng nhưng không thấy mẹ đâu cả. Bệnh viện quá rộng và mọi người đi lại nườm nượp. Tôi chỉ biết chạy tới chạy lui, ngó nghiêng xung quanh, hy vọng sẽ tìm ra mẹ. Giữa lúc đang loay hoay, một chị y tá trông thấy tôi, chợt nhớ ra điều gì đó và vội chạy lại:
-Em là con của cô nhập viện đêm qua, đúng không?
Nghe chị hỏi, tôi mừng rỡ gật đầu lia lịa.Chị y tá liền nói tiếp:
-Phòng của mẹ em là 479, ở trên lầu 4 đấy.
Tôi cúi đầu cảm ơn chị rồi chạy thẳng về phía cầu thang. Nhưng xui thay, cầu thang đang được lao công dọn dẹp,trước mặt đặt một tấm biển cấm đi lên. Vừa định bước thử vài bậc thì bị quát lớn:
-Thằng kia, không thấy đang quét dọn hả? Con ai vô duyên vậy?
Tôi thảng thốt chạy vội đến một cánh cửa sắt có chức năng tự động đóng mở, khiến tôi tò mò nhìn ngó xung quanh. Trên cửa có một dãy số hiện lên. Tôi lấy tay gõ vào trán, chợt nhận ra đây là thang máy.Chu choa, giờ mới thấy thang máy ngoài đời. Đúng lúc ấy, cửa thang máy tự động mở ra, làm tôi bất ngờ khi thấy nhiều người từ trong bước ra. Tôi liền bước vào trong một mình và nhìn quanh, không biết phải bấm nút nào trước. Lấy hết can đảm, tôi bấm nút ngoài cùng tách biệt nhất,nhìn cánh cửa từ từ khép lại trước mặt mà lòng đầy háo hức. Tôi thử bấm nút số 2, và thang máy bắt đầu chuyển động.
Chẳng bao lâu sau, cửa mở ra ở tầng 2, và một thanh niên trẻ ăn mặc sành điệu bước vào. Tay cậu ta cầm một chiếc điện thoại, vừa vào đã mải mê chơi trò điện tử. Âm thanh trò chơi vang lên nghe lạ lẫm và cuốn hút, khiến tôi không thể rời mắt khỏi màn hình điện thoại của anh. Thấy tôi nhìn chằm chằm, anh cười và nói:
-Nhóc, bấm giúp anh nút số 3 đi!
Tôi giật mình, lúng túng bấm nút số 3 như anh yêu cầu, nhưng đúng lúc ấy tôi lại bị ngứa mũi, bất ngờ hắt xì một cái! Tay tôi lỡ bấm nhầm luôn nút số 8. Thang máy lập tức chuyển động, đưa chúng tôi lên tầng 8. Cậu trai trẻ vội vàng cắm tai nghe, tập trung vào trò chơi, không chú ý đến mọi chuyện xung quanh .
Khi cửa mở ở tầng 8, anh ấy cứ thế bước ra, mắt vẫn dán vào màn hình. Tôi hoảng hốt gọi với theo:
-Anh ơi! Anh ơi, lộn tầng rồi!
Anh ấy tập trung đến mức không thèm nhìn đường. Tôi bất lực, đành chịu thua, liền đóng cửa và nhấn số 4 để gặp mẹ. Cuối cùng, thang máy cũng đưa tôi đến nơi.