Chereads / Tại sao tôi lại khóc ? / Chapter 5 - Một Chút Ánh Sáng

Chapter 5 - Một Chút Ánh Sáng

Đã 2 năm trôi qua, tôi dần trở nên ít nói . Bạn bè thấy vậy cũng thương tôi lắm. Một hôm, khi tôi đang đi một mình, cả đám bạn bất ngờ lại gần. Tày khoác vai tôi, miệng cười tươi:

-Hôm qua tao lỡ ăn trứng ngỗng rồi. Giờ mà về chắc mẹ quýnh tao chết!

Vinh cũng khoác vai tôi, giọng buồn bã:

-Tao cũng vậy. Đề toán khó thật, nên tao chỉ làm được... 10 điểm thôi.

Tày nghe thế liền bực tức, lớn tiếng:

-Mày chê tao học ngu à?

Vinh lúng túng, ấp úng trả lời:

-Thì... thì chắc vậy đó...

Tày tức quá nhéo Vinh một cái. Vinh đau đớn hét lên:

-Ui da, đau!

Tý và Mập đứng sau, chỉ biết thở dài. Mập lên tiếng can ngăn:

-Thôi, bỏ đi bọn mày. Anh em cả mà. À, anh em mình đi hái táo mèo không? Giang, mày đi không? Đi đi, mày chỉ cần đứng hứng thôi, bọn tao trèo lên hái cho!

Tôi gãi đầu, mắt đảo lia lịa, lưỡng lự không nói được lời nào. Thấy vậy, cả đám quyết định kéo tôi đi luôn. Đi một lúc, cuối cùng cũng đến chỗ cây táo mèo của ông Tám. Ông đang nằm trong nhà, còn cây táo mèo thì vươn ra ngoài, không có hàng rào, cũng chẳng có chó giữ, quá thích hợp để hái. Trên cây, trái táo vẫn còn lưa thưa, có chỗ thì nhiều, chỗ thì ít, nhưng vẫn đủ cho bọn tôi hái.

Tý và Tày nhanh chóng lấy cây khều, vặt những trái táo xuống. Vinh và Mập đứng dưới, vội vàng hứng. Còn tôi thì đứng đó, dùng một phần áo sơ mi của mình chụm lại, làm thành một cái bao đựng táo. Những trái táo rơi xuống liên tục, nhiều đến mức không thể đếm được.

Bất ngờ, một tiếng quát lớn vang lên từ trong nhà:

-Bọn bây đang làm gì đó? Ăn cắp à?

Ông Tám từ trong nhà chạy thục mạng ra chỗ chúng tôi. Cả đám hoảng sợ, chạy toán loạn. Ông Tám vừa chạy vừa la hét:

-Bọn bây chết với tao! Đồ ranh con!

Vì chạy quá nhanh, tôi không kịp giữ chắc phần áo đựng táo, nên những trái táo rơi rụng dọc đường, đến mức không còn lại trái nào. Dù vậy, tôi vẫn thấy nhẹ nhõm, co giò mà chạy. Chạy mãi cho đến khi tới một dòng suối, chúng tôi dừng lại, quay đầu nhìn thì không thấy ông Tám đuổi theo nữa. Cả bọn thở hổn hển, rồi ngã lăn ra, cười hạnh phúc vì không bị bắt.

Cả đám nhìn tôi với ánh mắt long lanh, hiểu được vấn đề. Tôi cười tươi ngại ngùng, đưa ra hai trái táo còn lại:

-Tao lỡ làm rớt hết rồi, nhưng may còn giữ được hai trái nè.

Vinh nghe xong, liền thắc mắc:

-Cả đám có năm đứa mà chỉ hai trái, chia sao cho đều?

Tý liền lên tiếng giúp tôi:

-Thôi, dù gì đây cũng là công lao của cả nhóm. Thằng Giang giữ được hai trái là may lắm rồi. Vậy thế này, bốn đứa tụi mình sẽ ăn trái to nhất, còn trái nhỏ nhất thì cho Giang. Mọi người thấy ổn không?

Cả đám đồng thanh:

-Ổn, tao đồng tình! - "Tao cũng vậy!"-""Tao nữa!"

Cả đám ngồi xuống đất, ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, vừa vui vẻ trò chuyện với nhau. Tôi nằm xuống, hai tay gối sau gáy, hít thở một hơi dài. Tiếng róc rách của dòng suối khiến tôi cảm thấy yên bình, làn gió mát rượi thổi qua làm tâm trạng tôi phấn chấn hẳn. Thấy tôi nằm thư giãn, bọn nó cũng lần lượt nằm xuống theo, cả đám chia nhau táo, vừa ăn vừa tán gẫu.

Bỗng nhiên, Tý đứng bật dậy, chỉ tay về phía con suối, phấn khích nói:

-Ê bọn bây, tắm suối không? Suối hôm nay cạn rồi, tắm được đó!

Nói xong, Tý lao vào dòng suối trong tích tắc. Vừa xuống nước, nó nhăn mặt hét toáng lên:

-Nước lạnh quá, bọn bây ơi!

Tý liền lấy tay hất nước về phía chúng tôi, nước bắn tung tóe lên áo, lạnh đến mức tôi rùng mình. Tày tức giận hét lên:

-Lạnh quá, mày đợi đó Tý!

Tày phi thẳng vào suối, rồi hất nước lại về phía Tý. Không chịu thua, Tý cũng hất nước trở lại. Mập và Vinh thấy vậy, cũng nhào vô tham gia, chia đội mà chơi. Tôi đứng đó, lạnh run cả người, nước từ cả hai phía bắn lên khiến áo tôi ướt sũng. Cuối cùng, tôi cũng lấy đà nhảy vào, tham gia vào trận chiến nước. Nước bắn lên tung tóe như pháo hoa, làm vũng nước xung quanh tôi như muốn dâng lên cao.

Trận chiến kéo dài cả tiếng đồng hồ, khi kết thúc thì tóc tai, quần áo của cả đám đều ướt sũng. Tôi leo lên bờ, chợt nhận ra trái táo của mình vẫn chưa ăn. Thấy tôi cầm quả táo trên tay, bọn nó nhìn khó hiểu, Vinh thắc mắc:

-Sao nãy giờ mày chưa ăn vậy?

Tôi cầm trái táo, vội lau chùi rồi bẻ ra từng miếng nhỏ, chia cho mọi người. Tôi nhẹ nhàng nói:

-Thật ra tao để dành quả táo này cho cả bọn. Chúng ta cùng ăn nhé!

Mọi người liền lấy phần táo của mình, bỏ vào miệng nhai. Hương vị của quả táo mèo thật đặc biệt: thoạt đầu chua gắt kích thích vị giác, nhưng sau đó là sự ngọt thanh nhẹ nhàng, kết thúc bằng vị chát đọng lại. Ăn xong, tôi phun hạt táo ra, nhìn chúng lăn tròn trên đất. Nghĩ ngợi một lúc, tôi khum người xuống, nhẹ nhàng đào một cái hố nhỏ rồi đặt các hạt táo vào trong, ân cần đắp đất lại.

Thấy vậy, cả bọn cũng vui vẻ giúp tôi. Đứa thì lấy nước tưới, đứa thì phụ tôi đắp đất, đứa kia thì dọn cỏ xung quanh. Cuối cùng, chúng tôi cũng hoàn thành công trình của mình.

Tôi ngắm nhìn mãi không thể rời mắt đi được vừa ngắm nhìn tôi nhẹ nhàng nói:

-Tao mong cây táo mèo sẽ lớn thật nhanh. Lúc đó, cả bọn mình không cần phải đi bẻ trộm nữa, tha hồ mà bẻ ăn trong sung sướng, không ai la chúng ta nữa.

Cả bọn nghe xong chỉ biết gật đầu đồng ý. Trời lúc này cũng đã nắng gắt, cả đám bắt đầu đi về nhà, vừa đi vừa nói chuyện. Đến ngã ba, chúng tôi phải chia tay nhau: nhà thằng Mập và Tày chung đường, nên rẽ trái; còn Vinh và Tý thì cùng khu nên rẽ phải. Chỉ còn con đường duy nhất đi thẳng chính là đường về nhà của tôi.