Cửu A dắt Từ Ý Thiên lên phòng, để y ngồi phịch xuống giường, ân cần hỏi thăm.
" Từ Ý Thiên à? Cậu đau lắm không? Nhìn như này chắc là cậu đau lắm nhỉ, thôi không sao vì sự quan tâm yêu thương, ân cần chăm sóc của tớ thì sẽ sớm hết đau thôi...hehe.."
Từ Ý Thiên thấy Cửu A Ca còn nói những lời sến súa, không kìm được mà kí đầu cậu một cái.
"Cái tên này, tớ nổi hết da gà rồi này...haha..miệng lưỡi ngọt ngào quá rồi đấy nha"
Cửu A Ca thấy Từ Ý Thiên cười, cậy ấy cũng phì cười theo.
"Haha...Chịu cười rồi sao, trời đất hồi nảy tớ tưởng cậu sắp khóc luôn rồi đó hahaha"
Hai người đang cười đùa vui vẻ, thì cánh cửa trước mặt hai bỗng dưng mở ra, Hạ Lập Thành bước vào, cả ba đối mắt với nhau, không gian trở nên yên tĩnh đến nỗi Từ Ý Thiên có nghe thấy nhịp tim đập, Hạ Lập Thành chủ động bước tới tay cầm theo lọ gì đó.
"...Tôi xin lỗi cậu nha, vì lúc nảy tôi bị khích động nên tôi chút động tay với cậu. Đây làm thuốc có thể giúp cậu giảm đau đấy, chuẩn bị xong thì xuống nhanh lên tôi không có nhiều thời gian đâu"
Khuôn mặt vẫn giữ nét lạnh lùng ấy, mặc dù xin lỗi nhưng chẳng ra dáng người nhận lỗi. Đưa thuốc bôi cho Từ Ý Thiên xong Hạ Lập Thành đi ra khỏi phòng nhanh chóng.
Từ Ý Thiên nhìn về phía Hạ Lập Thành rời đi, biểu cảm có chút cười nhẹ.
"Nếu như xin lỗi kiểu này thì vẫn có thể chấp nhận được nhỉ?"
Cửu A Ca nói ăn theo.
"Nhìn cậu ta cũng có chút đáng yêu đấy chứ, mà đáng yêu kiểu lạnh lùng ấy"
Từ Ý Thiên liếc sang Cửu A Ca, khuôn mặt bất lực không nói nên lời.
"..."
Từ Ý Thiên được Cửu A Ca bôi thuốc xong, cả hai người tiến về tủ quần áo để chọn trang phục, Cửu A Ca chỉ trong năm phút đã chọn được thì một bộ đồ ăn ý.
Cậu ta chọn cho mình một bộ có tông màu chính là màu xanh dương, trang phục tựa như nhiều mảng vải chấp nối lại với nhau, có phần ở thắt lưng đơn giản chi tiết hài hòa, kèm một đôi giày màu đen.
Từ Ý Thiên chậc lưỡi bảo rằng:
"Không đến nổi một bộ đồ bình thường sao?Sao lại toàn kiểu đồ lạ lùng thế này"
Y nhìn Cửu A Ca mặc được một bộ đồ trong khá đẹp mắt, liền than vãn cầu cứu Cửu A Ca"
"Nè Cửu A Ca giúp tớ với, tớ ở đây lựa chọn thì chắc là đến tối luôn đấy"
Cửu A Ca khuôn mặt vênh váo.
"Được rồi được rồi, may là tớ có xem phim nhiều đấy nha"
Cửu A Ca đi lại chọn cho Từ Ý Thiên, yếm lên người y từ bộ này đến bộ khác, sau mười phút cuối cùng cũng xong, Cửu A Ca gạt mồ hôi trên trán.
"Nè tớ thấy bộ này là hợp với cậu nhất, cậu mau thử đi còn đi nữa"
Từ Ý Thiên cầm lấy liền chạy vào phòng thay đồ, nói vọng ra ngoài.
"Cám ơn nha bạn tốt"
Cửu A Ca ngồi phịch xuống giường, miệng cậu thở mạnh.
"Ha..Đúng là người đẹp thì thường rất khó chọn đồ mặc mà"
Một lát sau Từ Ý Thiên bước ra, trên người là bộ y phục mà Cửu A Ca chọn cho mình. Bộ đồ có tông màu hường nhẹ nhành, lớp áo trong trắng như ngà voi, dài đến mắc cá chân, ở giữa một mảnh vải thắt vào eo ,khoác thêm chiếc áo bên ngoài trơn chu , chất vải làm từ tơ lụa mềm mại, hai bên là ống tay rộng vừa mắt.
Cơn gió chợt đi qua, những tà áo của Từ Ý Thiên nhẹ bay, thân thể thon thả với khí chất dịu dàng mà y toác lên, khiến Cửu A Ca không kìm được mà ngắm ngía.
Sau khi bước ra từ phòng tắm, Từ Ý Thiên nhìn thấy trên bàn là một chiếc quạt cầm tay hình bán nguyệt, nó có màu hồng nhẹ được làm từ những thanh tre và giấy gấp, xòe nó ra y thấy hoa văn chính trên đó là những cánh hoa, uốn lượn cuộn bay theo những chiếc lá .
Từ Ý Thiên cầm chiết quạt lên, lật qua lật lại rồi đánh giá nó.
"Wow...Cây quạt cầm tay này đẹp thế nhỉ? Cầm đi theo chắc được không ta".
Cửu A Ca đang say đắm với vẻ ngoài của Từ Ý Thiên mà trả lời.
"Ha...Nó có đẹp cỡ nào cũng đâu bằng cậu đâu"
Từ Ý Thiên liếc nhìn Cửu A Ca, xòe chiếc quạt che đi nữa mặt
"Hứm ừm...Nếu người nhìn ta như vậy...Thì vương phi ta đây sẽ trách phạt ngươi đấy"
Cửu A Ca nhịn cười đỏ mặt nói với Từ Ý Thiên.
"...Cậu có biết giờ cậu giống ai không vậy...?"
Từ Ý Thiên bỏ chiếc quạt xuống, vẩy vẩy vài cái ngước mặt trả lời Cửu A Ca.
"Còn ai nữa chứ, đương nhiên Từ quý phi rồi... hứm"
Cửu A Ca ôm bụng, ngã về đằng sau cười thành tiếng.
"Hahaha ....Bây...Bây giờ ...HahaHa cậu rất Từ công công hơn là Từ quý phi đấy hahaha.
Từ Ý Thiên dẫm một cái mạnh xuống sàn.
"Cậu thật là cái đồ đáng ghét mà"
Cửu A Ca ngồi dậy, nhìn vẻ tức giận của Từ Ý Thiên tựa một chú mèo đang tức giận, môi mím chặt, chân mài câu lại hai má phòng ra như hai cái bánh mochi.
"Thôi nào mèo con đừng giận nữa mà"
Từ Ý Thiên đỏ cả mặt mắng Cửu A Ca.
"Ai là mèo con của cậu chứ, đúng cái đồ đáng ghét mà ...hứm...Không nói đến cậu nữa đâu tớ ra ngoài ra trước đây"
Từ Ý Thiên bước vội đến cánh cửa ra, đi xuống dưới cái cầu thang gỗ, do tốc độ nhanh nên y bị hụt chân ngã ra phía trước, Từ Ý Thiên la lên thầm nghĩ.
" chết rồi, ngã rồi"
Bỗng dưng, một cánh tay ôm lấy eo của Từ Ý Thiên, cảm giác như được một người nào đó đỡ lấy mình, y từ từ mở mắt ra, thì ra đó là Hạ Lập Thành đã đến ứng cứu kịp thời nên y không bị ngã, hai người mắt đối mắt thì Từ Ý Thiên nhận ra Hạ Lập Thành có một đôi mắt rất đẹp. Hắn ta có mắt bồ câu màu đen, trông rất sâu thẳm và huyền bí, được viền bởi những hàng mi dày và cong.
"Từ Ý Thiên? Cậu không sao chứ? Nè Từ Ý Thiên sao cậu không trả lời tôi?" Thấy y bất động Hạ Lập Thành hỏi.
Y vẫn còn bị say mê bởi đôi mắt của Hạ Lập Thành, nên không nghe được những gì hắn nói.
Thấy y không trả lời câu hỏi của mình mà cứ im re, Hạ Lập Thành mất kiên nhẫn nói lớn.
"Này!,Từ Ý Thiên!"
Từ Ý Thiên giật mình nhìn sang chỗ khác, giọng lắp bắp.
"À,à...Tôi không sao, do...Do...lúc nãy tui đi gấp quá nên hụt... Hụt chân thôi à không cần phải lo...Lo đâu"
Y quay lại nhìn Hạ Lập Thành, vì hai người ở cự li quá gần nên Từ Ý Thiên ngại ngùng, hai bên má đỏ ửng lên chảy cả mồ hôi, Hạ Lập Thành biết Từ Ý Thiên xấu hổ nên thả eo y ra khuyên răng.
"Lần sau cẩn thận vào đi nha, nếu cậu mà bị thương thì chỉ mình cậu đau thôi...Còn người khác vẫn như vậy thôi hiểu chưa?"
Từ Ý Thiên nghe vậy biết Hạ Lập Thành có nổi lòng, nên hỏi.
"Nhưng ai biết được ở ngoài kia...Còn có những người yêu thương và quan tâm mình thật lòng, nên không thể nào nói chung vậy được"
Hạ Lập Thành cười nhạt, trả lời y không chút do dự.
"Rồi người cậu tin tưởng nhất...Rồi cũng sẽ dùng con dao chính họ mài dũa...Ngay cả trước mặt cậu nhưng cậu không biết...Rồi sau đó, đâm cậu một nhát sâu đến tận xương tủy...Sâu đến nỗi...Xuyên qua trái tim của cậu...Đừng như tôi vì tôi đã từng..
Hạ Lập Thành ngắt lời giữa chừng, khiến Từ Ý Thiên không kìm được tính tò mò mà hỏi tiếp.
"Đã từng? Rốt cuộc anh bị làm sao chứ?...Không cần kìm nén đâu mà, phải nói chỗ vết thương thì mới có thể chữa mà...đúng không?".
Ngay lúc này Cửu A Ca bước xuống.
"Nè Từ thái dám à...Ủa nhầm mèo con à...Còn giận anh đây sao?Hửm?"
Cửu A Ca bước xuống khỏi bậc thang cuối cùng, nhìn lên thấy sắt mặt hai người có vẻ không được vui, Cửu A Ca lúng túng nói chèn một câu để phá giải cái không khí này.
"Nè! À...Ừm...hong phải chúng ta sẽ ra ngoài sao? bây giờ chúng ta đi thôi nhỉ?Cậu nói hong có thời gian mà ha?" Cửu A Ca nói mà tay đặt lên vai Hạ Lập Thành.
Hạ Lập Thành hướng Ánh mắt về phía cửa sổ, thấy đã nắng Ánh chiều.
"Được rồi chúng ta đi thôi,...Cũng không còn nhiều thời gian nữa rồi, tất cả đều tại hai cậu lề mề quá đấy "
Cửu A Ca hơi khó chịu với lời trách móc của Hạ Lập Thành, nhưng vẫn nhí nhổ đáp lại cho qua chuyện.
"Được rồi đi thôi..."
Hạ Lập Thành bước ra cửa trước, Cửu A Ca thấy Từ Ý Thiên vẫn đứng đó như đang suy nghĩ, chuyện gì đó, cậu ta đi đến nắm tay Từ Ý Thiên kéo đi.
"Nè? nghĩ vì vậy cứ như chú bé đần ấy, đi thôi"
Từ Ý Thiên sực tỉnh.
"Ừm...Không có gì đâu mình đi thôi nhỉ?".
Từ Ý Thiên và Cửu A Ca bước ra khỏi căn nhà, y ngạc nhiên với phong cảnh xung quang.
Cảnh vật sơn núi hùng vĩ tựa như phong tranh, viễn cảnh sừng sừng sộ sộ ngọn lớn nhỏ, chim chóc tung cánh lượn khắp trời. Cơn gió thổi đến, lướt qua mặt của Từ Ý Thiên, mang theo hương vị của Mùa Thu mà xộc thẳng lên mũi.
Cửu A Ca cũng cảm nhận được nơi như danh lâm thắng cảnh nên hỏi Hạ Lập Thành.
"Nè Hạ Lập Thành? đây là mùa thu sao? Ấm quá đi thôi"
Hạ Lập Thành ngước nhìn bầu trời đáp lời Cửu A Ca.
"Ừm...đúng rồi thu đấy...Gió thu giống như làm cho cảnh vật và con người hoà quyện lại với nhau, tạo nên một thế giới lung linh, huyền ảo, đầy màu sắc vậy"
Từ Ý Thiên khẽ mỉm cười hỏi Hạ Lập Thành.
"Anh thích mùa thu sao? Tôi cũng thích mùa thu nữa, nó khiến tôi thoải mái...Mọi mệt mỏi buồn phiền...Như được cơn gió ấm áp cuốn đi hết vậy..."
....
THÔNG BÁO NHO NHỎ
DO CÓ CHUYỆN ĐỘT CON NHÀ BÀ XUẤT NÊN TÁC GIẢ SẼ TẠM RA CHƯƠNG MỚI MONG MỤI NGƯỜI HONG QUÊN TOAI 🥰
Góc nhỏ[ mặc dù chuyện không có hót hòn họt nhưng vẫn ngựa ngựa thông báo dị ó 😌😌😌]
HẸN GẶP ĐỌC GIẢ VÀO 4 NGÀY NỮA 😃😃😃