Khi đã diệt được những tên giặc ngạo nghễ, Nhi Sơn Phong trở về nhà trong niềm hứng khởi. Trong đầu không ngừng nghĩ về Nguyên Anh Lạc.
Mở cửa ra bước vào bên trong, Nhi Sơn Phong thấy nàng đã ngủ say chắc là vì chờ ông một lúc lâu nên đã thiếp đi. Đôi tay không kìm được liền với ra lướt nhẹ trên bờ má láng mịn của nàng.
Ông cuối xuống trao cho nàng một nụ ngọt ngào, nàng ta bị chính đôi môi của Nhi Sơn Phong đánh thức. Nguyên Anh Lạc dụi mắt đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Lang quân mình.
" Nàng chờ trẫm có lâu không? Trẫm đây rất nhớ nàng đấy".
Nàng cười tươi vì lời đùa giỡn của Nhi Sơn Phong, nhưng vẫn phối hợp theo.
" Nếu thiếp chờ chàng của cả đời này... Thì thiếp của của can chịu".
Hai người cười với nhau vui vẻ, sau ông nhau lăn lộn trên giường. Bầu không khí trở nên ngại ngùng, Nhi Sơn Phong nhận ra đang đè lên người của nàng Nguyên Anh Lạc, cả hai bỗng khựng lại, hai đôi môi cứ thế tiến sát lại quấn chặt vào nhau.
...
Tấm màn đen được kéo xuống, Mặt Trời lặn đi thế cho ông trăng sáng chói. Phía cánh cửa sổ ánh sáng chiếu vào thân thể của một nữa nhân yêu kiều, với đôi vai gầy gò và mái tóc xỏa dài.
" Sao nàng chưa ngủ có suy nghĩ gì sao? Nói ta nghe được không?".
Giọng nàng nhỏ nhẹ, lời nói khiến Nhi Sơn Phong thổn thức .
" Con của chúng sau này... Chắc sẽ oai phong giống phụ thân nó lắm nhỉ?".
Nhi Sơn Phong ngồi xổm dậy, ôm nàng vào lòng đặt lên trán nàng với một nụ hôn chứa đầy tình yêu thương, ông đáp lại với giọng nói trầm ấm.
" Hừm... Con của chúng ta sẽ rất xinh đẹp, và dịu dàng như nàng thê tử của ta". Chụt*
Nàng cười e thẹn trước lời khen của Nhi Sơn Phong.
" Chỉ cần nghĩ đến chuyện sẽ có thêm thành viền mới, khiến thiếp khó ngủ quá đi".
Nhi Sơn Phong nghe nàng không chịu ngủ, liền có ý châm chọc.
" Ha~~~ nàng không nghe người xưa có câu gì hay sao?".
" Câu gì chứ?". Nàng tò mò hỏi
"Kim cổ có câu. Tuyệt sắc gia nhân phải ngủ sớm. Thức dậy tỉnh táo để ta ôm".
Nàng ngại ngùng, mặt đỏ phừng hết cả lên.
" Chàng giỏi là chọc ghẹo ta thôi ".
Nói xong nằm xuống chiếc giường mềm mại làm từ nhiều lớp da thú.
Nhi Sơn Phong nằm xuống cạnh nàng, dùng tay ôm chặt Nguyên Anh Lạc vào lòng mình, tâm trí bỗng thấy hạnh phúc khó tả. Có lẽ chính là tình yêu chăng?.
" Ta đã chờ luôn chờ nàng những ngày tháng nhạt màu phía trước. Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa là ta vẫn muốn nói... Nàng là người mà ta thương nhất trên đời này".
...
Những ngày tháng được chìm trong yêu của Nhi Sơn Phong, khiến cho ông không còn hung bạo như trước đây, dù cơ cực nhưng rất vui vẻ, dù bảo tố nhưng rất hạnh phúc.
Nàng Nguyên Anh Lạc vừa dịu hiền lại có nét đoan trang, khiến mọi người đem lòng mến mộ nàng. Nhi Sơn Phong thì mạnh mẽ cứng rắn không ngại giúp đỡ dù là chuyện nhỏ nhất, ông chịu trách nhiệm bảo vệ ngôi làng này, miễn là còn ở đây.
" Ta! Nhi Huyễn Tam Hoàng! Xin hứa sẽ bảo vệ các mọi người ở đây... Chỉ trừ ta không còn sức".
Giọng ông nhỏ nhẹ, trầm ấm khiến cho người nghe cảm thấy an toàn.
" Và xin thề... Ta bảo vệ người con gái ta yêu đến hết kiếp này.... Chỉ có trở thành linh hồn ta cũng sẽ... Không để một giọt máu nào của nàng chảy ra".
Mọi người ở đây không ngừng vỗ tay, vì từ nay họ đã có sự che chắn của một vị thánh nhân đại thần. Bỗng dưng có vài người trai tráng khỏe mạnh, tướng tá to con, quỳ dưới chân của Nhi Sơn Phong.
" Ngài Nhi Huyễn Tam Hoàng! Pháp lực vô sông... Khí chất oai nghiêm... Tính tình thật thiển".
Giọng đám người họ kiên quyết, khí thế hừng hực.
" Xin hãy cho chúng hạ theo ngài, để có thể tiếp sức bảo vệ bờ cõi này"
Ông không nói không rằng, chỉ cười nhẹ rồi đáp.
" Các ngươi sẽ hối hận đấy... Chỉ dựa vào sức mạnh thì đủ. Thông minh, lanh lợi, tài năng, may mắn... Thì không đủ để làm gì đâu, các ngươi chắc chắn về quyết định của mình không?".
Đáp lời Nhi Sơn Phong chưa đầy ba giây.
" Nhất định không hối hận".
...
Kể từ ngày hôm đó, Nhi Sơn Phong bắt đầu những ngày huấn luyện gắt go. Dưới cái nắng chói của buổi trưa nóng nực, đám trai trẻ không. Ngừng đấm vào hình nhân gỗ điên cuồng, mặc cho mồ hôi chảy xuống nhể nhại trên khuôn mặt.
Thân hình trần trợn đang phóng toán dưới ánh Mặt Trời gây gắt, một trong số đó đã ngã quỵ trên nền đất nóng hổi,không ngừng than vãn về bài tập của Nhi Sơn Phong, so với tinh thần lúc trước thì bây giờ chỉ còn sự mệt mỏi lười biếng.
" ha..... Ha..... Đây là luyện tập gì chứ, như này là muốn giết người gián tiếp sao?...ha...".
Nhưng so với thứ này đối với Nhi Sơn Phong chỉ rách việc. Mọi người chỉ biết đến Nhi Huyễn Tam Hoàng! Người có pháp lực thần thẩm võ công thâm hậu, nhưng không biết rằng để có được những thứ cao thượng ấy, ông đã phải đổi lại đó là những cái giá mà khiến người ta vừa thượng xót, vừa câm phẫn.
→ Nếu không có sức mạnh, ta nguyện vác trên vai một chiếc bị lớn chứa đầy ý chí kiên cường và quyết tâm ←
Thấy được sự lười nhát uể oải trên vai của những người trai trẻ, Nhi Sơn Phong không hề cảm thấy tức giận hay trách móc, ông nói với giọng bình thản mà còn cảm hán.
" Nếu đã là không thể làm thì đừng cố nữa... Có những chuyện đã không phải năng khiếu hay tài cán... Thì dù có cố gắng, thì cũng chỉ là bán thời gian cho quá khứ".
→Ý của câu là đang chê khéo←
Giọng ông bỗng răn đe, nhìn đám người họ với ánh mắt sắt lạnh.
" Vậy thì đứng đậy đi làm những chuyện mình thích... Và sau đó đợi một ngày con cháu thuê thân, phụ tử của mình xác hại... Nhưng vẫn đứng im chính kiến bằng sự hèn và vô dụng... Cho đến chết đi... Linh hồn không siêu thỏa thoát vấn bận lại... Những chuyện, những thứ mình bỏ lỡ hay sai lầm đi nhé".
Nghe thì có vẻ tầm thường, nhưng ít ai hiểu được ý nghĩa thật của nó, phía sau tấm lưng mạnh mẽ đội lên chiếc vương miệng vô hình. Là những vết thương ẩn thân sau lớp da rắn rỏi ấy, những giọt máu đỏ thẳm đã từ lâu đông lại trên đỉnh đầu.
Những lời nói chí lực ấy, giống như ban thêm sức mạnh cho những người luyện tập ở đây. Họ đứng dậy bằng đôi chân chai sần có phần nám đen không ngừng run rẩy, những cánh tay như muốn rã rời chen chỗ thêm vết bầm tím loang lổ khắp nơi, không ngừng vung ra đánh thẳng vào hình thân bằng gỗ sầm sùi cứng cáp.
Thấy vậy ông nở nụ cười tự hào, in trên khuôn mặt là sắt thái hài hòa. Từ phía sau ông nàng Nguyên Anh Lạc bước đến bên cạnh Nhi Sơn Phong, đan vòng tay mềm yếu vào cánh phải Nhi Sơn Phong, nàng vẻ mặt lo lắng chi đám người họ giọng thương cảm xao xuyến bao trái tim sắt đá.
" Chàng làm vậy là quá lắm rồi, họ cũng là sức người lực phàm... Sao có thể....".
Nhi Sơn Phong vươn cánh tay rộng lớn ôm chặt vào eo Nguyên Anh Lạc, giọng nói kiên quyết không thể làm khác.
" Một số người may mắn, sinh ra trong một ngôi nhà hay phũ điền giàu có... Chỉ cần ngồi đó chép sách ghi vở thì tiền tài cứ theo chữ mà chạy vào trong túi họ".
" Còn có những số phận chớ trêu thay, lại lớn lên trong một nhà dân nghèo nàn, suốt ngày phải cày sâu cuốc đất, chân lúng tay bùn. Nhưng đổi lại chỉ là số tiền ít ỏi đến đáng thương... Đến lúc chết đi, cuối cùng chẳng có một quan hàng để yên nghỉ...!".
Ông quay mặt xuống nàng, hai người đối mắt với nhau trong không khí hồng hộc tiếng thở dốc.
" Vì vậy, mỹ nhân của ta ơi~~~ Nàng phải biết rằng, ông trời sắp đặt mỗi người có giá trị và sự trả giá khác nhau. Đối với những người không được phúc lợi ấy... Họ phải nổ lực gấp mười lần những người ngược lại, nàng hiểu ý ta chứ?".
Nàng khẽ gật đầu, nàng không ngờ đến những chuyện như nhân sinh trên cõi trần gian này, cho đến nơi bây giờ nàng mới thật sự hiểu, lòng nàng bỗng nghĩ mình đã có khi quá ít kĩ khi may mắn hơn những người khác.
→ Chúng ta không thể chọn được vạch xuất phát. Nhưng con đường dẫn đến thành công là do ta chọn. Dẫu như thế nào đi chăng nữa hãy hoàn hảo theo cách bạn đã chọn, vì chỉ có chúng ta là phiên bản độc nhất của bản thân. Cuộc đời ném vào mặt bạn một bài kiểm tra, vì nó tin ta có thể vượt qua←
...
Những ngày tháng luyện tập cứ thế trôi qua từ mỗi sáng đến tối muộn, họ không ngừng tiến bộ về thể lực dưới ánh mắt của Nhi Sơn Phong.
...
Bỗng cho đến một ngày, vào buổi sáng nọ Nguyên Anh Lạc và Nhi Sơn Phong đang ngồi cạnh nhau ăn cơm. Ông ta vẫn vô cùng tinh tế và chu đáo, không ngừng gắp những miếng ngon để vào bát nàng, mặc cho Nguyên Anh Lạc ra sức phản kháng.
" Nếu chàng để thế này.... Thì thiếp sẽ chẳng ăn được hạt cơm nào đâu đấy".
Nhìn vào chén cơm đầy vung thức ăn, nàng ngán ngẩm.
" Thôi nào, dạo này ta thấy nàng gầy đi đó.... Ăn uống cũng thất thường, có khi lại bỏ bữa làm ta đau lòng chết đi được~~~".
Nhi Sơn Phong lo lắng vì dạo này chế độ ăn uống của nàng không cân bằng, dù ông có khuyên đến nổi nào Nguyên Anh Lạc cũng chỉ vơ đũa chưa đến hai bát.
Sau khi nghe lời nói của Nhi Sơn Phong, nàng hiểu được nỗi bất an trong đôi mắt ảm đạm của ông. Nhưng đành phải chào thua vì dạo này nàng ta chả vừa miệng món gì, mặc dù tay nghề nấu nướng của Nhi Sơn Phong rất cừ khôi.
Bất chợt nàng gắp một miếng cá nướng bỏ vào miệng, ngay sau khi nuốt xuống cổ họng Nguyên Anh Lạc bỗng trực trào như sắp nôn mửa hết ra ngoài, liền dùng tay bịt kín miệng chạy ra sau nhà.
Nhi Sơn Phong bàng hoàng lo lắng cho sức khỏe của nàng, nhanh chóng đứng dậy chạy theo nàng Nguyên Anh Lạc, miệng cứ liên mồm kêu.
" Nguyên... Nguyên Anh Lạc nàng, nàng có sao? Nàng bị đau ở đâu sao? Nguyên Anh Lạc!".
Vừa bước đến sau nhà nơi có bãi đất trống, nàng ngồi xổm xuống tay ôm cái bụng quặng đau như sắp nổ tung. Những thức ăn đồ uống nàng ăn lúc trên bàn, bỗng từ miệng Nguyên Anh Lạc mà phun hết ra ngoài.
Cơn đau dữ dội từ bụng, khiến cho nàng ta khụy đầu gối xuống nền đất đá cứng cỏi.
" Ưm khục...khục... Bụng, bụng mình đau quá đi mất... Bụng mình, mình đau q...".
Lời còn chưa dứt, vì cơn mệt mỏi sang lấn tâm trí, hai chân không trụ được vững nữa, nàng cứ ngã trên nền đất bụi bẩn, mắt Nguyên Anh Lạc từ từ nhắm lại chìm sâu vào cơn hôn mê.
Ngay lúc thân nàng ta vừa chạm đất, Nhi Sơn Phong đã chạy đến nơi này, ông ngó nghiêng xung quanh tìm bóng dáng của vị hiền thê mình. Đột ngột dừng mắt về một phía.
" Nguyên, Anh Lạc!?".
Ông sững sờ trước hình ảnh mình nhìn thấy, người con gái mà Nhi Sơn Phong luôn chăm sóc đến cả một vết trầy xước không có, giờ lại nằm im bất động dưới ánh nắng thiêu rụi cả da thịt. Ông kinh người hốt hoảng, ông đã không còn chạy mà dùng pháp lực lướt đến chỗ nàng.
Nhi Sơn Phong quỳ rạp xuống đất, vung hai tay bế nàng lên ôm chặt nàng vào lòng, trên gương mặt nàng bỗng nhỏ những giọt nước tí tách.
...
Nguyên Anh Lạc mở ra đôi mắt mỏi mệt thấy mình nằm trên giường với cơ thể sạch sẽ, mặc lên một đồ mới bên cạnh còn những gói giấy cuộn hình vuông vĩnh kỳ lạ.
Nàng ta cầm nó trên tay, tò mò tự hỏi bản thân.
" Đây là gì đây nhỉ? thuốc cho mình sao?".
Nguyên Anh Lạc ngó quanh nhà, không thấy lang quân mình đâu chợt trong lòng có chút bất an. Vì đây là số ít lần đầu nàng thiếu hơi phu quân chăng, nàng đi những bước chân khập khiễng đến trước cửa nhà.
Cơn đau bụng dữ dội lại kéo đến, như cơn sóng lớn đang dập dã nội tại trong cơ thể nàng. Bụng nàng dần trở nên đau đớn hơn, đôi chân mềm yếu run lẩy bẩy sắp gục xuống nền đất.
Trong lúc nàng dường như muốn ngã, Nhi Sơn Phong từ đâu đang trở về nhà cầm trên tay những xấp vải sẫm màu. Vừa đi về khuôn mặt ngập sự hớn hở chưa từng có, khóe miệng ông không cười ngừng như như gặc hái được mùa.
Vừa về đến nhìn vào nhà ông cả kinh, khi thấy Nguyên Anh Lạc đang đau đớn, tay nàng nắm chặt thanh cửa, ông lao vụt đến trong sự lo lắng vội vàng dìu nàng dậy từ từ dẫn nàng đến giường, trên đường đi không ngừng căn dặn.
" Đã không còn sức còn ra đây nữa vậy chèn? Kể từ giờ nàng không cần động tay vào bất cứ chuyện gì ha! To nhỏ cứ giao cho ta, nàng hiểu hông?".
Sau khi ngồi trên chiếc giường êm ái , Nguyên Anh Lạc thắc mắc sao Nhi Sơn Phong lại nói vậy, trong đầu đưa ra câu hỏi lớn.
" Chứ chẳng trước giờ vẫn vậy sao? Chàng luôn là người làm hết mọi chuyện... Thiếp chả giúp được việc vặt vảnh nào, có lỗi với chàng quá".
Từ trước cho đến tận bây giờ, dù có mệt mỏi hay buồn phiền, Nhi Sơn Phong vẫn luôn là người đứng ra làm tất cả mọi việc lớn nhỏ. Đến cả việc của một người vợ là phải thức sớm, chăm con lo chồng hay phải cơm bưng nước rót, dọn dẹp nhà cửa... Nhi Sơn Phong chẳng ngại mà làm hết tất cả mọi thứ.
Mặc dù ông không tự tin mình là người tốt nhất trên đời, nhưng ông mong muốn được trao tặng những gì tốt nhất của mình cho Nguyên Anh Lạc.
Ông vẫn giữ được nét cười ấy từ ngoài cửa đến giờ, giọng Nhi Sơn Phong ân cần, nắm chặt lấy đôi tay nhỏ nhắn của Nguyên Anh Lạc và nói.
" Trước đây là khác... Còn bây giờ là khác. Vì nàng.... Đang mang thai đứa con của một vị vua đấy".
Giọng ông bậm chợn, trêu ghẹo Nguyên Anh Lạc.
" Nếu nàng không dưỡng long thai cho tốt~~~ Trẫm sẽ trách phạt nàng đấy nha~~~".
Nguyên Anh Lạc ngỡ ngàng trước sự thật nàng mới vừa được biết. Không thể không liền miệng hỏi.
" Thai .... Thai sao? Thiếp có thai thực sự là như vậy sao? "
Thấy được ánh mắt vui sướng của nàng, Nhi Sơn Phong mỉm cười trả lời dứt khoát.
" Đúng, trong bụng nàng đang mang giọt máu của ta đấy".
...
Vẻ mặt Nhi Sơn Phong bồn chồn lo lắng, không hiểu chuyện gì với thê tử của mình. Ông đứng lẳng lặng một gốc cạnh giường nàng đang nằm, những ngón tay cứ theo tâm trạng mà móc chéo vào nhau.
Thân nữ mảnh mai nằm bất động duỗi thẳng mình trên chiếc giường rộng màu trắng, đôi môi khô khóc sắc mặt nhợt nhạt thiếu sức sống. Khiến cho Nhi Sơn Phong không khỏi đau lòng đến phát khóc, vừa thương nàng đang say trong cơn mê man, vừa trách mốc bản thân vì đã không chăm sóc tốt cho nàng.
Người lang y ngồi cạnh khung giường, thầy ta cầm lên cánh tay của Nguyên Anh Lạc dãn ra phía ông, vén phần áo vải lụa màu hạc để lộ ra làn da trắng trẻo trơn mướt.
Thầy lang dùng hai đầu ngón trỏ và giữa đặt trên gân mạch cổ tay Nguyên Anh Lạc. Được một lúc thì sắc mặt thầy bỗng bất ngờ, rồi nhanh chóng chuyển sang nụ hiền từ vẻ tươi rói.
Người lang y chấn chỉnh cánh tay Nguyên Anh Lạc về chỗ cũ, nhìn nàng một hồi lâu. Thân thể mĩ miều dù có trong tình cảnh này, ấy mà vẫn toát lên khí chất của một tiểu thư đài cát thục nữ đoan trang, lại xoay đầu nhìn lên phía cơ thể cường tráng của Nhi Sơn Phong, khoát lên người bộ trang phục da thú hoang dã, ngoại trừ vẻ mặt đang lo lắng cho nương tử, khiến cho thầy ta vừa tội nghiệp lại vừa hề hước. Trong đầu liền nghĩ ngợi nhiều điều, thầy y đứng dậy vẫy tay ra hiệu Nhi Sơn Phong hãy ra ngoài nói chuyện.
Nhi Sơn Phong nghe thế, chân bước nhẹ nhàng không phát ra tiếng động. Tâm trạng hồi hộp tim như sắp nhảy vọt lên não, rốt cuộc nó là chuyện quan trọng đến mức nào mà phải lén lúc chứ, thật khiến cho người ta tò mò đến phát điên.
Vừa mới ra khỏi cửa, người đàn ông đó đã quỳ rạp xuống đất, chấp hai bàn tay cúi đầu đưa lên phía trước như đang tâu bẩm một vị vua.
" Hoan hỉ cho ngài! Ngài và Nguyên Anh Lạc đã có quý tử".
Giọng thầy to, rõ ràng không ngừng vang vọng trong tâm trí của Nhi Sơn Phong.
[ Quýyyyyy Tửuuuuuuuu...]
Nhi Sơn Phong thất kinh như muốn ngã ngửa, ông bị khích động bởi những lời của thầy phu vừa cho mình biết. Một người trước đây khi đến danh mã tiếng tăm khiến cả thần thánh tứ phương cũng e dè, nay lại nhảy cỡn cả lên không ngừng dập chân liên tục làm lõm cả mặt đất, miệng cười toe toét như một đứa trẻ được ba mẹ mua cho đồ chơi, ông đứng chễm chệ hét ra phía những cánh đồng mênh mong, nơi những người dân đang hang say cày cuốc.
" Nhi Huyễn Tam Hoàng ta! Đã con rồi... Ta đã... Đã có con rồi".
Ông dùng tay lau những nước mắt hạnh phúc chảy ròng trên khuôn của người đàn ông trưởng thành.
Giọng nói sau lưng ông vang lên, liền kéo hồn Nhi Sơn Phong về là một người.
" Ừm... À... Đây là thuốc dưỡng thai trong thời gian nàng mang đứa nhỏ trong bụng. Ngài...ngài hãy cho nàng uống sau bữa cơm nhé!".
Ông xoay lưng lại nhận lấy than thuốc, vẻ mặt ngùng lúng túng khiến Nhi Sơn Phong không thể nhìn thẳng mặt người đối diện, giọng ông lắp bắp chứa đầy sự mắc cỡ.
" À , à ... Cảm... Cảm ơn thầy nha, nhờ... Nhờ thầy mà tình trạng... Trạng nàng tốt hơn, thật sự rất lấy lòng biết ơn".
Người đại y đáp lại giọng điệu ngượng nghịu.
" Ngài đừng có nói như vậy, tôi ngại lắm đấy! Với lại, đây là nhiệm vụ của một lang y mà!".
" Vậy xin phép ngài! Tôi về trước đây!".
Thấy thầy đi về, Nhi Sơn Phong tử tế muốn tiễn người một đoạn nhưng lại bị từ chối bởi một cái giơ tay cản lại, ra hiệu ông nên vào trong chăm sóc cho Nguyên Anh Lạc.
Nghĩ lại những hành động mình vừa làm ra, trong lòng cảm thấy vô cùng mất đi thể diện của một số vị vua. Nhưng mà quan tâm làm gì chứ, vì kể từ lúc Nhi Sơn Phong trót yêu nàng Nguyên Anh Lạc, cái chức vị quy quyền đó ông cũng chẳng cần dùng nó làm gì.
...
Ông ôm chặt lấy nàng, dụi cái đầu như một đứa trẻ vào lòng Nguyên Anh Lạc. Giây phút tuyệt vời ấy chẳng có từ ngữ hoa mĩ nào có thể diễn ra được, nước lưng trừng đã đọng lại rất nhiều, không giữ nổi trên mí mắt mà cứ theo chiều lăn dài trên đôi má ửng hồng.
→ Tình yêu không chỉ sự quan sự, chăm sóc. Mà còn là sự tôn trong cái tôi của nhau, chia sẻ hay thấu hiểu những chuyện trên đời. Có lẽ khi một nghĩ rằng nếu được chung sống với người mình thương, vung đắp bằng thứ tình yêu cao cả có vẻ khá buồn cười. Không phải ta không yêu mà do ta không biết cho nàng biết. Không phải ta không quan tâm mà do nàng thiếu tinh ý←
Thời gian quả không chờ một ai, tháng không báo trước năm không đợi ta. Từ ngày này trôi đến ngày khác, hai trái tim thổn thức và kết tinh của tình yêu say đắm, lại như một số bức họa sắc màu. Người cải ta nhường, ta giận người dỗ.
Màu sắt lạnh lẽo của mùa đông lại ghé thăm ta, ở nơi giá rét cong co rúm cả người. Tình yêu của Nhi Sơn Phong và Nguyên Anh Lạc lại là ngọn lửa vĩnh cửu ấm áp giữa trời Đông buốt giá.