Chereads / ĐÓA THỦY NGUYỆT DƯỚI ÁNH TRĂNG / Chapter 7 - #8 Nhi Huyễn Tam Hoàng ( seri quá khứ)

Chapter 7 - #8 Nhi Huyễn Tam Hoàng ( seri quá khứ)

Từ Ý Thiên bước vào bên trong từ phía ngoài, y nhận ra cánh cửa lớn ấy được nối liền với vòng rào tường quanh nhà, nó khá cao và dày trên đó có vẽ những hoa văn cầu kì, phía trước là khu trang viên cây kiểng được trang trí hai bên vách tường, bên trái là một hồ nước nhỏ với những chú ca bơi lội tung tăng.

Đi tiếp vào trong đó, Từ Ý Thiên đã quá quen với phong cách bố trí cổ trang ở đây, nên không còn cảm thấy bất ngờ nữa .

Ở giữa nhà là một chiếc bàn rộng màu nâu, hai bên được xếp vào hai hàng ghế gỗ. Ngồi đó là một người đàn ông ở tuổi trung niên đang thưởng thức ly trà trên tay.

Ông ta khoát trên mình bộ trang âu ánh vàng sặc sỡ, phần áo ngoài dài gần chạm đất, ống tay rộng phùng phình xuống tới chân, trên đầu đội chiếc mũ như các quan trung thần ngày xưa.

Hạ Lập Thành bước đến rồi dừng lại kế bên ông, người đàn ông ấy uống một ngụm trà sau để xuống một cách tao nhã. Gã ta dùng hai tay chống xuống đùi đẩy lực đứng dậy chính trang lại trang phục, tay trái người đó giấu ra sau lưng, tay phải đưa lên phía trước ngực trong rất lịch thiệp.

Từ Ý Thiên để ý những hành động của ông ta, trong đầu có vài lời khen ngợi và câu hỏi.

"Ông ấy....Ăn mặc rất sang trọng, cử chỉ cũng rất thanh tao nhẹ nhàng, ông ấy...Là người hoàng gia sao?" Từ Ý Thiên nhìn ông ta nghĩ thầm.

Ông híp mắt, khóe miệng cong lên nở nụ cười hiền hậu.

" Hạ Lập Thành à, ta đợi cậu hơi lâu rồi đó".

Ông liếc mắt qua nhìn Từ Ý Thiên và Cửu A Ca, sắc mặt có chút kinh ngạc.

" Hửm? Ai đây? Bạn cậu sao, từ trước đến giờ tôi nghĩ cậu chỉ có Sũng Lam và Sũng Nhiên là huynh đệ thôi chứ hahaha"

Nghe thấy người đó nói thế, Hạ Lập Thành có chút nghe không lọt tai, chân mài hắn ta có phần nhíu lại, liền phản bác.

" Bạn gì mà bạn, đây chỉ là hai tê...n...À không hai người mà tôi cứu trong lúc đó thôi. Lúc nãy đang trên đường đến đây gặp được hai anh em Sũng Lam trên đường, nên có dừng lại qua lại và câu".

" Thế người này? Danh tính ra sao nhỉ?".

Cửu A Ca từ đằng sau lưng Từ Ý Thiên chen ra phía trước, mồm dõng dạc nói mà tay cứ câu lên vai y.

" Tại hạ Cửu A Ca! Còn đây là người anh em của tôi Từ Ý Thiên ạ!".

Từ Ý Thiên chỉ im lặng thở dài.

"Ha~~~ Lại nữa Cửu A Ca cậu ấy bị bệnh tăng động quá mức sao?"

Thấy hai người vẫn chưa biết người trước mặt là ai, Hạ Lập Thành lên tiếng, giới thiệu đôi chút về ông ta.

" Đây là Nhi Thần Đại Nhân, người có tiếng nói và quyền lực nhất ở thành".

Cửu A Ca há hốc mồm, muốn bật ngửa khi biết gia thế của ông ta.

" Wow, quy quyền tới vậy sao, quả là đại nhân mà".

Nhi Thần Đại Nhân khẽ mỉm cười, ông khiêm tốn khiếm nhã tiếp nhận lời khen của Cửu A Ca mà đáp.

" Hahaha, ta không cao thượng như cậu nói đâu, ta chỉ là một vị quan nhỏ trong triều đình thôi".

Từ Ý Thiên nghe thấy, trong đầu liền nghĩ và suy ra nhiều điều.

"Triều đình sao?" Y sự nghĩ.

Y nhớ lại lúc đứng trên vách đồi, đã thấy một cung điện rộng lớn nằm giữa trấn địa.

"Cái như cung điện ấy, không lẽ ? Ông ấy... Là người của triều đình sao?"

Từ Ý Thiên nhìn ông ấy từ dưới lên, trong lòng bèn đáng giá.

"Không cần nói, thì mình cũng biết ông ta là người trong hoàng cung luôn đó".

→ Nói nhiều chút về Nhi Thần Đại Nhân .

Mẹ ông tên Nguyên Anh Lạc là tiểu thư đài cát xinh đẹp và danh giá của nhà họ Nguyên, cha ông tên Nhi Sơn Phong là một trong tứ đại giang hồ nắm giữ phương Bắc.

Trước đây từ một đứa trẻ bị lại ven đường, may mắn được một cặp vợ chồng tốt bụng cưu mang và xem ông như đứa con ruột của mình, và đặt tên là Nhi Sơn Phong.

Từ lúc còn là đứa con nít mười tuổi, ông đã bộc lộ những tài năng, ví dụ như ông có thể nghe và nhìn ở khoáng cách mà người không thể đặt mắt đến, hay về tốc độ của Nhi Sơn Phong cũng nổi trội hơn những đứa cùng chan lứa.

Cho đến tám năm sau, làng ông bỗng xảy ra một vụ cướp bốc, đám người đó trong rất hung tợn trên tay cầm những cây đao to và dài.

Bọn chúng sát hại những người dân vô tội, người già hay trẻ nhỏ đều không tha, còn những cô gái trẻ bị bắt đi một cách thô bạo.

Đám cướp đó phá cửa nhà ông, tiến vào nắm cha và mẹ ông. Hai người liền ôm tay chân gã đàn ông đó lại.

" Con mau chạy đi, nhanh lên chạy đi!"

Còn chưa kịp chạy  thì một tên to con giữ ông lại rì đầu ông xuống hướng mắt về phía hai người.

Mẹ ông hoảng hốt khẩn thiết cầu xin.

" Không được ông hãy tha con tôi, tôi...tôi sẽ đưa tất cả tiền mà chúng tôi có cho ông xin ông".

Gã ấy ghé sát vào tai ông.

" Chắc hẳn là cha mẹ của mày nhỉ? Hahaha tao có cho mới để chơi rồi đây"

Hắn ta cười đe tiện cười một cách, ra diệu cho người kia ra tay.

Tên vung đao chém vụt xuống, lực chém đầu của hai rơi ra máu tươi vung vãi tứ phía. Gã ta còn ghê gớm hơn dùng chân đá hai cái đầu về phía ông.

Ông như đóng băng, mọi chuyện diễn ra nhanh điến độ ông không kịp phản ứng, đồng tử co lại mình rung lẩy bẩy, giọng nói ngập ngùng không rõ.

" P...phụ...phụ....thâ...n....mẫ...u...mẫu....thâ...n"

Hai gã để lại ông đang cứng đờ với cơn khủng hoảng, không ngậm được mồm cười phá lên.

" Hahaha sao nào chơi trò này có vui không chứ?hahaha".

Đang định ra khỏi cửa, ông liền lên tiếng.

" Tại sao? Các ngươi lại làm như vậy?".

Giọng ống càng trở nên trầm hơn.

" C-các ngươi phải trả giá".

Đôi mắt Nhi Sơn Phong dần trở nên sáng rực, xung quanh tỏa ra ánh hào sáng ngời. Khiến gai gã kia phải e sợ vô thức liền lùi lại vài bước.

Nhi Sơn Phong gầm lên một tiếng, tựa như sư tử khiến ngôi nhà vỡ toang, hai tên cướp kia cũng văng đi xa cảm dặm.

Nhi Sơn Phong liếc nhìn những tên đó bằng ánh mắt căm phẫn

Ngay lúc đó, giông bão kèm theo những trận phong ùng ùng kéo đến, trên trời những tảng đổi thành màu đen như than vì gió nên chúng cuộn lại thành vòng xoắn ốc

Những tên sát nhân đó kinh người, mà không biết người đứng trước mặt lại chính là tử thần của chúng.

Cả đám bọn họ thấy được cảnh tượng hãi hùng ấy, liền cong chân bỏ chạy không màn đến của cãi. Lúc bấy giờ lũ đó chỉ biết mạng sống của mình đang bị đe dọa, bản tính mách bảo nếu muốn sống thì phải rơi khỏi nơi này.

Nhưng làm sao có thể chạy được, khi vừa lúc đó những cơn lóc xoáy lớn hung bạo kéo đến, nuốt trọn những tên ấy nó đưa chúng lên tận tít trên cao.

Nhi Sơn Phong ngục mặt xuống đất, giận dữ siết chặt tay mình. Lập tức cơn lóc to lớn chia ra hai phần xé toạng những tên đó ra làm hai.

Từ một cơn gió hình xoắn ốc, giờ nhìn lại được nhuốm một màu đỏ thẳm bởi máu tươi.

Nhi Sơn Phong thả lỏng tay ra, phá vỡ trận pháp mà ông vừa tạo ra. Những cơn lóc tan biến trong không khí, cơn gió chứa đầy chất lỏng màu đỏ ấy rơi xuống,

như cơn mưa máu tanh tưởi ào ạt đố xuống nền đất.

Xác người rải rác khắp nơi, khung cảnh kinh dị khiến cho nhiều nôn ối.

Nhi Sơn Phong lấy lại được ý thức, ông loạng choạng đứng vững do đã tiêu hao quá nhiều pháp lực. Ông ngã phịch xuống gần bên một vách nhà lá.

Nước mắt Nhi Sơn Phong vô thức rơi lã chã không dứt, nhìn lại đôi tay mình như kẻ giết người lại khiến ông tự sợ hãi bản thân mình.

Ông đứng dậy, bàn tay run rẩy dữ dội nhặt tạm một áo khoác ngoài bằng da thú, trùm lên đầu Nhi Sơn Phong lê những bước chân nặng nề rời khỏi nơi đầy chết chóc sau lưng.

Không biết ông đi đâu, hay đã làm gì. Người ta chỉ biết, vài năm sau đó cái tên Nhi Sơn Phong dần tan biến vào hư không, thay vào ai cũng được nghe danh

Tứ đại giang hồ. Vị vua phương Bắc, hay Nhi Huyễn Tam hoàng.

Từ một đứa trẻ mồ côi từ tuổi mười tám, kẻ khố rách áo ôm ông trở thành vị vua phía Bắc, bằng phép thần thông và võ công thâm hậu ông đã giúp đỡ nhiều người không nghĩ lợi, và cũng từng là kẻ máu lạnh giết người không gớm.

Người tốt gặp được ông thì ít, nhưng những kẻ ác chết dưới tay ông thì vô số kẻ,mà họ không biết người họ kính nể, lại là người con trai chỉ mới hai mươi bảy tuổi đời.

...

Vào một ngày nọ ông chu du khắp thiên hạ, đang đi dạo trên đường chợ tấp nập, len lõi vào trong đám người ngoài kia, ông thấy được hình bóng của nàng Ngụy Anh Lạc là mẹ của Nhi Thần Đại Nhân bấy giờ.

Hình ảnh người con gái đằm thắm yêu kiều làm ông không thể rời mắt, ngay lúc đó Nhi Sơn Phong chợt nhận ra rằng ông đã chót yêu người gái ấy từ cái nhìn đầu tiên.

Ông chậm bước tiến lại gần nàng ta, cách nói chuyện của nàng nhỏ nhẹ dịu dàng với người bán hàng, khiến ông có chút xao xuyến liền mở lời được làm quen với nàng Nguyên Anh Lạc.

" Mỹ nhân gì đó ơi... Trong nàng thật xinh đẹp, trái tim ta bị nàng hút mất rồi, có thể cho tại hạ đây kết bạn giao hữu với nàng được không?".

Mỹ nữ ấy nghe được những lời nói ngọt ngào kèm với câu khen như có cánh, nàng không khỏi ngại ngùng, hai má đỏ ửng, e thẹn dùng tay che nữa miệng, thẹn thùng đáp lời.

" Ngài đây là quá khen ta rồi, ở ngoài kia biết bao nhiêu người xinh đẹp như ta chứ".

Nhi Sơn Phong như bị hút hồn bởi đẹp của nàng.

Băng cơ ngọc cốt

Dương chỉ bạch ngọc

Bế nguyệt tu hoa

Băng thanh ngọc khiết.

Là lời từ mà Nhi Sơn Phong nghĩ ra để miêu tả sắc đẹp mĩ miều của nàng.

Ông say mê miệng không thể điều khiển theo cảm tính, nên nó cứ thơ thẩn đáp lời nữ nhân như tiên nữ ấy.

" Xinh đẹp thì nhiều thật... Nhưng có ai trong sáng thuần khiết, như nàng không chứ".

Nguyên Anh Lạc đã ngại giờ càng thêm ngại, miệng nàng cười tủm tỉm, bỗng người đứng bên cạnh nàng ta liền nhắc nàng nên về xóm, nếu không sẽ bị  phụ thân trách mắng.

Nguyên Anh Lạc chạy đi một mạch , không quên ngoảnh đầu lại nói với Nhi Sơn Phong.

" Nếu ngài có thời gian thì ngày mai vào giờ này... Chúng ta gặp nhau ở cầu Đông Viên".

Ông ta nhìn bóng lưng nàng rời đi, trong lòng có chút tiếc nuối muốn được cùng nàng giao lưu thêm chút nữa.

Ngày hôm sau, cũng tại khung giờ hôm qua, Nhi Sơn Phong  đứng ở giữa cây cầu, ông ngó nghiêng xung quanh trông ngóng nàng thơ trong lòng mình.

Từ phía xa xa, bóng hình người con gái ông mong đợi đã xuất hiện trước mắt ông, nàng mặc bộ phục trang trắng tinh khôi, mai tóc được búi lên gọn gàng, trên đó ghim vào là những chiếc trâm cài lấp lánh.

Nàng và ông thoáng chốc đối mắt, môi nàng khẽ cười duyên khiến lòng Nhi Sơn Phong  lung lay rung động tim đập loạn như muốn nhảy ra ngoài, cơn gió nhẹ như muốn kéo hai người về sát bên nhau.

Kể từ đấy búp non tình yêu chớm nở, bắt đầu từ ngày hôm đó hai người thường xuyên gặp nhau, tình cảm dần trở nên sâu đậm.

Họ cùng nhau đi dạo chơi khắp nẻo đường, ngắm những cánh hoa rơi, vào khuya thì đi xem kịch hay ngồi đàm tiếu dưới vầng trăng khuyết. Khung cảnh trở nên lãng mạn, trong khi đó hai đôi tay họ quấn chặt vào nhau từ khi nào, mà đến cả họ cũng không biết.

Vào một ngày nắng đẹp, đường đường là  một trong tứ đại giang hồ nắm giữ một phương trời  kiêu ngạo tự cao, giờ lại e thẹn vì một nữ nhân bình thường.

Ngày hôm đó, ông ta cầm trên tay một chiếc hộp nhỏ hình chữ nhật màu đỏ, ông giấu ra sau lưng, đứng ở chỗ đã hẹn chờ nàng đến.

Thấy nàng ta từ xa bước đến gần chỗ mình, ông bẽn lẽn ngập ngừng không dám đối mặt, khẽ đưa chiếc hộp đó cho người nọ.

Nguyên Anh Lạc ngoan ngoãn nhận lấy nó bằng hai tay, nàng ta nhẹ nhàng mở ra thì bỗng bất ngờ, vì ở trong là một cái vòng cổ được thiết kế tinh xảo lấp lánh.

Nàng ấy cười nhẹ, trong lòng đã biết thành ý của Nhi Sơn Phong nhưng vẫn giả ngơ không biết.

" Đây là gì? Ý đồ của chàng ...Ta không hiểu được".

Mặt ông như hóa tôm luộc, nhìn có chút đáng yêu nhưng với thân hình vạm vỡ cao to, thì lại khiến cho người ta buồn cười.

Ông ta đáp lời với giọng lắp bắp không rõ.

" Ý...ý... T...ta là nàng...Có muốn làm thê tử củ...a ta hay không?".

Nàng ta không nói không rằng, ngắt lời của Nhi Sơn Phong bằng cách ngã vào lòng ông.

" Đồ xấu xa, đáng lẽ chàng phải làm chuyện này sớm rồi chứ".

Giây phút nghe được lời nói ấy, Nhi Sơn Phong bỗng nhận ra, tình cảm của mình giành cho Nguyên Anh lạc không hẳn chỉ là đơn phương.

Vì trên cõi đời này chắc có lẽ chỉ có ông, mới có thể làm cho nàng cười tươi là hạnh phúc đến thế.

Lòng áo ông chợt ướt nhòe, nhìn xuống dưới ngực, nhận ra mỹ nhân mà mình yêu đang rơi những giọt nước mắt.

Ông càng ôm chặt nàng thêm vào lòng.

" Sau này có ta ở đây... Sẽ không còn ai làm nàng khóc nữa, bất cứ ai cũng không được phép".

...

Ngày hôm sau.

Nhi Sơn Phong thuê người đem sính lễ đến phủ để  hỏi cưới Nguyên Anh Lạc, trong niềm hứng khởi tay hai người đan vào nhau để minh chứng cho tình cảm.

Vừa đến trước cửa chưa được bước vào, đã nghe âm giọng phát ra, cách nói vô cùng khinh bỉ xỉa xối nàng.

" Để lễ vật ở đó rồi đem cô ta đi đi, coi như là ta giao nó cho ngươi không cần tổ chức gì hết... Tốn kém lại thêm phiền hà".

Lời nói tiếp theo còn nặng lời hơn, khiến nàng rơm rớm nước mắt lưng trừng sắp rơi.

" Sinh con gái như sinh con cho thiên hạ, cái loại chỉ biết làm đẹp phấn son lầm lì ở nhà, chả có chức quyền gì nên cho đi sớm là tốt, giữ lại cũng chỉ là vô dụng ".

Năm ấy, nàng đang ở độ tuổi hai mươi lăm. Không quá trẻ, nhưng đối mặt với sự hắt hủi và vô cảm thờ ơ của cha mẹ của mình,vậy mà lại khiến cho Nguyên Anh Lạc cảm thấy tủi thân khi ngày nào cũng nhận được ánh mắt chán ghét của những người sinh ra mình.

Ông nghe thấy những lời nói đó, liền đùng đùng nổi giận, gió mạnh xung quanh bất đầu thổi mạnh hơn, những chiếc lá vì pháp lực của Nhi Sơn Phong  mà cuồn cuộn vòng quanh ông.

Nguyên Anh Lạc ôm lấy tay Nhi Sơn Phong, lắc đầu ra hiệu ông hãy dừng lại.

Lúc đầu gặp nàng, ông cứ nghĩ Nguyên Anh Lạc có cuộc sống như một tiểu thơ đài cát, được cưng chiều được yêu thương bảo bọc trong vào trong tay của cha mẹ.

Nhưng cho đến giờ, Nhi Sơn Phong mới biết cuộc sống mà bao người vẫn hay mơ mộng được giống nàng, nhưng đối với Nguyên Anh Lạc lại khiến nàng sợ hãi với sự ghẻ lạnh.

Đến cả người em trai của Nguyên Anh Lạc, cậu ta cũng ít khi nào chịu lắng nghe tâm sự trong lòng nàng, mà thay vào đó cậu ta luôn trả lời một cách vô tâm khiến lòng nàng lạnh hơn sắt đá.

Thỉnh thoảng mỹ nhân đáng thương ấy nhìn lên trên những tầng mây xanh, hỏi rằng liệu có ai yêu thương nàng thật lòng, nhưng đáp lại nàng chỉ là những câu phũ phàng đến đau lòng.

Cho đến khi gặp được Nhi Sơn Phong, khóe miệng suốt ngần ấy nay lại bỗng nở nụ cười xinh đẹp như hoa, giây phút ấy nàng biết câu hỏi mà nàng hỏi lúc trước là gì rồi.

Thời gian cho ta hạnh phúc, cũng cho ta đau thương, đôi khi là vô vị. Nhưng suy cho cùng những khoảnh khắc ấy cũng là những kỉ niệm đáng nhớ...

...

Khuôn mặt đáng thương sầu bi, đôi mắt đỏ hoe đọng nước mắt, khiến lòng Nhi Sơn Phong não nề.

Cơn phẫn nộ của ông ta dịu lại không nói lời nào, liền bế nàng đi khỏi nơi khiến nàng đau lòng ấy.

Nguyên Anh Lạc ngoảnh đầu nhìn lại mái nhà của mình lần cuối cùng, đó là nơi nàng chào đời bằng tiếng khóc, bây giờ lại tạm biệt bằng nước, tâm trạng tiếc nuối không muốn rời.

" Tạm biệt tất cả... Tạm biệt... con sẽ nhớ mọi người lắm "

Dù sao thì đó là nơi nàng lớn lên cùng với người em trai nhỏ mà nàng không hề ghét bỏ, năm đó cậu chỉ mới hai mươi tuổi đầu nhưng được yêu thương thiên vị hơn chị gái mình, nhưng nàng không vì thế mà đem lòng thù hận, ngược lại còn quan tâm thay cậu nhận lỗi sai về mình.

Bên trong cánh cửa người phụ nữ khóc nấc, giọng nghẹn ngào.

" Ta xin lỗi con, ta...Ta chỉ muốn con an toàn".

Tiếp đó là người đàn ông trung niên, ông trả lời với tông giọng rung rung.

" Phu nhân yên tâm đi, nó có được tấm lưng ấy che chở rồi nên không sao đâu, đừng quá lo lắng".

Bên một cậu trai trẻ nói thầm, khuôn mặt buồn ảm đạm.

" Tỷ tỷ à, tỷ phải sống tốt đấy Nguyên Thiên Vũ đã lớn...hức..c... Không cần tỷ lo nữa...hức...".

Cậu ấy đang nói, cảm xúc dâng trào nên không kìm nén được, nước mắt cứ thế mà tuôn ra.

Phía bên vách tường, cô gái ăn mặc như người hầu dõi theo bóng dáng hai người đang khuất dần, khuôn mặt cô trùng xuống, lấy tay lau đi hai hàng nước mắt mà ướt đẫm cả tay.

" Tiểu Thư à, người đừng trách phu nhân và đại nhân... Chỉ là họ có nổi khổ riêng thôi".

Ba ngày sao cả vùng náo loạn, khi một đàn ông chạy ra hét to.

" Các người biết gì chưa! Nguyên phủ đã bị ám sát rồi không cò người nào sống sót".

....

Kể từ ngày rời khỏi nơi ấy, Nhi Sơn Phong đưa Nguyên Anh Lạc đến một ngôi làng bình yên, ngày nào cũng tay chân lắm  bùn, sống những tháng ngày tuy vất vả nhưng lại rất hạnh phúc.

Vào một ngày nọ, lúc hai người đang ở khu chợ tán gẫu với những người dân xung quang đó.

Bỗng nhiên từ đằng xa, có những tên mặc trên người những bộ giáp dày dặt, trên hông treo kiếm sắt chạy đến đứng trước cổng làng.

Nhi Sơn Phong khôn ngoan nhận biết đó là quân địch, kéo đến đây nhầm muốn chiếm hữu vùng đất này, để thuận tiện cho việc xâm lược.

Kẻ cầm đầu trong số đó đi thẳng, khuôn mặt gã ta vênh váo nghênh ngang cất vọng.

" Còn đứng trơ như tượng ra đó làm gì hả?, không biết bọn ta là ai sao hả ?... Mà đúng rồi nhỉ, thứ ngu dốt như các ngươi thì làm gì biết được chứ?".

Nhưng tên đó không biết rằng đứng trước mặt chúng lại chính là tử thần phương bắc, đến nổi chỉ cần nghe đến danh xưng là Nhi Huyễn Tam Hoàng,  cũng có thể khiến người ta trọng nể hết tám phần trong thiên hạ.

Thấy được sự sợ hãi  in rõ trên mặt của người dân, tên đó lại càng kiêu căng ngạo mạn .

" Biết sợ thì lui đi, đừng nghĩ đến việc chống trả vì chỉ vô dụng thôi".

Nhi Sơn Phong thấy gã đó hống hách liền hỏi.

" Chắc chủ của ngươi cũng phải là người có chức quyền lắm nhỉ, nếu không thì sao ngươi có thể ra oai như vậy chứ? Ta nói có đúng không nào? ".

Tên giặc tự dưng bị nắm thót, khuôn mặt  của gã khó chịu,xất xược trả lời Nhi Sơn Phong, kèm theo những lời cười chê.

" Ngươi có đầu thai thì cũng không phải là đối thủ của ông ấy, người bình thường kém cỏi như ngươi làm sao lại là đối thủ của ông ta, ta có nên cho ngươi biết danh tính của ông ấy không nhỉ?".

" Được rồi, ta sẽ rũ lòng thương sót cuối cùng trong đời này, mà nói cho cái đám vô dụng các ngươi biết, tên ông ta là... Vương Hiến Nguyệt...là một người xảo trá mưu hèn kế bẩn".

" Nếu có chết thì tới tìm ông ta mà đòi mạng đi".

Một tên lính đột nhiên ghé sát vào lỗ tai của gã ta, nói nhỏ.

" Thủ lĩnh à, đừng nhiều lời nữa với chúng, trờ sắp tối rồi quân ta cũng đã thấm với ngày hôm nay rồi, chúng ta nghĩ ngơi ngây lập tức".

Gã quan sát đội quân mình một hồi liền gật đầu đồng ý.

" Được rồi, giết sạch những tên ở đây đi... Còn phụ nữ có thai hay thiếu nữ thì giữ lại cho ta".