Gã ta lia qua hàng người đang đứng đó, ngột đột lại dừng ánh nhìn về phía nàng Nguyên Anh Lạc, nàng đứng dưới tấm lưng của Nhi Sơn Phong đang dựa sát vào người ông.
Gã đồ tể ấy đấy nhìn chăm chăm vào Nguyên Anh Lạc, khiến nàng ta có chút sợ hãi, nép sâu vào tấm thân sau của Nhi Sơn Phong.
Thấy được vẻ đẹp tựa như tiên nữ của mỹ nhân, mắt tên đó ngay lập tức sáng lên như tìm được thú vui mới, khuôn mặt mặt vênh váo thêm nét cười khẩy,kèm với chất giọng láo toét trong gã ta rất kiêu căng.
" Đặc biệt. Riêng mỹ nữ kia là của ông đây, ta cấm bất kì đôi tay nào của các lũ bọn bây chạm vào...hahaha".
Tên bậm chợn này cười bằng âm giọng có phần khá b.iến th.ái, không thể đổi hướng nhìn, mà cứ dán mặt về phía nàng khiến cho cho Nguyên Anh Lạc tỏ vẻ khinh tởm.
Người đàn ông đó còn cùng đắt ý mà nói rằng.
" Cái tên chả có một chút quyền hạn, hay chức vị gì như ngươi, mà cũng xứng đứng gần nàng ấy sao?Cút ra một bên một bên để nhường chỗ cho ông đây!".
Nhi Sơn Phong vẫn đứng đó, khuôn mặt lầm lì chả có tí nào là gọi sợ.
Vì đối với ông, những tên này cũng như cỏ rác chẳng đáng để sống. Nếu muốn thì Nhi Sơn Phong có thể khiến đầu bọn chúng rơi xuống nền đất trong vài giây, hay giết chúng một cách đau đớn hơn cả dưới địa ngục.
Nhưng chắc vì có sự hiện diện của người con gái ông thương, nên Nhi Sơn Phong không muốn cho nàng thấy được bộ dạng lúc đó của mình, hay đôi bàn tay tay ông ướt đẫm máu tươi, dưới chân là những xác người nằm la liệt tứ phía
Cơn tức giận nổi lên dữ dội, vì đây lần đầu có người không làm theo lời mà gã nói, khuôn mặt gã cấu kỉnh nhăn đôi mày hét thẳng vào mặt Nhi Sơn Phong.
" Bộ ngươi không nghe thấy ta nói gì sao?".
Bỗng dưng gã ta lại cười nhếch lên như hiểu ra được chuyện gì đó.
" Hừmm... Chắc là suy nghĩ hiện tại của ta đúng rồi nhỉ... Ngươi? là phu quân của nàng ta sao... Thú vị rồi đây".
Gã đó còn quá đáng hơn, khi hốt ra lời nói cực kỳ ác lương đến nổi khiến Nguyên Anh Lạc phải rùng mình.
" Ta có nên cho hắn xem cảnh ta với nàng động phòng không nhỉ?, à không... Ý ta là xung hỷ... Có đúng không các huynh đệ của ta?...hahaha!".
Cả đám giặc sau lưng gã ta cả hơn trăm người, nghe thế thì liền bồi thêm một trận cười rang rộn, khiến cho không gian trở nên lẫn lộn những tiếng trả lời.
" Đúng đúng, nên... Nên cho thế... Trói tay chân tên đó lại rồi cho nó xem đi ....Hahaha".
Nguyên Anh Lạc không thể nhịn được thêm nữa, nàng cất giọng đe dọa cảnh báo những tên giặc ở đây.
" Các ngươi dám làm chuyện những đồi bại trên vùng đất này, mấy tên nhà ngươi có biết đây là lãnh địa của Nhi Huyễn Tam Hoàng không? Nếu ngài ấy biết được bọn ngươi làm những chuyện sảy ra trên thánh địa của ngài!."
" Các ngươi sẽ thoát khỏi nơi này sao? Đến cuối cùng, rồi các ngươi sẽ chết sạch đến nổi tứ chi cũng không còn nguyên vẹn."
Cho đến giây phút này, Nguyên Anh Lạc vẫn chưa cho Nhi Sơn Phong biết là nàng đã biết sự thật. Về chuyện ông là một trong tứ đại các vị vua đứng đầu bốn phương trời, và ông là ngài Nhi Huyễn Tam Hoàng cai quản phía Bắc.
Giọng nàng càng lúc trở nên nhấn mạnh, như mũi tên bắn ra ghim sâu vào tâm trí của đám giặc binh. Khiến cho bọn chúng phải rơi vào cơn hoảng loạn mất tâm trung, mà ngay lúc này trong đầu bọn này chỉ có một câu hỏi.
" Lời ả tiện nhân đó nói là thật sao? Ngài ấy sẽ đến giết chúng ta à".
Nhưng một tên tự cho mình là cao thượng như gã ta, thì chút lời nói đó chả khiến gã sợ hãi, mà ngược lại còn buông lời chê bai hạ thấp khinh ki Nhi Huyễn Tam Hoàng.
" Hứ~~~ Cái tên Nhi Huyễn Tam Hoàng cái cái bã gì chứ? Ông ta chỉ là tên vô lại, chỉ nhờ vào sự may mắn. Thì cũng đáng để người đời phong vua chúa sao? Hứ... Ta khinh".
Lời nói tiếp theo của gã, khiến Nhi Sơn Phong sững người.
" À mà ta nghe nói, ưm~~~ ông ta là tên mồi côi mà nhỉ, không có cha cũng chẳng có mẹ, Ha~~~ không có để dạy cho cách làm người lại đi lừa gạt để vỗ ngực xưng vua. Đúng thật là thảm hại mà".
Nhi Sơn Phong nghe thấy, cơn phẫn nộ khiến tay ông siết chặt trán nổi cả gân. Nhưng ông vẫn kìm nén được cơn tức giận đang dần lấn át tâm trí mình.
" Ta nghĩ, các ngươi có lời xin ngài ấy đấy. Vì nếu ngài ta tức giận thì dù có chết ông ta cũng có thể xuống địa ngục để ban cái chết lần thứ hai cho các ngươi đấy".
" Vì đối với ngài ta, máu là chảy tranh họa, còn xác người trang phong đấy... Nếu đã có ý thất lẽ hay vô tình xúc mạnh ngài ta, thì ngài ấy sẽ đến nơi các ngươi đang đứng, sau đó là tiện thể mượn đầu các người đó".
Thấy được giới hạn của Nhi Sơn Phong, Nguyên Anh Lạc kéo tay ông, Nhi Sơn Phong hướng ánh mắt xuống phía nàng, nhưng chỉ thấy nàng tươi dịu dàng rồi nói rằng.
" Ta cho phép ngài đấy, vị vua của ta".
Ngay lúc đó Nhi Sơn Phong kinh người, mặc dù biết rằng sự thật này không giấu được lâu. Nhưng không ngờ nàng ấy lại biết được khiến ông có chút kinh ngạc.
" Ha~~~ Giác quan của một mỹ nhân, mạnh mẽ đến vậy à?".
mặc dù Nguyên Anh Lạc phát tiết giọng ra lệnh cho Nhi Sơn Phong, nhưng lại có phần đáng yêu khiến ông không còn cách mà răm rắp nghe theo.
Ông ghé sát vào tai nàng nói nhỏ.
" Tuân lệnh. Phu nhân của ta "
[ Chụt ] =))))
Sau đó là hôn lên chán nàng. Khung cảnh ngọt ngào làm nàng không khỏi đỏ cả mặt, liền xoay ánh nhìn qua nơi khác.
Gã đó thấy cả hai đang hun hít thân mật, lòng đố kị liền trỗi dậy. Gã nghiến răng nghiến lợi, tóm lấy một cây nỏ của một tên lính đứng cạnh.
" Cái tên chết tiệt! Ta đã cảnh báo rồi! Mà còn dám chạm vào đồ của ta!".
Gã lắp mũi tên vào nỏ sau đó kéo căng dây ngắm thẳng về phía Nhi Sơn Phong, khi đã canh chuẩn được mục tiêu gã ta thả nhẹ tay ra, lập tức sau đó mũi tên lao đến Nhi Sơn Phong với tốc độ cực nhanh.
Sau khi được bắn ra nó tiến thẳng đến chỗ Nhi Sơn Phong và Nguyên Anh Lạc đang đứng. Mọi chuyện được diễn ra trong mắt những người dân gần đó, bọn họ không ngừng hoảng hốt nghĩ rằng ông sẽ bị thương, một số đám con nít trong đó không muốn nhìn mà còn nhắm tìm mắt lại.
Nhưng đối với Nhi Huyễn Tam Hoàng chút lực tấn công bằng thứ dụng cụ ấy, cái mà ông coi là vô dụng nó lại làm bật cười thầm trong đầu, khi chúng nghĩ rằng nhiêu đó có thể làm gì được Nhi Sơn Phong.
Không gian ngay lúc đó bỗng dưng im phăng phắc, mở mắt ra nhìn về phía Nhi Sơn Phong lại khiến cả thể kinh người. Ông vẫn đứng im đó chả có vết thương nào trên người, một tay ông ôm Nguyên Anh Lạc vào lòng, tay còn lại ông đưa lên phía trước bắt lấy được mũi tên tử thần ấy.
Đầu tên được làm từ sắt thép cứng cáp rắn rỏi, nay lại nằm gọn trong lòng bàn tay của Nhi Sơn Phong. Vẻ mặt ông kinh bỉ những tên giặc đó nhẹ nhàng mở tay ra, quả nhiên bất ngờ cái phiến sắt hình tam giác sắt nhọn đó, lại vỡ vụn từng mảnh nhỏ trong tay ông, theo hướng thả mà rơi vãi ra xuống chân Nhi Sơn Phong.
" Các ngươi chỉ có thế thôi sao? Ta nghĩ ngươi khoắt lát như thế, đáng nhẽ... Phải hơn những thứ này chứ nhỉ? Coi bộ, ta đã chờ đợ vô ích rồi thì phải? Ngươi làm ta thất vọng quá đi đó."
Đối mặt với câu hỏi châm biếm đó của Nhi Sơn Phong, khiến gã tức điên lên do đã bị bản tính hung hiểm lấn át, mà quên mất đi chuyện mũi tên vừa nãy. Gã ta hăng máu rút kiếm từ hông ra, nhảy lên con chiến mã chạy thẳng lên trước, định là sẽ tự tay giết chết kẻ có lời nó chê bai mình, mà vẫn chưa biết cái chết sẽ dán xuống đầu cho gã không biết trời cao này là gì.
Gã bị thù địch che mù mặt, như mất trí mà cầm tên tay thanh kiếm sắt bén bóng loáng, vừa dùng tay quất dây để ngựa phi nhanh hơn, gã ta la hét âm ỉ cả tay.
" Cái tên kia! Ta sẽ lấy cái đầu ngáo nghểnh của ngươi, sau đó treo lên cành hoa Lưu Tô mà ta yêu thích!"
Trong lúc đang bị cơn hung hăng vùi lắp ý trí , bỗng nhiên có một thứ gì đó như một cơn gió mang đầy sát khí lướt nhanh qua gã, khiến gã ta phải rùng mình.
Con ngựa bỗng dưng ngừng lại, nó ngã ngụy xuống nền đất. Bốn chi đã bị chém thành từng khúc gã rời ra mọi hướng phần đầu thì lìa ra khỏi cổ, máu tươi không ngừng phun ra vung vãi khắp phía dính cả lên người gã.
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang sảy ra, từ phía sau lưng âm thanh truyền đến la hét thảm thiết của những tên giặc. Tiếng kêu đau đớn khiến người ta nối cả gai ốc.
Một tên luôn khênh khoang về mình, không ngại buông lời nhạo bán với những thứ gã cho là hư ảo. Nay khuôn mặt lại sợ hãi đến tột độ, miệng gã ta run lên liên hồi giọng nói lắp bắp.
" Đ-đây, c...huyện này l...à gì vậy?".
Gã ấy đứng dậy với cơ thể rụt rè, sau đó từ từ xoay đầu về phía người tên lính ở dưới.
Những điều mà gã thấy đã phá tan hàng phòng ngự trong tâm trí, toàn thân run lên vì sợ. Đập vào mắt hắn là những xác những bị cắt đôi, nội tạng lòi lỏm ra phía ngoại máu tươi vung vã khắp nơi nhuộm đỏ của màu đất. Đứng đó là Nhi Sơn Phong đang cầm trên tay thanh kiếm của gã.
Một số còn sống thấy được thì liền buông cả vũ khí, không còn tinh thần chiến đấu mà đã ngã hết về sau trong sự sợ hãi kinh khủng, có những tên đã đi ý thức không ngừng cầu xin khẩn thiết.
" Chúng...Chúng tôi, x...in xin ... Lỗi ngài, tôi chỉ làm gì theo lệnh thôi chúng tôi không có tội gì...gì hết".
Nhi Sơn Phong quay đầu lai, ánh mắt chứa đầy sát khí, giọng nói trầm xuống như vang lên từ địa ngục, sắc mặt lạnh lùng làm cho những tên ở đó kinh hãi rợn cả tóc gáy.
" Tội của các ngươi, không là đã cả cười nhạo một vị vua. Mà chính là cười nhạo Hiền thê của ngài ta".
Mặc dù thấy được cảnh tàn nhẫn của Lang quân, nhưng được nghe câu nói ấy Nguyên Anh Lạc không khỏi đỏ mặt, trong lòng cảm thấy rung động thêm lần nữa.
Nhi Sơn Phong quay lưng lại, nói với tất cả người trong làng.
" Tất cả mọi người hãy vào nhà nghỉ ngơi! Đám này để cho ta là được!".
Nói xong Nhi Sơn Phong thấy được thì ánh mắt lo lắng của nàng, ông nói thêm.
" Ta sẽ không giết hết chúng đâu. Vì ta, phải để đức lại cho con cháu ta sau này nữa chứ, đúng không?".
Mọi người trong ngôi làng đó nghe vậy liền ríu rít chạy vào nhà, trong niềm kinh hãi ấy mọi thứ bỗng trở nên im lặng đến lạnh.
Ông ngó thấy Nguyên Anh Lạc đã đi về nhà, khuôn mặt biến sắc không còn vẻ tươi cười khi đối mắt với nàng lúc nãy. Mà giờ đây trong đôi mắt ấy ngập tràn sự căm phẫn của một vị thánh, khiến cho bất cứ ai nhìn vào cũng cảm thấy sợ sệt.
Nhi Sơn Phong quay lại nhìn tên cầm đầu, cái tên đã chế nhạo thuê nương của mình còn muốn cùng nàng động phòng hoa trúc. Nghĩ đến những lời nói mà gã phát ra đôi mắt ông lạnh tanh ghim thẳng vào gã, khiến cho tên đó phải ngụy xuống đất không ngừng lui lại phía sau bằng hai tay.
Gã liên miệng hỏi, mặt mài nhể nhãi mồ hôi.
" Ngươi...ngươi là...là ai, sao ngươi lại làm được như vậy. R-rốt cuộc ngươi là cái thứ gì."
Ông nở nụ cười ngượng ngạo, không phải vì ông ngại mà là cho đến cho giờ, tên ngu dốt đó còn mình là ai.
Nhi Sơn Phong lướt đến cho gã trong chốc lát, làm cho gã giật thót cả tim. Nhi Sơn Phong đứng ngay trước mặt gã nhân đôi thêm nổi sợ hãi.
Trong lúc đó, gã ta như ngờ ngợ ra chuyện gì đó ở quá khứ.
....
Một người đàn ông mặt trên người bộ phục trang với chiếc áo dài tối màu, quần ống trắng ngà, trên đầu bịp khăn màu đen, phía trước ngực còn được trang trí bởi những bông hoa xếp thành hình trong ở giữa còn một cái lớn hơn, trên tay là một cây phất trần đang gác vào tay trái.
Người đó lấy ra một vật gì đó trong phần tay áo dài rộng, nó có hình bầu dục bề mặt như một cục phiến đá gồ ghề ở giữa là một viên như thạch anh, tạo ra ánh sánh có màu xanh dương đậm đặt.
Ông ta nói với giọng ra lệnh kiêng định tông âm có chút trầm lặng.
" Cầm lấy thứ này đi, khi ngươi tìm ra người đó nó sẽ phát ra tiết sắc xanh như vậy".
Gã ta gật đậu răm rắp, dùng tay nhận lấy vật đó giấu nó trong người, rồi vội vàng rời khỏi nơi đó trong sự lén lút.
...
Gã đó nhanh nhẹn lục trong túi ra thứ người đàn ông lúc trước đưa, khi lấy xong gã ta thấy nó không có phát ra ánh xanh, mà chỉ là một màu thủy tinh trong suốt. Gã nói giọng rõ ràng bộc trực.
" Hớ~~~ ta tưởng ngươi là Nhi Huyễn Tam Hoàng cơ chứ".
Hắn ta đưa mảng đá ấy trước mặt Nhi Sơn Phong mà rằng.
" Đây chính là bằng chứng! Nếu ngươi là Nhi Huyễn Tam Hoàng? Thì nó sẽ có tín nghiệm".
Nhi Sơn Phong giật lấy thứ đó trong sự bàng hoàng của gã ta, cầm tay trên tay ngắm ngái một hồi Nhi Sơn Phong cười điên cuồng, gằn giọng nói.
"Để ta nói cho ngươi biết một điều nhé! Nếu như ta có là Nhi Huyễn Tam Hoàng đi chăng nữa, thì điều đó sẽ không thay đổi việc ngươi... Và những kẻ ở đây sẽ toàn mạng ra khỏi nơi này đâu".
Giọng nói cùng những ý nghĩa của từ trong câu trả lời của ông khi phát ra, khiến cho những tên lính sau lưng Nhi Sơn Phong không ngừng rung lên, một số trong đó còn khóc lóc than thân trách phận.
Ông bốp chặt miếng đá trong lòng tay, sức ép mạnh đến độ khiến nó vỡ thành vụn rơi lã chã xuống nền đất.
" Ngươi nghĩ răng, cái cục đá vô dụng này?... Có thể biết được rằng việc... Đứng trước mặt ngươi là một vị thần sao?... À không ý ta là... Tử thần của ngươi".
Ông cười nhếch mép, giọng nói kinh bỉ liếc nhìn xuống kẽ đang gục dưới chân mình.
"Thật là quá thảm hại ".
Nghe được lời nói đó, dù tức giận đến nổi nghiến răng nghiến lợi, nhưng gã những đứng lên chạy thụt mạng về phía ra cổng làng.Những tên còn lại thấy chỉ huy mình bỏ chạy, cũng buông bỏ vũ khí cong dò đuổi theo.
Nhưng họ đâu biết rằng Nhi Huyễn Tam Hoàng trước giờ chưa bao giờ hai lời, kể cả lời nói sẽ giết tất cả các người cũng không cho qua.
Nhi Sơn Phong đi đến cái cổng lớn trước ngôi làng, ông đứng đó nhìn theo phía những xin mạng nhỏ bé đang chạy từ hướng xa.
Bỗng ngay lúc ngay đó, sau lưng Nhi Sơn Phong đột nhiên nổi lên những trận cuồng phong to lớn, cuốn theo những thanh kiếm sắt biến tiến thẳng về nơi đám người kia chạy.
Nhưng lóc dữ bay đến sát gần đến nơi bọn chúng, không cách nào chống trả đành phải bị nó hút hết vào trong.
Cơn xoáy hung tàn khiến với những thanh kiếm sắt ngọn không ngừng xuyên thẳng vào người đám giặc, hết cả cây này lại đến cây khác liên tiếp đâm thủng da thịt của họ.
Nhi Sơn Phong nhắm mắt, tẩn thưởng những tên la hét đau đớn đến thấu xương tủy của những người nghe được. Mà thay vào đó Nhi Sơn Phong lại như đang nghe một bài hát. Bài hát kinh dị, mùi máu giống thôi miên khiến Nhi Sơn Phong cảm thấy dễ chịu.
Một lúc sau, ông mở mắt ra thấy trước mắt là những con xoáy máu tươi. Ông liền phất tay khiến nó hòa vào vòng nước không xa ở đó. Vì ông biết, nó có thể dẫn đến Cửu Thiên Sơn.
" Dù ngươi có là ai đi nữa, thì ta sẽ không tha thứ... Nếu ngươi có ý định xấu xa gì đối với ta đâu... Ta trả lại cho ngươi đó".
Nhi Sơn Phong cảm thấy trong lòng chợt bất an, không thể dừng nghĩ ngợi về mọi chuyện phía trước.
...
Ngày hôm sau, cả làng trong thành nháo nhào vì dòng nước dưới cầu Đông Viên trở nên đỏ thẳm, mùi tanh tưởi nồng nặc phất lên cùng với những xác người đầy lỗ lổm chỗm, khiến cho người dân phải nôn ối.
Một người đàn ông bước ra gần đó, hai bên có cả nô tì che dù trách nắng. Ông ta một tay cầm phất trần, tay còn lại che nửa đi nữa miệng nói nhỏ.
" Lời cảnh báo của một vị vua... Đúng là đáng sợ thật, nhưng điều quan trọng là cuối cùng cũng đã tìm ra ngươi rồi. Nhi Sơn Phong huynh ... Đệ của ta".