Từ Ý Thiên nhìn chằm vào cái cổng lớn, mà chân y cứ vô thức tiến vào bên trong đó, những âm thanh ồn ào phía sau Từ Ý Thiên khiến y phải quay đầu lại nhìn.
Đập thẳng vào mắt y là một khu chợ, phía hai bên là những quần hàng dày đặc, khu vực này là một khu buông mua lớn được tạo thành từ các ngõ và hẻm nhỏ. Các tòa nhà được xây dựng theo phong cách cổ kiến của triều đại nhà Thanh và có khá nhiều màu sắc, có ngói màu đen huyền, đỏ thẳm có khi lại màu vàng.
Nhiều người bán hàng rong, và người bán đồ ăn nhanh dựng các quầy hàng dọc theo các con đường hẹp, để bán các món ăn và nghệ thuật địa phương, các món hàng sắt xảo như quạt truyền thống, múa rối bóng trà và đồ ăn nhẹ rất, còn có nhiều quán trà, nơi người ta có thể thư giãn, uống một tách trà và tán tẩu những câu chuyện đời thường.
Tiếng riu rao của khu chợ tấp nập người, âm thanh con nít la hét nô đùa chạy vòng quanh, những chiếc xe ngựa lộc cộc chở người đi lại, ngồi trên đó là những phú thương giàu có, khoắt lên những trang gấm lụa là và các trang sức chói lóa.
Từ Ý Thiên bị choáng ngợp bởi bối cảnh phồn vinh trước mắt, ánh mắt y tò mò về mọi thứ ở đây, không ngừng chao đảo ngó nghiêng xung quang, cảm xúc mới lạ.
Cửu A Ca đứng phía sau Từ Ý Thiên, nói thầm.
" Thánh thần thiên địa ơi, ôi trời ạ... Đồ ăn ở đây nhìn ngon quá đi mất."
Cửu A Ca lia ánh nhìn đi qua các mâm thức ăn được trưng bán, đặt biệt là những viên kẹo màu đỏ được xuyên vào các chiếc đũa, bản thân không khỏi thèm thuồng liền nuốt nước bọt vài ngụm.
Cậu tiến lại gần Từ Ý Thiên, nũng nịu ra dẻ e thẹn ngại ngùng trước mặt y.
"Nè Từ Ý Thiên à, cái đằng ngon quá đi đó... C..cậu có thể mua cho tớ được không vậy?"
Từ Ý Thiên nổi cả gai ốc, trước mặt y Cửu A Ca chẳng khác gì một con đười ươi đang làm trò, Từ Ý Thiên cách cười ngượng ngạo trả lời cậu ta.
" Cửu A Ca à?, giờ cậu có biết...Trong mắt của tớ rằng cậu rất đáng sợ không hả...Nhìn chả ra con gì..."
Cửu A ngắt ngang lời nói của Từ Ý Thiên, lấy bàn chắn trước mặt ra dấu im lặng, xong Cửu A Ca chống nạnh hai tay quay lưng về phía y, mặt bí xị bĩu môi tỏ vẻ giận dỗi.
"Hứ...Không mua thì thôi, cậu đừng nói thêm lời nào khiến tớ đau lòng nữa"
Từ Ý Thiên cạn lời với cậu bạn của mình.
"Ha...Hình như mình quen với những hành vì này Cửa A Ca rồi thì phải" Nổi bất bình y thầm nghĩ.
Nhìn về phía trước không xa, Hạ Lập Thành đang đứng đó, hình như đang nói chuyện nói ai đó.
"Anh ấy đang nói chuyện với ai ấy? ... Nếu như mình lại gần thì có bị gắn mác là nhiều chuyện không nhỉ?... Nhưng mà ai biểu anh ta đưa mình theo làm gì chứ, lại đấy hỏng hớt một tí chắc là không sao đâu" Từ Ý Thiên tò mò về việc đó bèn tự hỏi có nên xen vào hay không.
Từ Ý Thiên nhanh chân tiến lại gần Hạ Lập Thành.
Đến nơi đó, nhìn về phía người đang bàn giao chuyện gì đấy với Hạ Lập Thành.
Người thanh niên ấy trong khôi ngô tuấn tú, có dóng dáng khá cao to, trên người là bộ trang phục với tông màu xanh dương khá nhạt, không quá nhiều chi trên vải lụa hay xẻ tà, mà chỉ là đồ bó sát có những đường sắc xanh khá giống với đồ Hạ Lập Thành đang mặc, mái tóc dài được cuộc theo kiểu củ tỏi, dàn da ngâm khuôn mặt hình trái xoan nối tiếp là cặp chân mài rậm ri, mũi cao và bồi môi đều đặn hồng hào, đi trên đôi giày da nâu sẫm.
Từ Ý Thiên trong thấy hai người nói chuyện với nhau, có vẻ khá thân thiết thì lại tự ngẩm.
"Hửm? Nói chuyện như vậy, chắc hai người họ là bạn thân nhỉ".
Hạ Lập Thành nghe đằng sau có tiếng bước chân, liền ngoáy đầu ra phía sau, nhìn thấy Từ Ý Thiên, Hạ Lập Thành thở dài dùng tay ngoắt y lại gần.
Từ Ý Thiên liền nghe lời, nhanh bước đi lại gần Hạ Lập Thành lấp ló phía sau lưng hắn.
" Đây là người mà huynh đã nói với đệ đấy, tên cậu ta là Từ Ý Thiên còn một nữa, tên là..."
Chưa xong lời, Cửu A Ca từ đâu nhảy ra làm cả ba người giật mình.
" Cửu A Ca xin được chỉ giáo "
Cậu nói xong, nở cười tươi như rối để giới thiệu về mình, nhưng nụ cười của cậu tắt dần, khi in trên ba khuôn mặt ấy là hoảng hốt không phải là sự hên hoan chào mừng Cửu A Ca, cậu có ngại ngùng kéo mắt về nơi khác dùng tay gãi đầu.
" À...ừm tôi xin lỗi, chắc là tôi quá khích rồi thì phải he."
Người huynh đệ của Hạ Lập Thành thấy không khí có chút ngượng, liền lên tiếng vài câu để hóa giải.
" Hahaha, cậu vui tính nhỉ Cửu A Ca".
Cửu A Ca được khen, sự ngại ngùng bổng chốc như bị bốc hơi trong không khí, câu vênh mặt lên có chút tự đắt.
" Hứm...Đương nhiên rồi, anh nói vậy có hơi thừa rồi đó."
Người kia giới thiệu về bản thân, dùng tay kề lên vai của Hạ Lập Thành.
"Được rồi, tên tôi là Sũng Lam, là anh em kết nghĩa với Hạ Lập Thành đây, à...nhưng mà, cho tôi hỏi tuổi hai người là bao nhiêu để còn dễ xưng hô nhỉ?"
Cửu A Ca hí hửng, nhanh nhẹn đáp lời lời không chút do dự nào, khiến Từ Ý Thiên bên cạnh còn có chút ngại về độ tuổi của mình.
" Tôi á? năm đã trả qua hai mươi cái xuân rồi đấy, hai người bọn tôi bằng tuổi nên Từ Ý Thiên cũng như vậy ạ"
Hạ Lập Thành và Sũng lam sửng người khi biết tuổi thật của hai người, Hạ Lập Thành nhìn chằm chằm vào Cửu A Ca, liền trêu ghẹo cậu ta một câu.
" Nhìn mặt cậu lớn như vậy mà mới đôi mươi sao? Thật khiến tôi quá nổi ngạc nhiên đó."
Cửu A Ca xám xịt, có chút tức giận nặng giọng với Hạ Lập Thành.
" Hì...Nếu như hong nói, đi ra đường người ta sẽ nghĩ anh cha của hai đứa tôi luôn đấy."
nghe những lời nói châm biếm Cửu A Ca, Hạ Lập Thành vẫn giữ thái độ điểm tĩnh,
Dùng lời lẽ sắt thép để đối đáp Cửu A Ca.
"Nếu cậu muốn trải qua thêm những mùa xuân sắp tới, thì tốt nhất đừng có nói những lời đó với tôi."
Hạ Lập Thành tỏ nụ cười không mấy thiện cảm với Cửu A Ca, ánh kinh thường nhìn cậu.
Cửu A Ca có chút sợ hãi, sửng người với câu nói vừa dọa vừa đùa của Hạ Lập Thành, cậu và hắn ta đối mắt nhau.
Sũng Lam, anh em kết nghĩa với Hạ Lập Thành biết rõ tính tình hơn ai hết, thấy hắn có chút nghiêm túc, Sũng Lam hỏi chen vào.
" À, huynh nói với đệ là đến chỗ của Nhi Thần Đại Nhân để báo cáo nhiệm vụ sao...Mà ông ta nhờ sao? Sao giờ huynh còn ở đây chứ?."
Hạ Lập Thành ngoảnh đầu lại đáp.
" Đúng rồi tí thì ta quên mất...Nhưng mà không nhất thiết là phải gặp vào hôm nay đâu, đệ đừng lo ta biết mình đang làm mà."
Sũng Lam mỉm nhẹ, có chút bất lực.
" Huynh của đệ lúc nào cũng cân nhắc mà, hahaha đệ phải học từ huynh rồi."
Từ Ý Thiên đứng một bên im lặng từ nảy đến, y khá tò mò về độ của hai người, nên bèn mạnh miệng hỏi.
" À ... Mà tuổi hai người là bao nhiêu thế?"
Thấy hai người bổng im lặng nhìn chằm chằm vào mình, y có chút hoang mang bối rối, nên nghĩ mình đã vạ miệng.
"...Gì chứ không lẽ mình lỡ lời sao?"
" À...À, tôi chỉ tò mò thôi nên nếu hai không thích nói thì cũng không sao đâu...haha" Giọng ngường ngượng không dám nhìn thẳng mặt.
Sũng Lam bật cười không ra tiếng.
" Không phải như cậu Từ Ý Thiên nghĩ đâu, tôi chỉ thấy ngạc nhiên về câu hỏi này thôi, nên cậu đừng nghĩ nhiều. Tôi và Hạ Lập Thành huynh ấy trên lệnh nhau có vài tuổi thôi, anh ấy hai mươi bảy còn tôi chỉ mới hai mươi tư thôi."
Từ Ý Thiên nhìn Hạ Lập Thành, bỗng dưng bị cuốn hút.
"Hửm...Hai mươi bảy sao? Mình không ngờ anh ta lại trông khá trẻ so với độ tuổi ấy chứ"
Y thấy Hạ Lập Thành nhìn ngược lại mình, Từ Ý Thiên luống cuống mắt đổi phương hướng, giọng lắp bắp.
" À-à, k...không có gì c...hỉ là tôi thấy hai người còn trẻ quá nên mới hỏi thôi à".
Dưới cái nắng chó chang, Hạ Lập Thành nghe được lời khen của Từ Ý Thiên, mài hắn hơi nhướng một bên và cười nữa miệng.
" Cậu Từ Ý Thiên đây quá khen tôi rồi đấy, thật là cảm kích".
"Không thể phủ nhận một điều....Anh ta rất đẹp trai ". Từ Ý Thiên say đắm nên chỉ biết khen trong tâm thức của chính mình.
Bỗng dưng từ đằng Sũng Lam, lấp ló và một người con trai trẻ tầm lứa tuổi vị thành niên.
Từ Ý Thiên không biết đó là ai, trong đầu y đặt ra nhiều câu hỏi.
' Đó là ai thế nhỉ? Trông trẻ tuổi như này...Chắc là người thân của Sũng Lam sao?"
Sũng Lam từ né sang một bên, đẩy người thập thò phía sau lưng mình, thầm thì với người đó.
" Nè cứ núp sau lưng huynh làm gì, ra chào hỏi mọi người đi "
Người nói với giọng rung rung không suôn.
" X...xin chào mọi người ,e..m...m tên là Sũng Nhiên nă...m nay mười tám niên, m...mong được mọi được chỉ giáo ạ"
Mọi thứ đúng như Từ Ý Thiên đã nghĩ trước đó.
"Ha...Đúng là cậu trai này là em trai ruột của Sũng Lam mà nhỉ".
Sũng Nhiên có thân hình mảnh mai khá gầy gò, dàn da trắng sữa có đôi má bánh bao, nhưng chắc là do ngại khi làm quen với hai người nên má của Sũng Nhiên ửng đỏ như tôm luộc.
Cửu A Ca nhìn nhìn ngắm cậu ấy si mê, như bị hút hồn, bỗng nhiên trái tim có chút loạn nhịp.
Cửu A Ca hớn hỡ lại Sũng Nhiên, khuôn mặt đầy tự tin.
" Yên tâm, anh đây sẽ không cho mỹ nam như em bị thương đâu"
Sũng Lam vui vẻ đáp lời.
" Hahaha nhóc nhỏ này của tôi hay ngại lắm, nên có cậu Cửu A Ca đây chắc là tôi sẽ yên tâm hơn đấy".
Hạ Lập Thành nghe được mấy lời sến sẫm của Cửu A Ca, hắn có chút bất bình.
" Cửu A Ca nè, nếu đúng hơn thì Sũng Nhiên em ấy sợ cậu bị thương hơn đó".
Cửu A Ca tức đến độ nổi cả gân trán, nhưng đứng trước Sũng Nhiên cậu ta phải giữ hình tượng, vì tận sâu trong lòng Cửu A Ca đã có mến mộ cậu trai này
Từ Ý Thiên đi lại gần Sũng Nhiên, giọng ân cần nói.
" Sũng Nhiên à, giờ chúng ta đã là bạn rồi nên cậu không cần phải ngại đâu...nhỉ".
Sũng Nhiên gật đầu tỏ ra đồng ý, thấy thế y cười nhẹ.
Hạ Lập Thành đi lên trước, ngoảy đầu lại nói với Từ Ý Thiên và Cửu A Ca.
" Được rồi, giao lưu nhiêu đó đủ rồi, lên đường tiếp thôi đến chỗ kia là tới".
Hạ Lập Thành chỉ tay vào một tòa nhà rộng lớn, ngói có màu đỏ hình tam giác phần góc nhọn được bẻ cong lên, cách trang trí khá cầu kì.
Từ Ý Thiên và Cửu A Ca nhanh bước đi theo Hạ Lập Thành, không quên quay lại để tạm biệt.
" Tạm biệt hai người tôi đi đây".
" Sũng Lam, Sũng Nhiên hai người, có dịp Cửu A Ca sẽ rủ Sũng Nhiên đi chơi nha".
Sũng Nhiên nghe được lời được lời hẹn từ người bạn mới gặp, trong lòng có phần mong chờ háo hức, cậu nói thầm.
"Đáng để mình mong chờ đấy, à mà quên mất từ nảy đến giờ, mình chưa kịp chào hỏi huynh ấy nữa...Thấy có lỗi quá đi".
Sũng Nhiên bĩu môi thầm trách bản thân.
Sũng Lam thấy cậu em bé nhỏ mình như vậy, dùng tay xoa nhẹ lên đầu cậu.
" Sũng Nhiên à, không sao...Vẫn còn nhiều cơ hội để gặp mà".
Sũng Nhiên ngoan ngoãn, lễ phép trả lời Sũng Lam.
" Dạ, đệ hiểu rồi".
Sũng Nhiên nhìn bóng dáng của Hạ Lập Thành rời đi, tâm trạng có chút tiếc nuối.
Một người lạ bước đến, gần trước mặt của Sũng Lam.
" Đến giờ rồi phải nhanh xuất phát".
Sũng Lam khẽ gật đầu, quay lại bảo cậu em trai.
" Sũng Nhiên à, đi thời nếu không sẽ không kịp đó".
Cậu quay nhìn người anh của mình, khí thế hừng hực.
" Dạ, ta đi thôi".
Nói xong, cả ba đi lại nơi có chiếc xe ngựa chạy một mạch ra khỏi cổng lớn.
Phía bên đây, Từ Ý Thiên đi một hồi thì đã đến nơi, cả ba đứng trước cánh cửa lớn màu đỏ có viền màu vàng.
Cánh cửa to lớn bổng mở toang ra, bên trong vọng ra tiếng nói.
" Còn đứng đó làm gì? Mai đi vào đây".
Từ Ý Thiên có chút rùng mình bởi tiếng đó, nhưng sau đó thấy Hạ Lập Thành ung dung bước vào bên trong, vì tính tò mò của con người nên y quyết định theo sau Hạ Lập Thành đi vào đó.