Chereads / ĐÓA THỦY NGUYỆT DƯỚI ÁNH TRĂNG / Chapter 5 - #6 Thuyết Giả lập

Chapter 5 - #6 Thuyết Giả lập

Hạ Lập Thành trả lời Từ Ý Thiên dứt khoát.

"Nói sao nhỉ? Nói thích thì không đúng nhưng nói không thì cũng chẳng phải...Bởi vì...Những thứ gì đẹp đẽ...Thì cũng chả kéo dài được lâu đâu".

" Thôi nào đừng nhiều lời nữa, phải đi nhanh lên...Bình thường thì chỉ bằng một khắc thì tôi đến nơi rồi, Ha... Nhưng nếu đi với hai cậu thì tôi phải đi bộ thôi, nếu không hai người sẽ bị lạc mất" Hạ Lập Thành hối thúc giọng điệu mị biệt.

Cửu A Ca thắc mắc khi Hạ Lập Thành nói sẽ đi bộ cùng, liền mở miệng mà hỏi Hạ Lập Thành.

" Sao? đi bộ cùng hai người bọn tôi hả, nếu vậy thì anh bay như chim lúc bình thường hả?"

Hạ Lập Thành chỉnh trang lại quần áo trả lời Cửu A Ca.

"Nếu vậy thì sao? Cậu bất ngờ lắm sao?À mà cũng phải thôi người bất tài vô dụng, với không có tài cán gì nhưng cậu đây...Thì tôi cũng có thể hiểu mà".

Nói xong Hạ Lập Thành liền đi một mạch về phía trước, mặc cho Cửu A Ca ở phía sau với cơn tức tối, và còn nhiều câu hỏi chưa được trả lời.

Cửu A Ca định nói nói gì đó, nhưng bị Từ Ý Thiên bảo dừng lại.

" Nè Cửu A Ca đừng nói nữa, nói lẻ phải với anh ta thì cũng làm cậu tức thêm thôi"

Cửu A Ca như tìm được điều để có thể chọc ghẹo Từ Ý Thiên, Cửu A Ca dẹp bỏ đi cơn tức nở nụ cười bỉ ổi.

" Gì đây nhỉ? Anh ta sao? Sao giờ đổi cách xưng hô nhanh thế này, không còn ghét cái tên Hạ Lập Thành đó nữa à".

"Thì dù Anh ta cũng đã cứu mạng chúng ta đấy, nên nếu ghét Anh ấy...Thì là ích kỷ quá rồi đó, thôi dừng nói chuyện đi nhanh chạy lên không thì bị bỏ lại bây giờ " Từ Ý Thiên không muốn thừa nhận nên đành lắp liếm qua một ý khác.

Cửu A Ca háo hứng về chuyến đi, liền nhanh nhẩu đáp lời Từ Ý Thiên .

"Được rồi, ta đi thôi" Cửu A Ca kéo tay Từ Ý Thiên đi nhanh về phía trước.

Từ Ý Thiên và Cửu A Ca nhanh bước đi theo sau Hạ Lập Thành.

Từ lúc đi đến bây giờ toàn lo ngắm nghía cảnh quan, nên không chú ý đến bộ quần áo của Hạ Lập Thành.

Trên người Hạ Lập Thành là một bộ đồ bó sát, có màu đen tuyền không quá nhiều chi như trang phục của Từ Ý Thiên đang mặc, nổi bật nhất những viền xộc màu vàng tựa như những tia sét, từ trên vai áo chạy dọc xuống cánh tay, mái tóc đen dài của Hạ Lập Thành được tém lại gọn gàng, và cố định bằng một chiếc kim quan trên đầu, xuyên qua nó là một thứ như cây châm cài, trên hai bàn tay là những miếng vải quấn chặt lấy lòng tay, dưới chân là một đôi hài đen sẫm được viền bởi những nét vàng màu, có hoa văn như con kỳ lân.

Đi được một lát, Từ Ý Thiên nhận ra mình đang ở trong con đường mòn, y liếc nhìn sang những hàng cây cao lớn. Cơn gió chợt bay qua những táng lá vàng hoe như cái bàn tay xèo rộng, vẩy vẩy theo chiều gió tựa giống như cái chào của khu rừng chào đón ba người bọn họ, tia nắng xế trưa ấm áp đi qua những khẽ lá rọi thẳng vào mặt của y. Khoét vào những thân cây nâu sẫm, là nhà của những chú sốc nâu, đang chạy như phi ôm theo những quả thông đem về tổ, tắc kè hoa thì đang chơi trò trốn tìm không ngừng thay đổi màu sắc để ẩn thân.

Từ Ý Thiên không biết nói gì với mùa thu khi bầu trời trong veo và xanh thẳm, bao la. Những dải mây mỏng như những chiếc khăn voan vắt ngang bầu trời, trên đó là những bầy chim đang bay theo đàn, số còn lại thì đậu trên những cành những canh cây cao, đang chiêu đãi bằng những tiếng hát thánh hót của mình.

Thu sắp đi đồng sắp đến, những chiết lá xanh tươi chuyển thành màu héo úa, không ngừng rơi rải rác khắp nền đất, khiến cho con đường mòn được nhuộm sắc vàng cam.

Đối với Từ Ý Thiên, nhìn lá thu rơi mà chợt buồn man mác, nhưng lại cũng có thể chợt thấy lòng mình nhẹ nhõm, nhẹ tênh như chính chiếc lá đang rơi. Đâu có ai biết rằng, một chiếc lá rơi xuống là vơi đi những nỗi muộn phiền trong lòng, chiếc lá rơi là để trút bỏ những cái đã cũ, đã hỏng để thay thế bằng một cái mới tốt hơn, đẹp hơn.

phía trên cao một nhánh cây chợt gãy khỏi thân, lao thẳng xuống nơi gần Từ Ý Thiên đang đứng, y giật mình tim như muốn nhảy vọt ra ngoài, bình tĩnh lại tinh thần Từ Ý Thiên thấy trong cành cây bị rơi xuống bỗng nhiên động đậy. Y tò mò ngó nghiêng thò đầu ra nhìn với biểu cảm có hồi hộp, thì trong đó nhảy vụt ra ngoài là một chú thỏ với bộ lông trăng tinh, y thở phù nhẹ nhỏm nhìn về phía nó chạy, Từ Ý Thiên thấy rằng nó chui tỏng vào một cái hang đất, y cười nhẹ trước sự dễ thương ấy.

Phía dưới mặt đất, là như cả một vườn hoa lổng lẩy muôn màu muôn vẻ, nhiều loại hoa khác cũng khoe sắc. Hương thơm ngọt ngào kết hợp với sắc màu rực rỡ, tạo nên một bức tranh đầy cuốn hút để mời gọi ong bướm ghé chơi.

Phía bên kia, Vẻ đẹp tự nhiên và giản dị. Tô điểm cho vẻ đẹp ấy là dòng suối trong veo, con suối nằm ngay trong giữa khu rừng, Từ Ý Thiên không biết nó bắt nguồn từ đâu xa lắm, chỉ biết khi nhìn từ góc nhìn của y dòng nước chảy siết, con suối như một dải lụa trắng mềm mại uốn quanh. Dải lụa ấy khá rộng và dài. Lòng suối có những hòn đá to màu xám đen, bướng bỉnh nằm chắn ngang. Có những tảng đá rất to ngay bên bờ suối.

Từ Ý Thiên bước lên trên phía trước, dẫm lên những chiết lá rụng phát ra tiếng xào xạc, y cúi người xuống hái một nhánh hoa rồi đưa lên mũi ngửi, Cành hoa ấy có màu trắng tinh khuyết, hương thơm ngào ngạc, bốn cánh nở rộ xòe ra tứ phía.

Đang đắm mình trong hương say của hoa, ngay lúc đó Từ Ý Thiên nghe thấy những tiếng chạy sập sình, quay thì y nhìn thấy Cửu A Ca từng tuổi mà con đuổi hoa bắt bướm, y lắc đầu khuôn mặt tỏ bất lực.

" Nè Cửu A Ca? Không ấy mình lớn rồi á, trưởng thành lên một tí được không hả? Xem cậu kìa, giống một gã khổng lồ đang gieo rắc nổi sợ hãi lên nhưng sinh vật nhỏ đó không vậy?"

Cửu A Ca giả vờ như không nghe thấy, nên vẫn chạy nhảy cười đùa tiếp tục, thấy Cửu A Ca phấp lờ đi lời của mình, y không làm biết gì đành mặt kệ cậu ta.

Cửu A Ca quay tiến đến gần Từ Ý Thiên, nở một cười tươi tắn.

"Hahaha, cậu quên là tớ rất thích món quà của mẹ thiên nhiên sao?".

Đối với Cửu A Ca màu xanh của thiên nhiên là đẹp nhất, màu xanh lá của sự sống phụ hồi thân thiện hiền hòa, xanh dường như của nước thì lại tinh khiết trong trẻo hài hòa cảnh vật.

Từ Ý Thiên thở dài, sau đó là cái cười dịu dàng.

"Tớ cũng thích lắm ấy chứ, nhưng mà đâu ai cũng yêu thích nó đâu chứ, nhỉ ?"

Cửu A Ca cướp lấy nhánh hoa trên tay Từ Ý Thiên, đưa lên ánh Mặt Trời, bông hoa chiếu sáng tứ phía khiến nó đã đẹp giờ thêm đẹp bội phần, ánh mắt mặt cậu đùm xuống tông giọng có chút buồn bã.

"Đúng vậy nhỉ, còn đa số những người ngoài kia, không biết trân trọng những thứ mình đang có, mà bị tham vọng che mù mắt mà phá hoại đi mọi thứ tốt đẹp này, đúng là mấy cái đồ đáng ghét lớn mà"

Từ Ý Thiên bất lực đến nỗi mi dưới mắt phải giật giật.

"Cậu đang hiểu những mình nói không? Đồ đáng ghét lớn?"

Cửu A Ca dùng ngón tay gãi lên mặt, tỏ vẻ không biết gì.

"À...ờ...Đó là ngôn ngữ riêng của tớ mà"

Cửu A Ca sực nhận ra, từ nảy cho đến giờ Hạ Lập Thành vẫn im lặng không nói một lời, liền có ý định châm chọc.

"Nè Hạ Lập Thành sao cậu hong nói gì hết cả vậy? Bộ lúc đi cảm xúc bị rơi rớt đâu đó à? Hay sao?"

Hạ Lập Thành khựng lại nhìn xung quanh, rồi nhìn thẳng về phía bên phải.

Cửu A Ca thấy thế tiếp tục trêu ghẹo.

"À Há...Không phải nghe tôi nói cái bây giờ đi kiếm nó sao?" Cửu A Ca được nước lấn tới.

Đứng trước những lời giỡn cợt của Cửu A Ca, Hạ Lập Thành vẫn không tí khó chịu nào, chỉ nhẹ nhàng mà trả lời.

"So với cái xúc vô dụng đó của tôi, thì cái não tàu hũ thối của cậu thì đáng để tìm hơn đó Cửu A Ca à"

Cửu A Ca nhăn mặt nhăn mày tức tối, không lại nhận được câu trả lời như thế này.

" Nè cái tên...Đ...Đáng ghét lớn mà!" Cửu A Ca giận đến rung giọng.

Từ Ý Thiên tò mò, nhìn theo hướng Hạ Lập Thành đang ghim mắt vào đó.

Đấy là con suối kia, y đưa mắt nhìn thấy trên mép bờ có hai tản đá khá to dính lấy nhau, bên cạnh là một thân cây lớn trên đó là hai miếng màu xanh và đỏ được buộc lên.

Hạ Lập Thành ngoảy lại phía trước, và cứ thế mà đi theo con đường thẳng.

Từ Ý Thiên không hiểu tại sao tâm trạng có chúc rối bời, sự việc diễn ra nhanh và trống rỗng trong đầu hiện lên nhiều câu hỏi, nhưng y nhanh chóng gạt bỏ chúng theo chân Hạ Lập Thành.

Cửu A Ca thấy Từ Ý Thiên rời đi, nên cũng không thèm tức giận nữa lẻo đẽo theo sau.

Khoảng mười lăm phút sau, Hạ Lập Thành bỗng nhiên dừng lại tại vách đồi phía trước.

Từ Ý Thiên tiến lại gần.

"Nè Hạ Lập Thành? Sao anh không đi nữa? Có chuyện gì sao?" Từ Ý Thiên thắc mắc hỏi người đứng trước.

Từ Ý Thiên đưa mắt xuống phía dưới đồi, y quá nổi bất ngờ trước những gì mình đang thấy, ở dưới đó là một cái thung lũng được bao quanh bởi những ngọn núi cao. Bên trong nó là những ngôi nhà mái đỏ thẳm kiểu dáng hoài cổ tựa như trong phim cổ trang, giữa trung tâm đập thẳng vào mắt y là một cung điện rộng lớn, uy nga tráng lệ, được bao bọc trong bốn bức tường.

Từ Ý Thiên vẫn còn đang sững sờ với những những thứ ở dưới, thì ngay phía sau Cửu A Ca đặt lên vai y một cách đột ngột, khiến y giật mình.

"Nè Cửu A Ca! Nếu cậu muốn tớ chết thì cứ làm kiểu như này tiếp đi" Tuấn nhăn nhó chất vấn.

Cửu A Ca cười trừ

"Xin lỗi nha, tớ không biết cậu đang tâm trung, mà cậu đang nhìn cái gì mà chăm chú vậy đâu".

Cửu A Ca cũng hướng ánh nhìn phía bên dưới, cậu cũng bất ngờ không kém Từ Ý Thiên, mắt to trừng trừng liến miệng hỏi.

" Cái...Cái dì thế kia, tại sao thời đại này còn nơi này chứ. Chúng ta đang ở một kiến trúc cổ sao" Cửu A Ca ngạc nhiên đến nói cũng dấp dửng

Hạ Lập Thành bình thản, sắc thái khác hẳn với Từ Ý Thiên và Cửu A Ca.

" Không phải cái kiến trúc cổ gì gì đó đâu, đây là đất nước mà chúng ta đang sống đấy, vì tôi không thích ồn ào...nên mới lên đồi sống thôi"

" Mà thôi hỏi mấy câu vớ vẩn lại đi, đi xuống đó đi tôi phải giải quyết số chuyện nữa"

Từ Ý Thiên tò mò về chuyển của Hạ Lập Thành.

" Giải quyết sao? Chắc gắp lắm nhỉ?"

Hạ Lập Thành đứng khựng lại, giọng nói lạnh nhạt, vô cảm.

" Chuyện tôi làm thì tốt nhất là chỉ tôi biết thôi, cậu không liên quan thì đừng biết làm gì".

Chắc Hạ Lập Thành không thích bất kì hoặc chuyện cá nhân của ai khác vướng vào mình, nói xong liền thong dong bỏ đi trước một mạch.

Cửu A Ca Từ liếc qua nhìn y một cách đăm chiêu.

"Dừa lòng tớ lắm.... Hứ"

Từ Ý Thiên nhéo hông của Cửu A Ca, khiến cậu ấy đau đớn xin tha vì đã chọc ghẹo y.

"Này thì trêu tớ này, lần sau bỏ đi nhá"

Từ Ý Thiên trừng trị Cửu A Ca xong, hừng hực đi lên trước.

Cửu A Ca còn đang tron cơn đau quằn quại, liền chạy theo Từ Ý Thiên nói.

"Nè!, nè Từ Ý Thiên à có một thuyết ấm mưu đấy"

Từ Ý Thiên nhìn Cửu A Ca khá thắc mắc trước lời của cậu bạn.

"Thuyết âm mưu sao? Ý cậu là sao chứ? Nói rõ ràng hơn chút đi"

Cửu A Ca thẳng thừng nói với Từ Ý Thiên.

" Lúc đầu tớ đã rất thắc mắc, tại sao mình lại ở căn phòng trống đó...Rồi những con quái vật ghê rợn, tiếp theo là ngôi nhà của Hạ Lập Thành, đến bây giờ lại ở nơi có những kiến trúc cổ xưa như thế này đây...Thuyết âm mưu của tớ chính là, không chừng chúng ta đã bị bắt cóc đó"

" Bởi vì tớ đã biết đến một câu chuyện, có một người đã bị bắt cóc để trở thành vật thử nghiệm cho một loại thuốc, thứ đó khiến con người ta bị ảo giác kéo dài, làm người đó như đi lạc vào một chiều không gian khác vậy đó...Cậu có nghĩ như tớ không?"

Từ Ý Thiên gõ vào đầu Cửu A Ca một cú khá mạnh.

" Nè, cậu lấy ý nghĩa vấn vỡn đó đâu ra thế? Cậu người thêm chút đi, mặc dù tớ cũng không biết chuyện gì đang sảy ra...Nhưng mà tớ nghĩ thời gian sẽ trả lời tất cả thôi cậu không cần phải lo lắng đâu"

Cửu A Ca thở dài

"Được rồi theo ý cậu vậy, tớ sẽ nghĩ đây là một chuyến du lịch" Cửu A Ca vẫn giữ điệu bộ ung dung tự tại.

Từ Ý Thiên nói thì nói thế, nhưng trong lòng không kèm nổi bất an và lo lắng, về những chuyện đang diễn ra, y hiện tại đang rất bối rối không biết nên làm gì.

"Cũng không thể phũ nhận những lời Cửu A Ca nói là sai được, bây giờ mình phải làm sao đây ruốt cuộc...Mình đang ở đâu?" Từ Ý Thiên thầm nghĩ.

Câu hỏi trong tâm trí khiến lòng Từ Ý Thiên nặng trĩu, ngay lúc này y có rất nhiều câu hỏi chưa có lời giải đáp, y muốn tìm ra câu trả lời nhưng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.

Cả ba đi được một lúc, đằng xa phía trước là cánh cổng lớn, làm từ những thanh gỗ lớn, trên đó ghi một dòng chữ to lớn được khắc màu đỏ thẳm.

CỬU THIÊN SƠN