Chereads / ĐÓA THỦY NGUYỆT DƯỚI ÁNH TRĂNG / Chapter 2 - #3 Được cứu rồi

Chapter 2 - #3 Được cứu rồi

Tắm rửa xong xuôi, Cửu A Ca đi ra khỏi phòng tắm, mở cửa bước xuống dưới cầu thang.

Cửu A Ca thấy hắn ta đang ngồi đấy tay cầm một quyển sách, hắn ta buộc mái tóc dài với chiếc băng đô màu xanh dương, dáng ngồi chéo chân, dàn da trắng mịn không tì vết ngoại trừ cái xẹo trên má, mũi cao, đôi mắt dịu hàng mi dài cong nhẹ khuôn mặt góc cạnh nam tính, và như phát sáng dưới ánh nhìn của Cửu A Ca.

Trên bàn bên cạnh hắn là những đĩa thức ăn, với kiểu trang trí lạ kì. Cửu A Ca bước những bước chân nhẹ nhàng nhưng vẫn bị hắn phát hiện. Hắn ta nhìn Cửu A Ca với ánh mắt phán xét có chút khinh bỉ, Cửu A Ca hơi giật mình lắp bắp nói :

" N-nè, sư huynh à...sao lại nhìn tui như thế chứ hả?... trên mặt dính gì đó sao?".

Hắn vẫn dùng ánh mắt đó nhìn Cửu A Ca, nghiêng nhẹ đầu đáp lại.

" Sư huynh? Ai huynh đệ gì với cậu chứ? Nhưng nếu có chung dòng máu với cậu, thì tôi không dám nói mình là sư huynh của kẻ bất tài như cậu đâu ".

Cửu A Ca vẻ mặt kinh ngạc, cau mày thầm nghĩ.

"Cái tên này, đúng vừa lạnh lùng vô cảm mà còn mỏ hỗn nữa chứ...muốn đối phó với hắn bằng võ mồm, e rằng không ổn cho lắm phải nghĩ cách khác thôi"

Hắn ta lật trang sách tiếp, miệng thở dài một cái rồi nói tiếp.

"Ngồi xuống dùng bữa nhanh đi, cậu nên thấy mừng vì cậu được ăn đồ ăn tối làm đi. Mà sẵn tiện... Tên hai người là gì? Tôi hỏi để biết tên, chứ chẳng có gì quan trọng cả"

Cửu A Ca từ từ kéo ghế ra ngồi, rồi trả lời hắn.

" À tên tôi là Cửu A Ca, còn người kia là bạn thân tôi tên là Từ Ý Thiên."

Cửu A Ca liếc nhìn hắn thầm nghỉ "Đúng một tên mỏ hỗn, võ đao kiếm đã giỏi mà võ mồm còn giỏi hơn, đúng thấy là vừa ghét thiệt vừa ghen tị mà".

Hắn ta nhìn lên lầu, nói với Cửu A Ca.

" Tên đó sao chầm chạp vậy? Sống với cái tốc độ này, Mà vẫn lớn xác đến vậy thì quả là phép màu kì diệu mà".

Nghe thế, Cửu A Ca nén cơn tức trong lòng nói nhẹ nhàng với hắn.

" Ừm thì, cậu ấy luôn vậy mà, cậu ấy rất kĩ càng trong việc vệ sinh tắm rửa đó. Nói chung là cậu ấy nhìn như con gái vậy ấy. Mái tóc thì mượt mà, dàn da hồng hào trắng trẻo, đôi tay mềm mại. Trời ơi nếu cậu ấy là con gái thì tôi lấy cậy ấy luôn rồi đó" Cửu A Ca tâm trạng hớn hỡ.

"Ừm, tôi không quan tâm lắm về mấy chuyện đó với lại...Tình yêu giống như kẻ thù truyền kiếp với tôi vậy...Vì nó, mà tôi đa xém bị giết chết" Hắn nói sát thái vô cảm không chóp cả mắt.

Cửu A Ca nhìn hắn chằm chằm nghĩ.

" Hửm, chắc là trong quá khứ trả qua chuyện gì đó, khiến hắn có biểu cảm với lời nói vậy đây mà. Nếu vậy thì mình có thể tha thứ cho chiếc mỏ hỗn của hắn, vì trong hắn cũng đáng thương mà nhỉ".

" Cậy ngồi đây đi, để tôi lên đó xem tên kia" Hắn đứng dậy định lên đó.

Cửu A Ca giật mình liền bảo.

" Nếu là chuyện đó thì để tôi lên đó cho, dù sao thì cũng thì bạn cậu mà, nếu anh lên đó thì cậu sẽ ngại ngùng lắm đấy, vì Từ Ý Thiên có thói quen là..." Cửu A Ca chưa kịp nói hết câu.

" Tôi chỉ muốn là không bị trôm đồ thôi, nên đừng có lo vô ích nữa, sao tôi biết được hai ngươi là đồng bọn chứ đúng không?" Hắn ta liếc Cửu A Ca.

Cửu A Ca nghiến răng nói thầm trong đầu:

" Cái tên chết tiệt này thật chứ, tính ra là mình vừa nghĩ tốt cho hắn ấy mà giờ, đúng là.."

"N-nè, anh cũng một vừa hai phải thôi đi nhé, nhìn hai tụi có phần bần hèn hay không đáng tin cậy vậy thôi, chứ cũng đâu đến nỗi...đi ăn cắp ăn trộm đâu chứ". Cửu A Ca nghiến răng nghiến lợi

Sắc mặt hắn vẫn vậy, không thay đổi trả lời với Cửu A Ca.

" Làm sao mà tôi biết được hai người có phải là đồng bọn không nhỉ? Làm sao một lời nói của người xa lạ không quen biết, thì mà tôi tin tưởng được đây".

Cửu A Ca phẩy tay về phía hắn, quay đầu về đó phía bàn ăn.

" Được rồi được rồi, theo ý anh đi muốn kiểm tra thì cứ đi tôi không cản nữa đâu, nhanh cùng xuống dùng bữa tôi cũng đói lắm rồi".

" Ừm, ngươi ăn trước cũng được, ta không quan trọng phép tắt hay quy củ gì đó đâu, nên cậu cứ thoải mái mà ăn".

Nhìn thấy hắn đã đi, Cửu A Ca ngẩm nghĩ về câu nói của hắn ta bèn nghĩ.

"Ha... thật là, muốn nghĩ xấu cho hắn thì không được, mà nghĩ tốt thì cũng không xong. Hừm, nhưng cũng thắc mắc là trong quá khứ hắn đã từng trải qua những chuyện gì nhỉ, tò mò quá đi thôi ".

Hắn ta bước lên cầu thang, đứng trước cánh cửa phòng hắn có chút chần chừ, liền nghĩ đến nói của Cửu A Ca nói với mình hắn nói nhỏ:

" Thói quen gì? ...Mà còn cái gì mà ngại ngùng ,rồi lại giống con gái? thật là, khiến người ta cũng tò mò muốn xem thử đấy".

Hắn ta mở cửa ra, đập vào trước mắt là Từ Ý Thiên chỉ có một mảnh vải che phía dưới, y đang soi người trong gương, lúc trước khi cứu y, hắn chỉ thấy nết mặt và hình dáng cơ thể, nhưng hôm hắn đã được tận mắt thấy Từ Ý Thiên cởi trần, khuôn mặt có chút bất ngờ.

Cơ thể Từ Ý Thiên trắng hồng vừa vặn, xương quai xanh cuốn hút, hai bên ngực mủm mỉm ,vòng eo nhỏ ngọn, đôi chân thon thả không có đến một sợi lông.

Từ Ý Thiên ngắm mình trong gương được một lúc, thì Từ Ý Thiên cảm thấy như có ai đó nhìn mình, y tậm trạng có chút bất an quay nhìn về cánh cửa phòng. Y giật mình khi thấy hắn nhìn với ánh mắt vô cảm, đang dựa vào cạnh của, khoan hai tay lại, dường như quan sát mình, Từ Ý Thiên dùng tay che đi phần trên cơ thể, lùi về sau hai bước miệng lắp bắp hỏi.

" A-anh vào đây từ khi nào chứ hả?Không thấy tôi đang chuẩn bị thay đồ à, còn ở đó nhìn như vậy hả?".

Hắn ta vẫn dùng ánh lạnh nhạt ấy nhìn Từ Ý Thiên, tiến lại gần y vài bước nói.

" Tôi chỉ là, muốn kiểm tra một chút thôi, đây là nhà của tôi, bộ tôi không được phép sao?Hửm?". Hắn ta vừa nói vừa nhìn xung quang.

Từ Ý Thiên tức tối, cầm đồ chuẩn bị thay đi một mạch vào phòng tắm. Y đóng cửa lại mặc quần áo vào, bèn nghĩ.

" Toàn làm mấy chuyện người ta thấy khó chịu, Mà cũng lấy làm lạ nhỉ? Hắn toàn đưa mình và Cửu A Ca... Toàn là đồ kiểu gì thế này, còn thêm cách trang trí căn phòng rốt cuộc mình đã đi vào thế giới nào vậy chứ, mình cũng thể nghĩ được gì, đều mà mình nhớ chỉ...chỉ toàn là một vợt sáng lóe lên... Sau đó là mình mở mắt ra , thì đã đang ở trong nơi đáng sợ đó...Tất cả kí ức trước đây của mình, cứ như bị bốc hơi như vậy...Ha,chẳng nhớ được gì cả bực mình thật". Y bỗng đau đầu nhưng sau đó liền tan biến.

Phía bên ngoài này, hắn ta ngồi phịch xuống giường nhìn xung quang căn phòng, khuôn mặt bỗng dưng đạm buồn, đi về phía chiếc tủ quần áo rồi mở cửa tủ ra, hắn lấy ra chiếc khăn màu đỏ thẳm đan bằng len mềm mại, hắn ta chà sát mặt lên nó, hàng loạt kí ức bổng ùa về.

" Huynh phải chờ ta nha, khi nào xong chuyện ta sẽ trở về...Đến lúc ấy, thì chẳng có gì...Có thể chia cách được đôi ta cả".

"Được!...ta sẽ chờ, dù có cả đời đi chăng nữa, ta cũng sẽ đợi"

"C-cô ấy... c..chết rồi, mà cậu đừng đau buồn quá mọi thứ rồi cũng qua thôi, chỉ là một nữ nhân thôi mà nhỉ?".

"Đúng rồi đấy, chỉ là một nữ nhân bình thường thường, cũng chẳng phải đại mỹ nhân gì, xem sắc mặt ngươi kìa cứ như là sắp chết đến nơi vậy haha".

"Đúng rồi đúng rồi một nữ nhân..Chẳng có tài cán..Nhà cửa cũng đến nổi đoàng.. Cha mẹ cũng chẳng còn...Haha, đúng vậy nhỉ thật là bất hạnh". Nhiều giọng nói xì xào, và những ánh mắt kinh biệt hiện dần rõ trong đầu hắn ta.

Hắn mở mắt, cất cẩn thận chiếc khăn đấy vào tủ, để trong một cái hộp gỗ sáng bóng. Ngay lúc đó, Từ Ý Thiên cũng thay đồ xong bước ra ngoài, hắn ta không dám nhìn thẳng y mà đi nhanh về phía cửa, bổng đứng khựng lạ nói với Từ Ý Thiên.

"Xong rồi thì xuống dưới ăn bữa sáng đi, vì cậu mà hôm nay tôi phải ăn trễ đấy" Hắn nói xong liền bước xuống dưới lầu.

Từ Ý Thiên bất ngờ vì cảnh tượng vừa nảy, vì lúc nảy y đã thấy giọt nước mắt chảy trên má của Hắn ta, y bèn nghĩ :

"Mình vừa thấy gì vậy nhỉ? Hắn ta khóc sao? Hay là mình nhìn nhầm đây ta? hừm, người như hắn mà cũng biết khóc sao?Ha, thôi nào ngừng đặt hỏi lại nào".

Từ Ý Thiên dừng những suy nghĩ của mình lại, nhanh chóng bước xuống ăn cơm do hắn chuẩn bị.

Từ Ý Thiên đi xuống từ căn phòng, thấy Cửu A Ca đang ngồi cùng bàn với hắn, y liếc nhìn hắn với ánh mắt dò thám liền nghĩ rằng.

"Chắc mình nhìn nhầm rồi, người như hắn cũng biết khóc nữa sa"

Từ Ý Thiên đã nghĩ rằng một người vô cảm đến nổi khiến người ta tổn thương, thì làm sao mà có thể dễ dàng rơi lệ được, mặc dù không biết vì lý do gì hay trong huống cảnh nào đi nữa, thì hắn ta trong mắt Từ Ý Thiên là một người lạnh lùng khiến ta gặp cũng bị ngượng mặt.

Từ Ý Thiên đi đến đó liền kéo ghế ngồi gần Cửu A Ca, y chu đáo múc cơm cho hắn, còn kính cận mời cơm hắn, suy cho cùng thì thân mình là người ăn nhờ ở đậu mà.

"Cơm còn nóng anh ăn đi, kẻo nguội sẽ không ngon nữa đâu"

Hắn ngước mặt nhìn Từ Ý Thiên, chợt suy nghĩ gì đó rồi bảo.

"Ừm, hai cậu cũng ăn nhiều vào đi"

Cửu A Ca không chờ lâu được nữa, cậu gắp một miếng thịt cuốn với cơm rồi cho vào nào miệng. Hai mắt Cửu A Ca léo sáng nhìn liền hỏi hắn ta.

"S-sư huynh à, đây là món anh nấu sao? Trời ơi sao ngon dữ vậy nè, có bí quyết gì sao?" Cửu A Ca Ánh mắt khâm phục.

Hắn ta quay sang nhìn Cửu A Ca rồi đáp lời.

"Chứ không lẽ cậu muốn tôi chờ hai cậu tỉnh dậy nói cho tôi ăn à, cậu nghĩ tôi có thể mong chờ điều gì từ hai người các người sao?" Câu ngang ngộng chế giễu hai người.

Cửu A Ca khuôn tức muốn ói cả máu định tiếp lời, nhưng lại Từ Ý Thiên bịt miệng, y nói nhỏ với cậu:

"Nè chúng ta nên nhường nhịn hắn đi, chúng ta đang ở ké là hắn đấy, đừng có mà làm loạn hay đối đáp với hắn, vì cậu cũng sẽ bị áp đảo thôi, nhưng nếu như cậu muốn quay lại nơi với đám quái vật ấy... Thì cậu cứ đấu đá với hắn ta đi"

Cửu A Ca nhớ đến những con quái vật kia, khuôn mặt trở nên sợ hãi tái mét, liền gập đầu lia lịa trả lời Từ Ý Thiên.

"H-hong được...Quay lại chỗ đó...Được rồi, tớ sẽ nghe lời của cậu vậy"

"Được rồi tốt lắm, giờ thì nở nụ cười rồi tiếp tục ăn cơm nào".

Hai người cười trừ với hắn rồi ăn cơm tiếp.

"À mà, anh tên gì ấy nhỉ? Hai đứa tôi vẫn chưa biết tên của anh nữa đấy" Từ Ý Thiên có hơi thắc mắc vì vẫn chưa biết tên hắn, nên y bèn hỏi

"Đúng rồi đúng đúng, anh cho chúng tôi biết tên cho dễ xưng hô đi chứ, nhỉ" Cửu A Ca nói lắp theo.

"Hừm...Về chuyện thì, Tên tôi là Hạ lập Thành".