"Vậy thì sao? Cậu sẽ trực tiếp đi vào cánh cổng chết tiệt không có cái mẹ gì trong đó à? Với Guide đó? (Chan đang nói đến việc Shinjae dẫn Yoogeun vào cổng ga Jangheon)
Yoon Chan mở to mắt hỏi. Cậu không thể tin được cái sự vô lý trong lời tuyên bố của Woo Shinjae, tất cả những gì cậu có thể làm là cười.
"Tôi phải nói bao nhiêu lần thì cậu mới hiểu? Chan-ah, dạo này cậu không bị lãng tai đúng không?"
Dựa lưng vào ghế sofa và kiểm tra máy tính bảng, Woo Shinjae nói mà không quay đầu lại. Bên kia phòng khách rộng rãi, Joo Taein, người vừa kết thúc cuộc gọi công việc, đang đi về phía này.
"Thằng khốn..."
"Có thể sẽ khó khăn nếu năng lực của cậu có vấn đề. Nếu đúng như vậy thì nói trước với tôi. Tôi sẽ phải chọn một người khác thay thế cậu."
"Này, bài kiểm tra huyết áp mà tôi đã nhắc trước đó, kiểm tra não hay gì đấy, đặt lịch hẹn cho tôi đi. Cứ thế này, tôi sắp chết thật rồi."
"Được rồi, tôi sẽ thêm một bài kiểm tra trí thông minh vào đó."
"Con mẹ nó!"
Kwon Heesoo, người chỉ đang nghịch điện thoại bên cạnh Yoon Chan mà không quan tâm anh ta có la hét hay không, ngẩng đầu lên.
"Chỉ huy trưởng, hãy để anh ấy làm bài kiểm tra tâm lý đi. Có một thứ đáng sợ gọi là rối loạn kiểm soát cơn giận. Em đã tìm kiếm các triệu chứng trên internet và đó là Chan hyung."
"Tên khốn tâm thần này. Bài kiểm tra tâm lý đó. Các người nên làm trước đi!"
Cuối cùng, Yoon Chan đã đạt đến giới hạn của mình và bùng nổ. Những kẻ tâm thần nhất lại thản nhiên nói và trao đổi những cuộc trò chuyện như vậy khiến cậu không khỏi nổi cơn tam bành.
"Nhưng em phản đối việc đưa Yoogeun hyung đến cổng."
Tay Woo Shinjae đang lướt qua màn hình máy tính bảng, đột nhiên dừng lại.
"Có thật không?"
"Guide này, em rất thích. Lần này, em đã hứa sẽ chăm sóc nó thật cẩn thận, không hủy hoại nó và lưu giữ rất lâu."
"..."
"Điều gì sẽ xảy ra nếu Yoogeun hyung bị dị nhân ăn thịt? Không, không phải vậy. Em vẫn có thể làm một vài chuyện ngay cả khi anh ấy mất đi vài tay chân, nhưng nếu anh ấy chết thì sao? Anh thậm chí không thể sử dụng nó đúng cách và phải làm sạch cái xác. Em phải đi đâu để tìm được một Guide như thế? Thật lãng phí. "
Kwon Heesoo bĩu môi. Yoon Chan, người không thể bình tĩnh, đã can thiệp.
"Không, không phải vậy. Tại sao ngay từ đầu cậu lại muốn đem theo Guide? Cậu có lý do gì để làm điều đó không? Sẽ rất phiền toái nếu có một Guide trên chiến trường."
Woo Shinjae tắt màn hình máy tính bảng và đặt nó xuống. Ngồi trong tư thế thoải mái, anh chạm nhẹ vào cằm như ý bảo cậu hãy tiếp tục. Yoon Chan kiềm chế tính nóng nảy của mình và nói tiếp.
"Baek Yoogeun hay gì đó, tên khốn đấy thì có thể làm được trò trống gì ở đó? Rõ ràng là cậu ta sẽ nhảy lên như một tên ngốc. Thậm chí có thể sẽ nhẹ nhõm hơn nếu hắn không khóc ngất đi vì sợ dị nhân."
"Cậu ấy sẽ đến Mazzaroth với tôi vào một ngày nào đó."
"Gì?"
"Tôi phải huấn luyện cậu ấy trước cho chuyện đó."
"Anh nói nghiêm túc đấy chứ? Anh thực sự định dẫn Guide vào đó để bắt Almuten?"
"Khả năng gây cơn cuồng nộ của Almuten không tác động lên người không thức tỉnh hoặc Guide. Và chỉ Guide mới có thể làm dịu cơn cuồng nộ, vậy nên chỉ có một đáp án."
"Ngoại trừ khả năng guiding của họ, Guide chỉ là những người bình thường vô năng. Huấn luyện chúng 100 lần hay 1000 lần cũng chẳng ích gì. Chúng sẽ chết ngay khi bước chân vào Hố."
"Rồi sao? Tôi đâu thể làm gì khác."
Woo Shinjae nhún vai. Yoon Chan nói, "Ha!" và mỉm cười trong vô vọng. Đôi mắt cậu chìm xuống.
"Này, Woo Shinjae. Thôi đi, đừng lôi cậu ta vào. Cậu ta không biết gì cả."
"...."
"Tôi đã cố gắng đe dọa, nhưng tôi không nghĩ cậu ta là kiểu người dễ dàng bỏ cuộc chỉ vì một chút chửi rủa và tôi không quan tâm nếu cậu bắt Baek Yoogeun và chịch cậu ta hay đánh đập hoặc bất cứ điều gì. Đừng nói với tôi rằng cậu sẽ kéo cậu ta vào trong cổng. "
Cậu ấy không cảm thấy thương tiếc cho Guide. Chan đã luôn chống lại việc tuyển dụng Guide độc quyền. Họ có thể chỉ cần mua một Guide cho thuê nếu cần. Không cần phải gắn chúng với cái tên Erewhon và cung cấp thức ăn, quần áo hay chỗ ở. Cậu ấy cũng lo ngại rằng sẽ có cuộc đấu đá nội bộ giữa các thành viên trong nhóm vì một Guide.
Đó không phải vì cậu ấy cảm thấy tiếc cho Yoogeun. Nếu có thì Chan đã không để cậu ta một mình dù biết Yoogeun đang bị người khác hành hạ. Cho dù cậu có muốn cậu ta tự bỏ cuộc rồi cút ra ngoài đến đâu thì cậu cũng sẽ không công khai chửi bới lăng mạ. Thực lòng mà nói, đó chỉ là vì chút lương tâm còn sót lại của một con người.
Thảm họa cũ, sự cuồng tín hoặc ngôi sao quyền năng nhất (Almuten). Mong muốn được ấp ủ từ lâu của Woo Shinjae là đánh bại nó và sau đó hủy diệt thế giới, tất cả những Người Thức Tỉnh và dị nhân. Yoon Chan đồng cảm với anh ấy và họ cùng nhau thành lập một nhóm có tên là Erewhon. Sau đó Joo Taein và Kwon Heesoo đã cùng tham gia vì mục tiêu của riêng họ.
Yoogeun về cơ bản khác với họ. Cậu không biết Woo Shinjae đã lấy điểm yếu gì và đe dọa, nhưng cậu ta bước chân vào Erewhon như thể bị bán đi mà không biết gì cả. Cùng lắm là cậu ta đang trải qua cuộc sống khó khăn, nợ nần và lệ thuộc. Thế là quá đau đớn khi phải trả giá cho những thứ nhỏ bé và tiện nghi như vậy.
Yoon Chan sinh ra và lớn lên như một người bình thường. Học hành bình thường và kết bạn, lên tiểu học và trung học cơ sở, mãi đến năm 17 tuổi, cậu mới biểu hiện thành một người thức tỉnh. Mười bảy tuổi, vẫn còn rất trẻ. Tuy nhiên, đó cũng là thời điểm mà các giá trị (đạo đức) đã được hình thành ở một mức độ nhất định. Woo Shinjae và Kwon Heesoo, những người được sinh ra đã là Người Thức Tỉnh, không có lựa chọn nào khác ngoài cách suy nghĩ của họ.
Mặc dù cậu ấy đã là một Người Thức Tỉnh cấp S được gần 15 năm và bị bào mòn về mặt đạo đức và lẽ thường, nhưng vẫn có một lằn ranh không thể chấp nhận sâu bên trong cậu. Có lẽ nó tương tự như thành trì cuối cùng mà Yoogeun muốn bảo vệ.
"Cậu đã nói với Baek Yoogeun bao nhiêu rồi? Tên khốn, cậu ta có biết chính xác Almuten là gì không? Còn Mazzaroth thì sao?"
"Cậu ấy biết việc sẽ cùng tôi vào trong cổng."
"Yeah? Trung Tâm đã bí mật nghiên cứu và thành lập nhiều lực lượng đặc biệt để truy bắt Hắn trong nhiều thập kỷ, và tất cả các cậu đều biết rằng đã có vô số người chết và tất cả đều thất bại. Mẹ kiếp, họ thậm chí còn thực hiện thí nghiệm sinh học để tạo ra Người Thức Tỉnh không trở nên cuồng nộ ngay cả khi bị thao túng. Và cả cha của cậu nữa ..... "
"Yoon Chan."
Woo Shinjae cảnh báo không chút ngữ điệu. Nụ cười đã biến mất trên khuôn mặt anh. Thay vào đó, chỉ còn lại một biểu cảm kỳ quái ghê rợn trên khuôn mặt giống như ma nơ canh.
"Tôi đã nói với cậu ta tất cả những gì cần nghe. Và cậu ấy đã đồng ý. Cậu còn cần gì nữa?"
"Làm nguội cái đầu của mày và suy nghĩ thẳng thắn đi! Chưa từng có Guide nào vào trong cổng. Tao còn phải làm theo ý mày đến bao giờ nữa?"
"Nếu cậu không hiểu thì cứ tiếp tục. Tôi không có thời gian để thuyết phục cậu bằng lời lẽ."
Woo Shinjae chỉ ngắt lời cậu và tuyên bố thẳng thừng. Xung quanh trở nên yên ắng như bị dội một gáo nước lạnh. Joo Taein, thậm chí là Kwon Heesoo, chỉ biết ngậm miệng và theo dõi tình hình.
"...."
Ban đầu Yoon Chan choáng váng và ngay sau đó mặt nhăn lại vì tức giận. Bàn tay to rắn chắc nắm chặt, răng nanh lộ ra. Một tiếng kêu dữ dội phát ra từ kẽ răng. Woo Shinjae tháo đồng hồ đeo tay mà không rời mắt khỏi cậu. Đó là tín hiệu.
Yoon Chan nhảy ra với một tiếng gầm rú khiến người nghe ớn lạnh xương sống. Một thanh niên cao lớn lao nhanh trên sàn nhà, nhưng đó là một con dã thú chứ không phải một người đàn ông, vượt qua không trung và tấn công đối thủ. Một con hổ đen khổng lồ có thể nuốt chửng một hoặc hai người dễ dàng đang cố gắng xé xác Woo Shinjae bằng móng vuốt của nó.
Thịch! Rầm! Có một tiếng nổ lớn. Yoon Chan đã bị ném đi bởi một thế lực vô hình trước khi cậu có thể chạm vào Woo Shinjae. Sàn nhà bằng phẳng đã bị móp theo hình dáng cơ thể cậu. Những mảnh đá cẩm thạch vương vãi khắp nơi. Cú ngã không đau lắm. Yoon Chan nhanh chóng bật dậy. Cậu căng tất cả các cơ trên cơ thể, hạ thấp tư thế và sẵn sàng tấn công lần nữa.
Đôi mắt màu vàng của con dã thú theo dõi đối thủ của mình mà không hề chớp mắt dù chỉ một lần. Cậu ta nhảy lên không báo trước và tấn công Woo Shinjae. Cùng lúc đó, chiếc ghế sô pha phía sau bay tới và đập vào hai chân sau của cậu.
"Grrrrrr!"
Một tiếng kêu giận dữ nổ ra. Anh ấy đã thành công trong việc ngăn chặn chuyển động của Yoon Chan, nhưng không hoàn toàn tránh được đòn tấn công. Một phần da thịt bên người Woo Shinjae đã bị xé toạc bởi nanh con thú. Chiếc bàn lơ lửng ngay lập tức bị đập vỡ trong không khí.
Choang! Tấm kính bị vỡ ra thành hàng nghìn mảnh và bay tới chỗ Yoon Chan. Bộ lông của con hổ đen cũng ướt đẫm máu. Yoon Chan, đầy adrenaline, gầm gừ và cắn Woo Shinjae hết sức mình.
Căn hộ penhouse sang trọng đã bị phá hủy trong tích tắc. Joo Taein và Kwon Heesoo theo dõi trận chiến từ xa để không bị cuốn theo những đòn tấn công. Họ thậm chí không thể nhìn thấy các chuyển động một cách chính xác. Rầm một tiếng chói tai, trong nháy mắt mọi thứ xung quanh đều bị nghiền nát. Hai kẻ chiến đấu cấp S đối đầu với nhau. Gan không thể can thiệp trừ khi nó ra khỏi dạ dày.
Bốn người trong số họ ở đây là những người có cấp bậc cao nhất ở Erewhon, nên họ không thể báo với cấp trên để ngăn chặn cuộc giao tranh. Woo Shinjae không ngừng đá vào bụng con hổ đen và dùng gót chân đập mạnh xuống. Yoon Chan, người đang rống lên trong khi vặn người, dùng hết sức cắn xuống cánh tay của Shinjae. Thịt và cơ bắp đều bị nhai nát.
"..."
Tuy nhiên, Woo Shinjae không hề nhúc nhích. Với một cánh tay không còn nguyên vẹn, anh duỗi tay kia ra và giả vờ nắm lấy cổ Yoon Chan. Khớp hàm của con quái vật to khỏe từ từ bị nghiền nát. Khi họ nằm xuống sàn nhà lộn xộn, thở hồng hộc, Yoon Chan nhả cánh tay của Woo Shinjae ra như thể thứ bẩn thỉu. Máu tuôn ra từ cánh tay rách nát của anh. Sau đó, hình dạng của con thú lớn đã thay đổi.
Đột nhiên thay vì con hổ đen, một người đàn ông trẻ với mái tóc đen và làn da rám nắng đang nằm ở vị trí của nó. Hình dạng con người cũng thê thảm. Xương khắp người cậu bị gãy và vặn vẹo. Ở một số nơi, những mảnh xương xé toác thịt, thậm chí là lòi ra ngoài. Đó là một thương tích gây tử vong, không, ngay lập tức có thể giết chết một người bình thường nhiều lần.
Yoon Chan đã không thực sự bị đẩy đến giới hạn và thua cuộc. Ban đầu cậu ấy nhất thời tức giận và lao vào, nhưng giữa chừng, cậu nghĩ rằng làm tất cả những điều này để làm gì cơ chứ, vì vậy cuối cùng cậu ấy đã thất vọng và bỏ cuộc. Nếu họ thực sự liều mạng để chiến đấu, mọi chuyện sẽ không kết thúc như thế này. Căn phòng này, cũng như toàn bộ tòa nhà, sẽ bị phá hủy thành tro. Không ai trong số những người ở đây sẽ bình an vô sự. Nằm trên vũng máu, Yoon Chan thì thào với giọng khàn khàn.
"Làm bất cứ điều gì cậu muốn, đồ khốn kiếp."
Woo Shinjae trông cũng không tốt cho lắm. Từ đầu đến chân, anh cũng ướt đẫm máu. Cánh tay bị Yoon Chan cắn đã tê dại từ giữa như thể cơ bắp hoặc dây thần kinh bị đứt. Bàn tay dưới vết thương rối tung run rẩy không tự chủ được.
"Chan-ie rồi sẽ hiểu thôi."
Khi máu nhỏ xuống từ tay áo ướt đẫm, Woo Shinjae từ từ dùng một tay vò mái tóc rối bù của mình. Có cả máu đang chảy ra từ mái tóc sáng màu. Đôi mắt đang cười của anh ấy bị che lấp bởi sự điên cuồng.
"... Người tiếp theo?"
Kwon Heesoo, người đã ở rất xa, bước ra. Chỉ có tiếng bước chân của cậu vang lên trong sự im lặng lạnh lẽo. Khuôn mặt trẻ trung mà Woo Shinjae đối mặt đang có ý định giết người. Anh căng cứng cơ thể và căn thời gian như thể sắp lao vào, nhưng Kwon Heesoo thả lỏng khuôn mặt cứng đờ và cười toe toét.
"Em muốn đầu hàng."
Cậu ta hớn hở giơ hai tay lên.
"Anh muốn em ném cơ thể trần của mình vào một người chiến đấu cấp S? Em không điên rồ như vậy."
"...."
"Em không muốn chết. Em sai rồi. Chỉ huy trưởng có thể làm bất cứ điều gì anh muốn."
Woo Shinjae hơi nghiêng đầu với nụ cười trên môi.
"Còn cậu thì sao, Taein-ssi?"
"Tôi đồng ý với anh."
Joo Taein trả lời một cách máy móc mà không thèm nhìn Woo Shinjae. Nhìn xung quanh nội thất đổ nát với ánh mắt lo lắng, dường như anh ta đang bận rộn gõ máy tính trong đầu để ước tính việc sửa chữa.
"Vậy thì ..... tôi thấy chúng ta đã đi đến kết luận. Tôi rất vui vì mọi người sẵn lòng hiểu cho tôi."
Woo Shinjae vỗ tay nhẹ như để kêu gọi sự chú ý. Một cánh tay không hoạt động bình thường nên nó trông hơi kỳ quái khi gọi là một cái vỗ tay. Anh ta sớm ra lệnh giải tán. Vì tất cả đều không thích nhìn mặt nhau lâu nên họ nhanh chóng tản ra như thể đã chờ đợi. Mọi người đã rời đi và căn phòng trống rỗng.
Cuối cùng, Yoon Chan đứng dậy và khạc máu ra sàn. Những mảnh xương vụn dường như đã bị kẹt lại và rất đau, nhưng cậu vẫn có thể di chuyển được.
"Đệt mẹ. Mỗi ngày, tôi là người duy nhất nổi điên lên..."
Những lời khốn khổ không ai lắng nghe cứ thế tuôn ra.
===================
Lịch trình tấn công cổng ga Jangheon đã được thiết lập. Đó là ngày hôm sau. Danh sách những người tham gia đã được công bố, rất đơn giản. Woo Shinjae (S), Baek Yoogeun (G). Khác hẳn với các đội đột kích khác là lên đến ba con số khi số lượng Thợ săn tham gia rất lớn.
Phản ứng của những người nhìn thấy nó rất đa dạng. Đủ tốt để nghi ngờ liệu một bảng chữ cái như A hoặc B có bị viết sai thành G. Một số người nói rằng thật điên rồ khi đưa một Guide vào chiến trường hoặc là Chỉ huy trưởng quá ám ảnh với Guide mới ô dù, kẻ không có kinh nghiệm hoặc sự công nhận.
Họ chủ yếu là những Thợ săn mới vào Erewhon, hoặc những người làm nghề tự do chỉ tham gia một lần trong những nhiệm vụ cụ thể. Tuy nhiên, họ cũng sớm ngậm miệng trước những lời khuyên can tha thiết từ những người xung quanh: "Hãy im lặng nếu cậu còn trân trọng mạng sống của mình". Giữa sự chú ý của mọi người, Yoogeun, người có liên quan, lặng lẽ như trước tâm bão.
"Haa, hư, haa..."
Yoogeun nhấn nút dừng chiếc máy chạy bộ và hít một hơi thật sâu đến đỉnh cằm. Cậu cúi người xuống, đặt tay lên đầu gối và lấy hơi. Những hạt mồ hôi nhỏ xuống mái tóc sẫm màu ướt đẫm hơi nước. Bốn giờ sáng, những ngọn đèn thắp sáng thành phố suốt đêm đã tắt, nhưng mặt trời vẫn chưa mọc, có lẽ còn tối tăm hơn lúc nửa đêm.
Khi còn sống với Heesung, cậu đã dành thời gian để chạy bộ vào sáng sớm trước khi chuẩn bị bữa sáng, khi anh trai còn đang say giấc. Heesung ghét mọi thứ liên quan đến thể chất, dù là lao động hay tập thể dục, nên lần nào cậu cũng đi một mình.
Nhưng bây giờ điều đó là không thể. Yoogeun không được phép rời khỏi tòa nhà mà không có sự cho phép trước hoặc không có Thợ săn từ Đội 1 Erewhon đi cùng. Ngay cả việc mua một món đồ lặt vặt hay một bộ quần áo cũng phải được sự đồng ý của họ.
Cậu thậm chí không thể tưởng tượng được sẽ đến bệnh viện để gặp anh trai mình bất cứ khi nào cậu muốn. Lời biện minh có vẻ hợp lý. Cậu không bao giờ biết khi nào cần guiding khẩn cấp nên cậu phải đợi ở trụ sở chính mọi lúc. Nhưng Yoogeun không đủ ngây thơ để tin lời giải thích một cách thẳng thắn. Cậu đã bị nhốt ở đây như một con mồi không thể thoát khỏi vòng vây.
Sau khi đứng ngồi không yên cả đêm trong căn phòng sang trọng, cậu chạy ra ngoài một cách bốc đồng. Cậu cảm thấy mình sẽ phát điên nếu không vận động cơ thể nên đã mù quáng đi xuống hành lang một cách liều lĩnh mà không có đích đến. Cậu nhớ lại phòng tập mà cậu đã nhìn thoáng qua khi lần đầu tiên bước vào tòa nhà cùng Joo Taein. Không có ai trong phòng tập ở cái giờ mập mờ như này. Đó là một sự nhẹ nhõm.
"Haa... A..."
Khi cơ thể đã hoạt động được ở một mức độ nhất định, cơn đau xuyên qua dạ dày của cậu lại tăng vọt. Yoogeun dựa trán vào tay cầm của dụng cụ thể thao và nén cơn đau. Khuôn mặt gầy gò, ướt đẫm mồ hôi và trắng bệch một cách nguy hiểm. Cậu ấy đã không có một bữa ăn tử tế kể từ khi đến đây. Ngoại trừ lúc ngất đi và bất tỉnh, cậu chưa bao giờ ngủ sâu và không phải Yoogeun cố ý không ăn như một hành vi phản kháng.
Các thợ săn của Erewhon cũng không cố ý bỏ đói cậu. Đúng hơn thì cậu cũng cố ép mình ăn một thứ gì đó nhưng cơ thể không chấp nhận thức ăn. Kí ức sống động về những ngón tay chọc vào bên trong với miệng ép buộc phải há ra đến mức đau cả hàm như đã được khắc sâu trên cơ thể cậu. Không có cách nào để Yoogeun có thể ăn bất cứ thứ gì. Tất cả những gì cậu đã từng uống là một vài ngụm nước và một kí ức kinh khủng khi nhớ lại, dịch cơ thể của người khác.
Với tốc độ này, cậu nghĩ mình sẽ chết trước khi vào được cánh cổng mà Woo Shinjae đã nhắc đến. Nếu vậy, người đàn ông đó sẽ phản ứng như thế nào? Tốt nhất là anh ta sẽ khó chịu hoặc thất vọng vì Guide mà anh mang theo đã chết trước khi anh ta kịp làm gì đó. Điều gì sẽ xảy ra với anh trai cậu nếu cậu không thực hiện các điều khoản trong hợp đồng và chết sớm?
Khi trở về phòng và mở cửa, Yoogeun đã tìm thấy một sinh vật lạ. Một con mèo lớn, lông đen đã đột nhập vào căn phòng không có chủ và có hành vi trắng trợn chiếm giữ chiếc giường. Khi đang ấn chiếc nệm lộn xộn xuống bằng hai bàn chân trước thì nó cảm nhận được một chuyển động và ngẩng đầu lên.
"Nyann."
Con mèo khẽ kêu lên. Đôi mắt màu vàng sắc bén của nó lấp lánh ánh vàng dưới ánh đèn huỳnh quang. Có hai phản ứng chính từ những người bất ngờ bắt gặp một con mèo. Những người thích động vật sẽ la hét và cưng nựng chúng và những người ghét chúng sẽ la hét để đuổi nó đi. Bằng cách này hay cách khác, người ta thường bối rối. Nhưng Yoogeun không phải kiểu trước cũng chẳng phải kiểu sau. Cậu thì thầm khi nhìn chằm chằm vào con mèo.
"Loại động vật nào lại bước vào tòa nhà này mà không sợ hãi?"
Đó là một phản ứng khô khan. Thậm chí không có một chút ngưỡng mộ nào dành cho chú mèo đẹp trai rạng ngời. Con mèo, kẻ đang quan sát cậu bằng cả hai chân, vẫy đuôi như thể bị kích động. Nó trông rất khó chịu. Dù thế nào thì Yoogeun cũng đang đắm chìm trong suy nghĩ. Vì chưa bao giờ nuôi động vật nên cậu không biết phải đối phó với một con mèo như thế nào.
Con vật duy nhất mà cậu gặp cho đến nay là một dị nhân loại quái thú với một bàn chân to bằng đầu cậu. Nhưng nếu cậu đối xử với một con mèo như đang đối mặt với loại dị nhân đó, con mèo sẽ chết ngay lập tức vì những vết đạn và vết cắt. Làm thế nào để di chuyển một con mèo? Liệu cậu có thể tóm lấy gáy nó không? Nếu nó bị thương thì sao?
Đang nghĩ cách xử lý thì Yoogeun lại gần con mèo. Đôi mắt vàng hoe nhìn cậu đầy cảnh giác. Thay vì bế con mèo lên, Yoogeun nhấc góc chăn và trùm lên trên nó. Con mèo cứng đờ dưới tấm chăn vì bất ngờ. Cậu cuộn tròn con mèo trong chăn và nhấc nó lên. Nó khá lớn đối với một con mèo và cũng khá nặng. Cậu đi thẳng đến ngưỡng cửa, mở cửa, vén tấm chăn và thả con mèo xuống hành lang.
"Đi đi."
Yoogeun quay người, để lại một thông báo ngắn ngủi. Giống như việc vứt bỏ nhện hoặc gián đã xâm nhập ngôi nhà và tống chúng vào thùng rác. Đây là lần đầu tiên nó bị phớt lờ như thế này. Con mèo đang ngơ ngác vì không nắm bắt được tình hình, nhanh chóng gù lưng, dựng lông lên và nghiến chặt hàm. Trong khi đó, cánh cửa đang đóng lại. Cảm thấy hoảng loạn, con mèo chạy như bay về phía lưng Yoogeun, thứ mà nó nhìn thấy qua khe cửa.
Yoogeun nhìn lại theo phản xạ. Đồng thời, những móng vuốt sắc nhọn của con mèo cào vào mu bàn tay trần của cậu. Khi con mèo hạ cánh xuống sàn nhà, vết xước trên mu bàn tay Yoogeun đã trở nên dài hơn và máu bắt đầu rỉ ra. Con mèo nao núng. Nó không biết là cậu ấy sẽ bị thương như vậy. Nó đã quên rằng không giống bất kì ai khác, đối thủ của nó sẽ nhanh chóng gục ngã ngay cả khi nó xử lý cậu một cách đại khái.
"...."
Yoogeun nhìn xuống mu bàn tay nhuốm máu. Tại thời điểm này, cậu có thể trở nên tức giận đến tột cùng và hét lên với con mèo hoặc đá nó đi. Nhưng cậu không làm gì khác ngoài việc thở dài khe khẽ. Bởi vì cậu luôn đứng vững trước những kẻ mạnh luôn cố gắng vùi dập cậu, và ngược lại, trở nên yếu đuối vô cùng trước những kẻ yếu.
Yoogeun từ bỏ việc thả con mèo ra ngoài. Cậu nghĩ nó chỉ tình cờ đi vào khi đang lang thang ở đây, nên nếu mất hứng thú, nó sẽ tự bỏ đi. Thay vì bàn tay bị thương, cậu dùng miệng cắn nhẹ vào cổ áo sơ mi và dùng tay kia kéo áo xuống. Sau khi cởi áo sơ mi, cậu kéo chiếc áo phông đen cộc tay đang mặc bên trong lên và cởi ra. Quần áo chất đống trên giường như rác.
Đồng tử của con mèo, đang ngồi trên sàn và nhìn cậu, đã mở to hết mức có thể. Quay lưng lại, cơ thể trần trụi của Yoogeun, người đang lau đi mái tóc đen ướt đẫm, có thể nhìn thấy rõ được. Cậu ấy hẳn đã sống làm đủ thứ việc, nhưng tư thế của cậu vẫn thẳng tắp như cây thước kẻ. Những đường nét gọn gàng được vẽ dọc theo gáy, vai và lưng, có thể tỏa ra một mùi ngọt ngào khi vùi vào mũi.
Yoogeun nhanh chóng cởi quần. Một vết sẹo vẫn còn trên chân cậu khi Heesung nổi cơn cuồng nộ. Cậu bước vào phòng tắm mà chỉ mặc quần lót đơn giản.
"Nyaaan."
Con mèo, kẻ đã tỉnh lại một cách muộn màng, kêu lên như muốn cậu nhìn vào nó. Yoogeun không nhìn lại.
Con mèo vẫn ở đó khi Yoogeun tắm xong và bước ra với chiếc khăn tắm quấn quanh eo. Có lẽ vì nó hoạt động về đêm nên nó rất năng động. Mày không buồn ngủ à? Cậu trầm ngâm nghĩ, lấy khăn lau tóc. Vết thương trên mu bàn tay đã ngừng chảy máu trước khi cậu nhận ra, nhưng phần thịt đã lộ ra ở vết xước.
Con mèo gầm gừ và vẫy đuôi. Sau đó Yoogeun mới nhìn lại. Cậu không biết liệu nó đã lần mò đi đâu khác chưa, nhưng không giống như trước, giờ có thứ gì đó trong miệng con mèo. Đó là một món súp đựng trong một cái lon hình trụ. Món súp phải khá nặng đối với con mèo, nhưng nó đã cố gắng giữ được bằng cách móc răng nanh vào cái vòng trên nắp lon.
Yoogeun cuối cùng cũng nhận ra. Nó đến đây để lấy cái đó à? Nó biết cách nhờ mọi người giúp đỡ nên là một kẻ khá thông minh. Cậu quỳ một gối xuống trước mặt con mèo với chiếc khăn trên vai. Yoogeun có mùi sữa tắm ấm và ẩm. Nghĩ kỹ lại, mèo có thể ăn súp? Cậu ấy không biết. Khi còn nhỏ, cậu nghĩ rằng mình nhớ một cảnh trong cuốn truyện cổ tích dành cho trẻ em, nơi một con mèo liếm một thứ tương tự như sữa từ trong đĩa.
"Mày ăn được cái này không?"
Giọng nói bất mãn của con mèo càng lúc càng lớn. Không chỉ vậy, nó nhanh chóng quẫy đuôi từ bên này sang bên kia. Yoogeun tháo nắp lon ra một cách gọn gàng. Một lon súp đầy được đặt trước mặt con mèo.
"Kyaang!"
Con mèo giận dữ hất lon bằng hai bàn chân trước. Cái lon bị lật và súp đổ ra. Không dừng lại ở đó. Con mèo không thể nuốt nổi cơn tức giận, nhe răng ra trước mặt Yoogeun, rồi quay người chạy ra ngoài như một mũi tên xuyên qua cánh cửa đang mở.
"...."
Với món súp đang tràn ra sàn trước mặt, Yoogeun im lặng một lúc.