Có tiếng lầm bầm xen lẫn tiếng ồn ào trước mặt họ. Boss, với đầu của những người mà hắn đã ăn và nuốt chửng, xuất hiện trở lại. Một giọng nói kỳ cục như thể đã bị can thiệp, gầm lên, khiến đường hầm ầm ầm.
"Yoogeun-ah!"
Yoogeun giật mình đứng tại chỗ. Một cơn rùng mình từ đầu ngón tay và ngón chân cậu. Làm thế nào mà dị nhân đó biết tên của cậu? Thế quái nào? Đầu cậu lạnh ngắt và không thể nghĩ được gì.
"Nhanh lên!"
Sau một lúc im lặng, những giọng nói ấy lại vang lên. Lần này, đó là giọng của một người đàn ông có vẻ lo lắng.
"Đừng hoảng sợ và di chuyển đi. Sau đó cả gia đình chúng ta có thể sống sót."
"...."
"Con phải ra khỏi xe trước. Khi bố nói một, hai, ba thì..."
Đã hơn mười năm kể từ lần cuối cậu nghe thấy chúng, nhưng cậu nhận ra giọng nói đó ngay lập tức. Làm sao cậu ấy có thể không biết? Tiếng cha mẹ chìm xuống dòng sông băng giá cùng chiếc xe vỡ nát.
"Ah ah..."
Cơ thể Yoogeun, vốn đã được giữ vững cho đến nay, bắt đầu run lên như một chiếc lá. Khẩu súng cậu đang cầm như một thói quen, dù không có viên đạn nào, cũng trượt đi. Cậu vô tình lùi lại rồi vấp chân vào đường ray. Trọng tâm nghiêng về phía sau. Cậu tự hỏi liệu mình có ngã xuống bất lực như thế này không, nhưng một bàn tay to lớn vươn ra từ bóng tối đã nắm lấy cánh tay cậu. Yoogeun có thể cảm thấy hơi ấm truyền qua đôi găng tay da.
Phải, đã có Woo Shinjae bên cạnh. Dù đó là người mà cậu ghét và bất đắc dĩ, nhưng hiện tại đã có một người khác ở bên cạnh cậu. Chỉ riêng sự thật đó đã là một niềm an ủi. Yoogeun lấy lại một chút tâm trí đã sụp đổ vì bị mất kiểm soát. Khi phản ứng của Yoogeun kém hơn mong đợi, dị nhân đã nhanh chóng thay đổi mục tiêu. Nó thay đổi giọng nói ngay lập tức, như thể đang độc diễn một vở kịch.
"Đại úy Woo Shinjae. Cậu có chắc rằng Chuẩn tướng Woo Sungyeon đã bị giết bên trong cánh cổng?"
Đó là một câu chuyện mà Yoogeun không biết. Một cấp bậc từ Trụ sở Quản lý Thức tỉnh tự nhiên xuất hiện sau tên của Woo Shinjae.
"Chỉ trả lời có hoặc không. Câu trả lời của cậu sẽ quyết định cậu có bị trừng phạt hay không."
"Tôi đã nói rằng tôi làm tất cả mọi thứ."
Woo Shinjae, người đã im lặng, thì thầm. Một nụ cười nhàn nhạt nở trên môi.
"Ngươi có phải là mồi nhử không?"
Woo Shinjae bỏ lại Yoogeun sau lưng và lao đi với tốc độ nhanh. Thụp, Thụp, Thụp. Tiếng giày giận dữ vang vọng trong đường hầm. Bùm! Một trong những cái đầu của dị nhân đã phát nổ mà không hề báo trước như thể bị một lực mạnh vô hình được tác động từ bên ngoài. Đó là sự khởi đầu. Những cái đầu treo trên cơ thể của dị nhân lần lượt nổ tung như những quả cà chua bi thối. Chất não và máu phun lên tường như vẽ bậy.
Woo Shinjae không dừng lại ở đó. Đã lâu rồi anh chưa làm việc tử tế, anh không thể thỏa mãn chỉ với việc loại bỏ một vài cái đầu. Dị nhân dần nghiêng về phía trước. Toàn thân run rẩy như thể tuyệt vọng chống lại một cái gì đó.
"Kkeugeug .... kkeu, eueug!"
Tuy nhiên, lực tác dụng từ trên cao vẫn không biến mất mà trở nên mạnh mẽ hơn. Các chi gần như không thể chống đỡ được cơ thể đã bị bẻ gãy, lật nghiêng và uốn cong. Nó há miệng tuyệt vọng và cố gắng phun ra nọc độc một lần nữa. Woo Shinjae khẽ cau mày, đưa tay ra không trung và vờ như đập vào thứ gì đó.
"Ngươi có thể bẩn thỉu đến mức nào?"
Rầm! Đầu đập mạnh xuống sàn. Dị nhân ngã như một con ếch với tứ chi duỗi thẳng. Khớp hàm bị nghiền nát với hình dạng kỳ lạ và chất dịch cơ thể có mùi hôi thối rò rỉ từ giữa mõm và chảy ra sàn. Âm thanh lạo xạo, vặn vẹo và gãy xương sống. Mặc dù dị nhân đã bị ép phẳng, nó vẫn vật lộn như điên. Các bức tường hầm và đường ray bị đập phá lộn xộn.
"Ừ ... đau phải không? Nó sẽ còn đau hơn..."
Woo Shinjae nhún vai và cười nhẹ.
"Hắn vẫn đang theo dõi đúng không? Boss "thực sự" của ngươi ấy. Hãy bảo Hắn đừng làm trò vô dụng nữa và trực tiếp ra mặt đi."
Dị nhân bận rộn vặn vẹo đôi chân co quắp và trốn vào bóng tối sâu hơn. Nó dường như không thực sự hiểu những lời của Woo Shinjae mà chỉ cảm thấy sức mạnh chênh lệch quá lớn và rút lui. Họ có thể bám theo đến cùng và cố gắng giết nó. Nhưng Woo Shinjae không làm như vậy.
Tuy nhiên, đó là Boss. Có một sự khác biệt rõ rệt giữa việc áp chế và tiêu diệt hoàn toàn. Bây giờ, nó chỉ sợ hãi tạm thời và suy yếu động lực. Và nó sẽ khá phiền phức nếu đánh nhau đến chết. Anh ấy không thể chắc chắn liệu Yoogeun có ổn hay không nếu anh cứ cố gắng giết nó một mình. Trong mọi trường hợp, anh ấy đã đạt được kết quả nhiều như mong đợi, không, vượt xa cả mong đợi. Anh đã không còn hứng thú với dị nhân nhỏ bé đó nữa.
"Chỉ huy trưởng!"
Yoogeun, người đã bị lạc một lúc, vội vàng đuổi theo Woo Shinjae. Cậu không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cậu không thể im lặng được.
"Lúc nãy dị nhân kia nói cái gì? Lúc mới xuất hiện nó không như vậy."
"Bởi vì nó đã bị kiểm soát. Bởi một kẻ cấp cao hơn."
"Gì cơ?"
"Tên trốn ở phía sau, cố ý muốn gọi chúng ta ra."
"Ý anh là sao!"
Woo Shinjae đột nhiên quay lại. Yoogeun giật mình dừng lại. Woo Shinjae nghiêng đầu và thu hẹp khoảng cách giữa họ. Ánh sáng mà Yoogeun đang cầm cho thấy khuôn mặt của anh ấy, viền cổ và bờ vai trong chiếc áo sơ mi lộn xộn nổi bật lên một cách nhợt nhạt.
"Lần thứ nhất, lần thứ hai ... và lần thứ ba."
Từ một khoảng cách chưa đầy một bước chân, anh cụp mắt xuống nhìn Yoogeun như sắp nuốt chửng cậu rồi thì thầm. Woo Shinjae tử tế gấp từng ngón tay một theo số lượng. Giọng nói của anh ấy có chút thô hơn bình thường, gây xúc động một cách kỳ lạ.
"Đó là những gì đã xảy ra khi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên, nhớ chứ? Almuten xuất hiện, lơ lửng trong không trung và đột ngột biến mất."
Tại sao anh ấy lại đưa ra điều này một cách đột ngột? Dị nhân không rõ danh tính đã giết chết cha mẹ cậu và khiến anh trai cậu phát điên thì có liên quan gì đến tình hình hiện tại?
"Thật kỳ lạ. Tại sao? Tại sao một kẻ có sở thích giết người như kiến lại ngoại lệ với em? Tại sao Hắn lại quan tâm đến Guide Baek Yoogeun?"
"...."
"Vì vậy, tôi đã thực hiện một số nghiên cứu. Sự cố cầu Hwang An 13 năm trước. Hồi đó, tôi không chú ý nhiều đến những đứa trẻ may mắn sống sót mà không biết gì ..... và đó là em, Baek Yoogeun."
Câu chuyện mà anh ta làm sáng tỏ thật kinh hoàng. Mười ba năm trước, cầu Hwang An, người sống sót. Đây là những lời mà cậu không nghĩ rằng mình sẽ nghe thấy từ Woo Shinjae. Nỗi kinh hoàng của quá khứ khủng khiếp tràn về. Giọng nói của cha mẹ cậu, được dị nhân bắt chước trước đó văng vẳng bên tai. Yoogeun lùi lại lúc nào không biết. Woo Shinjae tiếp tục.
"Almuten hẳn nghĩ rằng em đã chết. Không, ngay từ đầu nó có lẽ không quan tâm đến việc em có chết hay không. Nhưng, thật không ngờ, nó lại gặp lại em. Guide Baek Yoogeun, vẫn còn sống, đã trưởng thành tốt. Có lẽ nó nghĩ như thế đây."
Woo Shinjae nhẩm những câu mà không hề kích động và nắm lấy cánh tay Yoogeun, kéo cậu lại gần. Khoảng cách quá gần như sắp rơi vào vòng tay anh bất cứ lúc nào.
"Tại sao cậu ta không chết mà vẫn sống? Tại sao?"
Đôi mắt của Woo Shinjae ánh lên màu bạc kỳ lạ trong bóng tối. Anh nhướng mày và mỉm cười.
"Thật là vui ... và ..."
Ngay lúc đó, Yoogeun quên thở. Một cảm giác ớn lạnh bao trùm khắp cơ thể như thể cậu đã rơi xuống biển sâu.
"Và lần thứ ba, ngay bây giờ. Lần này, Hắn chắc chắn phải đến để "kiểm tra". Guide Baek Yoogeun, cậu ta có đáng để chơi cùng không?"
"...."
"Từ nay, Almuten sẽ theo em đến hết cuộc đời. Sống không bằng chết. Hắn sẽ xuất hiện bất cứ khi nào em sắp quên. Hắn sẽ chơi đùa và khiến em phát điên cho đến khi chết. Một cái chết thảm thương. Nói cách khác, nếu tôi có Guide Baek Yoogeun bên cạnh, tôi sẽ thấy Hắn rất thường xuyên."
Cánh tay đang bị Woo Shinjae nắm lấy run lên bần bật. Là vì cậu đang sợ hãi hay tức giận?
"Sao em lại run thế này? Em sợ à?"
Woo Shinjae nhìn vào mắt Yoogeun. Trái ngược với giọng nói nhẹ nhàng của anh, anh nắm chặt cánh tay Yoogeun một cách mạnh mẽ.
"Nếu sợ hãi, em có thể bỏ chạy ngay bây giờ. Rất tiếc, tôi sẽ phải tìm một Guide khác. Đây sẽ là cơ hội cuối cùng. Em thậm chí không thể cứu được anh trai và tai họa sẽ theo em đến hết đời. .... nhưng ít nhất em sẽ có thể cứu vớt được mạng sống của mình."
Woo Shinjae cười một cách hào phóng. Như thể anh ấy sẽ để Yoogeun đi nếu cậu nói sẽ chạy trốn. Khoảng lặng trôi qua. Từng đợt chấn động dần dần ngừng lại. Cuối cùng, Yoogeun cũng mở miệng.
"Có phải anh đến đây chỉ để cứu mạng tôi không? Và..."
"...."
"Tôi có lựa chọn nào khác ngoài anh không?"
Yoogeun lại khiêu khích anh, dùng đôi mắt cân đối trừng trừng nhìn anh, một bên mí mắt có vết sẹo. Đó là câu hỏi mà anh biết rằng Yoogeun sẽ không bỏ chạy. Tuy nhiên, trong một khoảnh khắc, lưng anh nổi gai ốc.
Tôi muốn hôn em. Woo Shinjae vô tình nghĩ vậy. Giống như khi anh ta bốc đồng lao vào Yoogeun, người đã ngã trên sàn nhựa. Anh muốn trèo lên người cậu như một con thú không thể kiểm soát, cắn xé da thịt cậu, uống máu, đào bới khắp cơ thể và nhìn khuôn mặt cậu gục xuống.
"Ừ, tôi bị mù .... và tôi không thể tiến thêm một bước nếu không có người dẫn đường."
Anh ân cần thừa nhận. Yoogeun thẳng thắn và cương nghị và ngay cả khi là một Guide, cậu ấy đã có rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu và chịu lời nguyền của Almuten. Cứ như thể mọi thứ về Yoogeun đều được tạo ra cho anh ấy. Không có Guide nào trên thế giới có thể thay thế Yoogeun. Người cùng anh lang thang dưới đáy vực thẳm phải là Yoogeun.
Anh định nói gì đó nữa, nhưng đột nhiên anh cúi đầu, che miệng lại. Dưới ánh đèn mờ ảo, một chất lỏng đen kịt chảy ra ngoài găng tay. Đó là máu. Máu ấm nóng ướt đẫm vạt áo trước chảy xuống. Toàn bộ dị nhân, lớn hơn con người vài trăm lần, bị nghiền nát và ép chặt. Đó không phải là điều mà ngay cả một Cấp S cũng có thể làm được dễ dàng. Năng lực càng mạnh và sử dụng trên diện rộng thì tác dụng phụ càng trở nên nghiêm trọng. Ngay cả Heesung, một người cấp F, cũng bị đau nhức cơ thể kinh niên.
"Anh có sao không?"
Trong lúc đó, Yoogeun đã kiểm tra tình trạng của Woo Shinjae. Ngay cả khi tay chân của Woo Shinjae bị chặt hết, anh ấy vẫn sẽ mạnh hơn Yoogeun rất nhiều. Liệu em có muốn biết điều gì sẽ xảy ra nếu một Guide cứ tiếp tục nán lại trước mặt một người đang mất trí vì cơn cuồng nộ do tác dụng phụ không? Sự thương hại ngốc nghếch của Yoogeun thật nực cười.
Nhưng đồng thời, anh ấy rất vui. Woo Shinjae lắc đầu. Có máu khắp miệng. Nó giống như những thỏi son lộn xộn bị nghiền nát. Với đôi môi nhuộm đỏ, anh ấy cười toe toét.
"Nếu tôi nói tôi không ổn thì sao? Em sẽ thương hại tôi chứ?"
Khác xa với từ thương hại, một người đàn ông dường như luôn cai trị người khác lại thản nhiên cầu xin sự cảm thông. Cậu không thể biết đó có phải là một trò đùa hay không. Yoogeun không tìm được từ nào để trả lời, vì vậy cậu ấy đã đưa ra một câu chuyện khác.
"Làm thế nào anh biết về Almuten?"
"Chắc hẳn phải có ai đó mà Hắn đã để mắt tới trước Guide Baek Yoogeun, đúng không?"
"...."
"Tôi đã là mục tiêu của Almuten kể từ khi được sinh ra. Chuẩn tướng Woo Sungyeon, ý tôi là ... cha tôi đã tạo ra tôi vì mục đích đó."
Woo Shinjae lấy mu bàn tay lau đôi môi đẫm máu của mình và nhẹ giọng hỏi.
"Tôi hiện tại có chút đáng thương sao?"
Lúc đầu, Yoogeun chỉ đứng ngây ra. Rồi cậu từ từ hiểu người kia đang nói gì. Như thể giọt mực trong làn nước trong veo, sự bàng hoàng lan tỏa trong đôi mắt đen của cậu. Cậu chợt nhớ đến một đoạn trong cuốn sách đã đọc cách đây rất lâu.
Muốn ra khỏi khu rừng này thì phải đi con đường khác. Ta đánh giá rằng tốt nhất ngươi nên đi theo ta, ta sẽ dẫn dắt ngươi từ đây đến cõi vĩnh hằng.
=====================
Tình hình nhanh chóng được giải quyết. Boss đã gần chết bởi Woo Shinjae. Ngoài ra, Seok Moonyoung, người đã đối mặt với kẻ thù một lần, nắm bắt được các đặc điểm khuôn mẫu và khéo léo đưa ra những chỉ dẫn. Cuộc tấn công dễ dàng hơn nhiều so với lần đầu tiên. Dưới sự tấn công cẩn thận của hàng chục Thợ săn, dị nhân cuối cùng đã chết với một tiếng kêu thảm thiết và cổ bị vẹo.
Sau khi xác nhận rằng cánh cổng đã biến mất, tất cả đều đi lên mặt đất. Lực lượng cứu hộ nhanh chóng sơ cứu những người bị thương. Những người khác âm thầm chuẩn bị để thu thập thi thể. Những người bạn đồng hành của các Thợ săn đã chết khử trùng các thiết bị bị hư hại bởi dịch cơ thể của con quái vật, nấm mốc và rêu, với khuôn mặt đen tối.
Không có ai gục đầu khóc nức nở. Nhân loại sau Vụ Bùng Phát đã phải quen với sự khan hiếm và mất mát. Mỗi khi họ tấn công các cửa ải, luôn có thương vong, dù lớn hay nhỏ. Lần này là cổng loại 2 đột xuất nên thiệt hại chỉ lớn hơn một chút. Ở góc đằng kia, Seok Moonyoung và Guide của cô ấy đang có một cuộc hội ngộ đầy xúc động. Tổng thời gian tấn công chỉ có vài giờ, nhưng dường như cô ấy khá sợ hãi, Guide ôm chặt lấy Seok Moonyoung và nước mắt cô ấy trào ra.
Bề ngoài trông Yoogeun vẫn ổn. Ngoại trừ khi chất dịch cơ thể của dị nhân văng ra ngoài, ăn mòn lớp áo ngoài của cậu và gây ra những vết xước nhỏ ở chỗ này chỗ kia, thì không có vết thương nào khác. Đúng hơn, Woo Shinjae đã bị thương nặng để bảo vệ cậu ấy và thậm chí sau đó còn nôn ra máu.
Cậu đã không nhận ra cho đến khi họ đến gần nơi xe Woo Shinjae đậu trước khi vào ga. Một chiếc ô tô quen thuộc đã đỗ bên cạnh. Joo Taein, người đang hút thuốc trong khi dựa vào chiếc xe thể thao trơn mượt, nhìn về phía họ. Có một tia ngạc nhiên trong mắt anh khi nhìn thấy Shinjae và Yoogeun nhưng nó nhanh chóng biến mất. Anh dụi thuốc và đi tới.
"Anh đã trở lại? Khi tôi nhận được tin rằng đó là cổng Loại 2, tôi đã chờ ở đây phòng trường hợp yêu cầu thêm người hỗ trợ."
Woo Shinjae gật đầu không chân thành.
"Vết thương của anh thế nào? Chảy máu ... không, anh nôn ra máu à?"
"Những ngày này, tôi đã bỏ bê hút thuốc mà chỉ tin vào Guide của tôi. Tôi nên trở thành một người hút thuốc siêng năng như Taein-ssi, nhưng tôi lại gặp rắc rối vì ý chí cứ yếu dần đi."
Anh ta đã làm một trò đùa không giống ai. Joo Taein thở dài và đưa chiếc áo khoác đang giữ trên tay ra. Woo Shinjae nhận lấy và mặc vào như một cử chỉ quen thuộc. Chiếc áo sơ mi xám rách tả tơi đẫm máu được giấu bên dưới lớp áo khoác.
Người còn lại mới là vấn đề. Joo Taein cau mày nhìn Yoogeun và cảm thấy như vướng vào rắc rối. Yoogeun không có áo khoác. Tuy nhiên, anh không thể để cậu ta đi lại như một con chó lai lăn lộn trong bùn. Danh hiệu chính thức của cậu ấy là Guide độc quyền của Đội 1 Erewhon, không phải vì anh ấy lo lắng cho Yoogeun mà vì anh không muốn hình ảnh của Erewhon bị tổn hại thêm nữa.
Sau một cuộc xung đột, Joo Taein quyết định vứt bỏ một bộ đồ. Anh cởi chiếc áo khoác đang mặc trên người và khoác lên vai Yoogeun. Kích thước khá lớn nên nói rằng nó được trùm lên sẽ thích hợp hơn là mặc vào. Chiếc áo khoác len nặng trĩu phảng phất hương nước hoa nam tính. Lụa tơ tằm chạm qua êm ái. Nó cũng ấm áp vì Joo Taein đã mặc chỉ một lúc trước.
"Ah..."
Yoogeun phản ứng chậm một nhịp. Kể từ lúc nãy, cậu ấy trông đờ đẫn lạ thường. Giống như người đã mất trí trong nhà ga. Cậu ta có chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng ở dưới đó không? Chỉ vì nhìn thấy một vài dị nhân? Đây là lý do tại sao anh ấy không thích Guide.
"Tại sao cậu lại phân tâm thế? Bởi vì đã làm tốt việc gì à?"
Một giọng nói sắc bén đột nhiên chen vào. Yoon Chan, người đang đứng ở phía sau xe đằng xa và nói chuyện điện thoại với ai đó, kết thúc cuộc gọi một cách tức giận và lê bước ra ngoài. Không giống như Joo Taein, người mặc vest chỉnh tề, anh ta chỉ mặc một chiếc áo phông đơn giản và đội một chiếc mũ. Bờ vai và bộ ngực rộng nổi bật. Hơn hết, khi màu da rám nắng tuyệt đẹp được kết hợp với nhau, anh ấy trông giống như một vận động viên lướt ván vừa trở về sau khi cưỡi sóng trên bờ biển phía Nam đầy nắng.
"Woo Shinjae trông giống như shit, nhưng cậu trông lành lặn thế? Người khác sẽ nghĩ rằng anh ta mới là Guide chứ không phải cậu."
Những gì anh ta nói ngay khi nhìn thấy họ là một cuộc tranh cãi gần như sắp xảy ra ẩu đả. Tuy nhiên, điều đó không sai và cậu không thể bác bỏ nó. Yoogeun im lặng nhìn xuống.
"Shinjae nói sẽ đưa cậu đến cuộc đột kích nên tôi đến để xem cậu tài năng như thế nào. Cậu đã làm gì khi tên đó trông như sắp bộc phát vậy? Cậu đeo kính 3D rồi ngồi xem và ăn bỏng ngô à?"
"Chan-ah, tôi sẽ không bộc phát đâu. Nó cũng không tệ lắm."
Yoon Chan khịt mũi. Trên thực tế, anh ấy cũng bị cuốn vào cách Woo Shinjae giả vờ buồn bã và đáng thương, mặc dù anh không ấn tượng lắm.
Họ gặp nhau lần đầu khi còn trẻ, Woo Shinjae đã hành động rất khác so với những người khác, rất xa lạ đến nỗi Yoon Chan đã tự hỏi liệu anh ta có phải là một con người hay một sinh vật sống hay không. Tuy nhiên, từ một thời điểm nhất định trở đi, nét mặt, lời nói, thói quen và cả những cử chỉ nhỏ của Shinjae đã hoàn toàn thay đổi. Giống như một cỗ máy được lập trình để bắt chước các hình mẫu hành vi của con người. Khi đó thật rùng rợn làm sao. Nhưng giờ anh đã quen rồi, anh không còn chớp mắt trước sân khấu thường ngày của gã đó nữa.
"Thằng khốn này lại cư xử đẹp để làm cái đéo gì vậy?"
Lầm bầm như vừa nhai vừa nhổ, Yoon Chan nghiêng đầu né tránh và chuyển tầm mắt sang Yoogeun. Đôi mắt vàng hoe như một con mèo hay một con quái thú nhìn chằm chằm vào đối thủ dưới bóng râm của vành mũ. Yoogeun bất giác nghĩ. Đôi mắt đó, cậu nghĩ rằng mình đã nhìn thấy chúng ở đâu đó.
"Này, Guide. Tôi vẫn không thích cậu. Những người khác có thể hài lòng với cậu, nhưng tôi thì không."
"...."
Cậu phải đáp lại lời nói của Yoon Chan. Cậu biết điều đó trong đầu. Tuy nhiên, cơ thể không di chuyển theo ý muốn. Lần cuối cùng cậu ấy có một bữa ăn tử tế là khi nào? Đã bao giờ cậu ngủ một giấc ngon lành mà không bị tỉnh giấc như gặp ác mộng hay lên cơn động kinh chưa?
Những kẻ dị nhân bắt chước lời nói của mọi người, những Thợ săn đã chết một cách khủng khiếp, lời nói của Woo Shinjae và những vết máu trên ngực anh ta. Tất cả các loại hình ảnh được trộn lẫn và quanh quẩn trên mi mắt cậu. Đầu cậu như muốn vỡ ra. Sự mệt mỏi, vốn đã bị lãng quên, dâng trào lên.
"Cậu không định trả lời à?"
Bất chấp những lời đe dọa trước mũi, Yoogeun vẫn cúi đầu xuống mà không nói một lời. Yoon Chan, người nghĩ rằng cậu đang cố tình phớt lờ anh ta, cuối cùng đã bùng nổ.
"Mẹ kiếp, thực sự đấy..."
Anh nắm lấy vai Yoogeun một cách thô bạo. Vào lúc đó, cơ thể Yoogeun nghiêng về phía trước. Mái tóc đen xõa trên ngực Yoon Chan. Tiếng kêu khẩn thiết của ai đó vang lên bên tai. Ngay cả những âm thanh đó cũng dần bị bóp nghẹt. Đồng thời, tầm nhìn của cậu nhanh chóng tối sầm lại. Đó là tất cả những gì Yoogeun nhớ.
---------------------- Kết thúc Vol 1 -------------------