Đội 1 Erewhon đã lâu không có Guide độc quyền. Ngoài ra, cá nhân Chan không can thiệp vào công việc của những người khác cho dù họ tìm Guide, mua Guide cho thuê hay sống nhờ vào ma túy. Họ thậm chí không quan tâm đến nhau ngay từ đầu.
Đó là một trường hợp khá bất thường khi Chan đề nghị tìm một Guide thuê cho Shinjae. Shinjae đã không nhận được guiding trong thời gian dài và đã chạm đến ngưỡng nguy hiểm cho bản thân và những người xung quanh, vì vậy Chan đã can thiệp bằng lòng trung thành cuối cùng của mình với tư cách là một người bạn.
Nếu ai đó mang đến một Guide cá nhân, những người thích thì sẽ chia sẻ và những người không thích thì thường xuyên phớt lờ hoàn toàn. Heesoo thỉnh thoảng thích mua Guide mới và đôi khi Chan có họ bất cứ khi nào ham muốn nổi lên, trong khi Taein và Shinjae chủ yếu đứng ngoài lề. Taein và Shinjae chưa bao giờ thực sự chú ý đến họ. Taein phớt lờ và ghét Guide như thể họ là những con bọ ở bên đường. Shinjae hiếm khi tiếp xúc thể xác, nhưng anh ta đã âm thầm chà đạp tâm trí họ từ xa.
Một người bình thường không bao giờ có thể tồn tại được lâu trong môi trường này. Nó đã trở thành thói quen khi bọn họ kéo một Guide nào đó vào và để họ rời đi khi bị hủy hoại. Vì bọn họ không nghĩ các Guide là bình đẳng nên không hề có cảm giác tội lỗi.
Nhưng một điều bất ngờ đã xảy ra. Shinjae, người đã hành động như thể anh ta không quan tâm đến việc guiding, đã mang đến một Guide mới, thậm chí là một Guide độc quyền. Guide thường xuyên được thay đổi nhưng một kẻ thường không quan tâm đến bất kỳ người nào khác trước đây lại tỏ ra đặc biệt quan tâm đến Yoogeun.
Đó không bao giờ là một chuyện tốt đẹp. Bởi vì không biết sự có mặt của Yoogeun sẽ ảnh hưởng đến họ như thế nào. Yoogeun là một tia lửa gắn vào cầu chì. Không ai biết liệu ngọn lửa có bùng phát trên đường đi hay nó sẽ lan qua cầu chì và cuối cùng chạm tới ngòi nổ.
"Vậy thì em sẽ xóa trí nhớ của Yoogeun hyung. Nếu nó bị hỏng, em có thể thiết lập lại tâm trí của anh. Nếu nó bị hỏng một lần nữa, em có thể thiết lập lại lần nữa. Quên hết mọi thứ đi và luôn phản ứng như lần đầu tiên."
Đầu bơm tiêm cùn ép giữa môi Yoogeun và cố gắng đẩy vào. Yoogeun ngậm chặt miệng và lắc đầu nguầy nguậy. Cậu không muốn ăn bất cứ thứ gì, nhưng cậu càng ghét hơn khi bị họ nhìn chằm chằm vào, bắt cậu phải ăn và bị đối xử như một con vật.
"Yoogeun hyung, đây là câu đố!"
Heesoo vui mừng thốt lên. Đôi mắt nâu cong quyến rũ chăm chú nhìn Yoogeun.
"Anh nghĩ đây là lần thứ bao nhiêu?"
Heesoo cười lớn và hỏi. Như thể tất cả những điều này là quá vui với cậu ta.
"..."
Yoogeun kinh hoàng. Khóe miệng vốn đã căng thẳng lại mất hết sức lực. Không bỏ lỡ cơ hội, bơm tiêm đâm vào giữa môi cậu.
"Hức ... Khụ, hư, ưm!"
Miệng cậu mở rộng. Có một khoảng trống gượng ép giữa lưỡi và vòm miệng. Ống nhựa dày tròn được đẩy vào đó. Cơ bụng cậu co thắt, cố gắng đẩy dị vật ra khỏi cổ họng. Nhưng bàn tay to lớn đang giữ cằm cậu không hề nhúc nhích. Joo Taein dồn lực vào tay đang cầm bơm tiêm mà không có biểu cảm gì. Nếu Yoogeun không có ý định tự mình nhai và nuốt thức ăn, anh ấy sẽ ép cậu ăn bằng bơm tiêm. Nếu điều này không hiệu quả, anh ta đang nghĩ đến việc chọc một lỗ trên cổ họng cậu và luồn một ống thông vào đó.
"Hư, ưmm....."
Mắt Yoogeun đỏ hoe và nước mắt tuôn rơi. Heesoo quỳ gối bước đến giường.
"Thật đấy, hyung. Đừng khóc. Đó là một trò đùa. Em chỉ đùa thôi. Sao anh lại buồn thế?"
Do đã dành toàn bộ sức lực của mình cho cuộc khản kháng, chân của Yoogeun nằm lộn xộn dưới tấm chăn nhàu nát. Kwon Heesoo nhanh chóng lật bỏ tấm chăn và nằm xuống giữa hai chân đang dang rộng yếu ớt của anh.
"Yoogeun hyung, anh biết đấy. Em cương rồi."
Heesoo thì thào. Hai má cậu ửng hồng đáng yêu. Nhưng nội dung lời nói của cậu ta chẳng đáng yêu chút nào.
"A, tôi không muốn biết điều đó."
Yoon Chan buông cổ tay Yoogeun mà anh đang nắm. Anh biết ngay cả khi anh không giữ nữa, Yoogeun cũng sẽ không thể kháng cự được. Trên cổ tay hằn lại một dấu tay đỏ.
"Em muốn anh mút nó, nhưng anh đã có thứ gì đó trong miệng..."
"Kiềm chế lại đi. Tôi không thể lấy nó ra cho đến khi cậu ấy ăn xong."
Joo Taein nhét bơm tiêm vào miệng Yoogeun sâu hơn và đáp lại. Anh không muốn cậu dễ dàng nhả ra. Nó phải được đưa càng sâu càng tốt vào cổ họng và đổ trực tiếp vào thực quản.
"Kwon Heesoo, mày vẫn muốn làm với tên này à? Mày thực sự cương lên vì chuyện này?"
"Vâng, vâng. Em đang nứng đây. Anh muốn em phải làm gì?"
"Nếu không đợi được thì ra ngoài mà tự xử đi."
"Em không muốn."
Heesoo trả lời cộc lốc và cúi thấp người. Cậu đặt tay mình vào bên trong đùi của Yoogeun. Tất cả nghị lực của anh ấy đang bị cuốn đi bởi ống tiêm đầy miệng, nhưng khi ai đó bất ngờ chạm vào người, Yoogeun lại vùng vẫy điên cuồng. Một bàn tay trắng nõn nắm chặt lấy mắt cá chân của anh. Trái ngược với vẻ ngoài mềm yếu, lực tay của cậu ta rất khác thường. Anh nghĩ rằng xương mắt cá chân của mình sẽ bị nghiền nát. Yoogeun bật ra một tiếng rên rỉ bị kìm nén.
"Ư hức..."
Heesoo, nằm úp mặt giữa hai đùi Yoogeun, cắn vào khóa quần của anh. Cùng lúc đó, Taein ấn nhẹ vào piston bơm tiêm. Một chất lỏng ấm chảy xuống cổ họng. Nước mắt chực trào ra, đôi mắt đỏ ngầu của Yoogeun chạm mắt với Taein. Joo Taein nhìn xuống Yoogeun một lúc, rồi quay lại nhìn bơm tiêm một cách tự nhiên. Khuôn mặt anh ấy vẫn gọn gàng và lạnh lùng như thường lệ.
"Ưm!"
Cậu cảm thấy buồn nôn. Taein đỡ lưng Yoogeun và khéo léo nghiêng đầu. Khi yết hầu chạm vào đầu bơm tiêm, cổ họng di chuyển lên xuống và nuốt những gì tích tụ ở gốc lưỡi. Mùi thơm dịu của sữa tràn ngập trong miệng cậu. Nó ngọt hơn sữa bình thường, có lẽ được pha với một ít mật ong hoặc đường. Trong khi từ chối ăn một cái gì đó như vậy, cơ thể Yoogeun lại phản ứng vui vẻ khi thức ăn đi vào. Cảm giác sữa ấm chảy xuống thực quản thật ngây ngất. Thật khốn khổ. Cậu cảm thấy xấu hổ chết mất. Bên dưới, khóa quần cậu đã mở ra và quần lót bị kéo xuống.
"Ồ."
Heesoo thoáng ngưỡng mộ. Anh không biết cậu ta đang ngưỡng mộ điều gì. Chiều dài mềm mại được bao bọc trong lớp nhầy ẩm ướt và ấm áp. Ngay khi quy đầu chạm vào môi, cậu ta mút sâu xuống tận gốc và phát ra những âm thanh dâm đãng.
"Ư ...Ưm! Hức!"
Eo của Yoogeun cong lên. Cậu cố gắng dùng tay đẩy đầu Heesoo ra. Yoon Chan, người đã lùi lại một bước, tiến lại gần. Anh đang nghĩ đến việc khống chế cánh tay cậu một lần nữa. Bàn tay của Yoogeun, đang vùng vẫy dữ dội trong không khí, vô tình chạm vào phía trước của anh ta. Chan khẽ cau mày.
"..."
Anh nhớ những gì đã xảy ra trước cổng ga Jangheon. Dù anh có nói gì đi nữa, Yoogeun vẫn cứ ngơ ngác nhìn xuống đất với ánh mắt vô hồn, rồi đột ngột gục vào vòng tay Chan như một con rối bị đứt dây. Ban đầu anh ta rất bối rối. Hắn không bị mất một xô máu và bị trói tất cả tay và chân, vậy hắn đã căng thẳng về điều gì? Anh đang tự hỏi cậu ta là người như thế nào. Anh còn ngạc nhiên hơn khi Yoogeun nhẹ hơn mong đợi.
Ngay sau đó anh ta thấy hơi xấu hổ. Nghĩ lại thì, Yoogeun là một Guide. Anh quên rằng chưa từng có ai đem theo một Guide đến cổng. Anh không nên đánh giá cậu theo những tiêu chuẩn tương tự họ.
Sau đó anh ta lại tức giận. Có Chỉ huy trưởng công khai đối xử với Yoogeun như một người đặc biệt, còn có Phó chỉ huy đã đích thân mua quần áo và chăm sóc cậu, vậy tại sao cậu ta lại ngã vào lòng anh mà không phải họ? Anh ấy nghĩ rằng vận may của mình thật tồi tệ. Anh cũng băn khoăn không biết có phải cậu ta làm vậy để cố tình gây rối với anh hay không.
Tuy nhiên, khoảnh khắc cơ thể Yoogeun tiếp xúc với anh, xung quanh trái tim anh trở nên ấm áp. Ngay cả khi chủ nhân bất tỉnh, năng lực vẫn hoạt động triệt để. Hiệu quả guiding tối thiểu vì họ chỉ tiếp xúc qua quần áo. Một vài giọt nước tràn ra từ cái bể chứa lắc lư thấm vào người anh, đó là tất cả. Tuy nhiên, ngay cả sau khi Yoogeun được đặt ở ghế sau xe và đưa về trụ sở, dư vị của việc guiding vẫn còn đọng lại trong cơ thể anh ấy rất lâu.
Anh có nên nhắm mắt giả vờ như không biết không? Anh ta chợt nảy ra suy nghĩ đó. Yoon Chan là người duy nhất công khai phản đối sự hiện diện của Yoogeun ở đây. Mặc dù Joo Taein có vẻ không vui nhưng cuối cùng anh ta cũng sẽ chấp nhận. Như mọi khi. Nói cách khác, nếu Chan im miệng, mọi người có thể bình yên.
Rồi một lần nữa, lương tâm của Yoon Chan lại bị cắn rứt. Không, ngoài điều đó ra, cái tên Guide khốn nạn đó rất khó chịu. Cậu ta không có móng vuốt, chỉ có đôi mắt như ném ra dao găm và phản kháng như một thằng khốn nhưng lại hăng hái đút cho con mèo một ít súp.
Cậu ta không biết hành xử như thế nào hay trông đáng yêu. Hắn còn là một người ít nói và cứng đầu. Và cách suy nghĩ của hắn khá nông cạn cho thấy hắn đã sống một cuộc đời như thế nào. Một con chó được nuôi dưỡng tại căn cứ quân sự sẽ còn quyến rũ hơn anh chàng này. Làm sao người ta có thể yêu một người như vậy? Thậm chí còn không buồn cười khi nghĩ về điều đó.
"Hức..."
Chan nắm lấy cổ tay Yoogeun và ấn thẳng vào hạ bộ mình. Hành động hoàn toàn bốc đồng mà không có lý do. Một vật thể giận dữ kích động dưới lòng bàn tay của Yoogeun. Ngay sau đó nó cương lên cứng ngắc. Lặp lại hành vi như con thú vài lần với bản năng thuần túy, khi đường viền của dương vật đã cương cứng hoàn toàn hằn lên trên quần, anh ta mới buông tay cậu ra. Chan muộn màng cáu kỉnh bởi sự thật anh ta bị bàn tay của tên khốn đó kích thích.
"Hức..... Ha."
Yoogeun nuốt sữa chảy ra từ bơm tiêm từ phía trên và bên dưới, Kwon Heesoo đang nhanh chóng xoa nắn vật thể của cậu. Trán cậu ướt đẫm mồ hôi, hàm dưới run lên từng hồi và lưng dưới vặn vẹo qua lại vì bị kích thích.
Heesoo lấp đầy miệng với bộ phận sinh dục của Yoogeun. Sau khi mút vài lần từ ngay trên bìu đến quy đầu, nó đủ cứng để cầm. Yoogeun hít một hơi đau đớn qua cổ họng bị nghẹt. Heesoo uốn lưỡi và liếm hết những giọt chất lỏng rỉ ra và đọng lại trên quy đầu. Tiếng nức nở của Yoogeun ngày càng lớn hơn. Cậu ta nhướn răng và nhẹ nhàng cạ vào những đường gân nổi trên côn thịt.
"Ư, ưm, ah ..."
Một tiếng rên rỉ thoát ra qua bơm tiêm trong miệng Yoogeun. Nghe nó bằng một tai, Kwon Heesoo luồn một tay xuống dưới. Quỳ xuống giữa hai chân Yoogeun và vùi đầu vào háng anh, cậu ta lấy dương vật của mình ra và giữ nó.
Cậu thủ dâm bằng một tay, dang rộng đùi Yoogeun vốn đang cố gắng co lại. Cậu đồng bộ cảm giác vật thể co giật trong miệng và dương vật của chính mình được cọ xát trong lòng bàn tay. Giá như Yoogeun hyung có thể mút cho em, nếu em chạm vào anh ấy, nếu chúng ta nằm đối mặt và cọ xát vào nhau, không, nếu chân của hyung mở rộng, em có thể đút sâu vào trong lỗ...
Cậu lè lưỡi liếm quy đầu. Nắm chặt chiều dài bằng toàn bộ lòng bàn tay và xóc mạnh lên xuống. Cậu di chuyển đầu qua lại để quy đầu bị cuốn vào môi và mắc vào cổ họng. Kwon Heesoo cũng hào hứng như Yoogeun. Hai con cặc lắc lư điên cuồng trong đầu cậu ta. Những giọt tinh dịch rỉ ra nhỏ xuống ga trải giường. Cậu ấy không thể nhìn thấy gì ngoài Yoogeun. Việc các hyung khác nhét bơm tiêm vào cổ họng Yoogeun hay làm bất cứ điều gì với anh ấy đều không phải là việc của cậu. Miễn là cậu ta có thể thỏa mãn khoái cảm của mình.
Trước khi anh kịp nhận ra, chân của Yoogeun đã khoác lên vai Heesoo. Những ngón chân ở trên không trung một cách đáng thương và gót chân anh áp vào vai cậu. Da thịt nóng ẩm đang mạnh mẽ hút lấy dương vật của anh. Có một áp lực bên trong của niệu đạo lan đến quy đầu. Cùng với đó, thắt lưng và hông anh ấy co giật trong không khí.
"Ư ha ...!"
Yoogeun bật ra tiếng rên rỉ khóc lóc. Sữa trắng đang nhỏ xuống môi và cằm. Cơ thể cứng ngắc của anh rùng mình, quy đầu bất giác co giật. Anh cảm nhận được khoái cảm đã vượt qua một ranh giới nào đó. Sức mạnh ở những ngón chân vốn bị căng ra rất nhiều, giờ đây thả lỏng. Một cơn nóng nhộn nhạo dồn lại ở bụng dưới. Yoogeun nghiêng đầu để lộ phần cổ bầm tím. Cao trào dữ dội ập đến, lập tức bị người kia nuốt chửng.
Sữa thừa tràn vào đáy bơm tiêm. Cổ họng anh lên xuống không ngừng. Cùng lúc đó, tinh dịch anh bắn ra hoàn toàn bị nuốt chửng trong miệng Kwon Heesoo. Anh ấy đang uống thứ gì đó và bắn ra thứ khác cùng lúc. Nó ngọt và tanh. Cơ thể được lấp đầy hay trống rỗng? Sự đụng chạm của những bàn tay nắm lấy thân trên và dưới của anh dần dần biến mất.
Trong tay họ, Yoogeun cảm thấy mình như một miếng thịt. Anh lại nhận ra. Con người về cơ bản không khác gì những khối thịt. Yoogeun là nguyên liệu và họ là những đầu bếp và những người sành ăn. Đầu, môi, má, đùi và mông của anh ấy đều bị chặt thành từng miếng, đặt trên một chiếc đĩa theo phong cách ẩm thực nguyên bản và được trang trí tinh xảo nhất, miếng nào cũng ăn được. Bơm tiêm cuối cùng cũng trượt ra khỏi môi Yoogeun. Phần dưới ẩm ướt và bóng loáng.
"Cảm ơn vì bữa ăn."
Heesoo dùng lưỡi liếm môi dưới để tráng miệng. Tay cậu ta cũng dính đầy tinh dịch của chính mình. Bơm tiêm rỗng được ném ngẫu nhiên lên khay và lăn qua lại. Yoogeun vắt hết năng lượng còn lại của mình và ho vài cái, sau đó nhắm mắt lại một cách yếu ớt. Taein không nghĩ đến việc lau sữa tràn ra quanh miệng cậu, nhưng cuối cùng anh lại lau nó đi. Anh khó chịu trong giây lát, nhìn chất lỏng màu xám dính trên đôi găng tay da đen của mình. Anh phải làm thế nào.
"..."
Rắc rối không kéo dài lâu. Taein tách đôi môi ướt át đang hé mở không phòng bị của cậu và đút ngón tay vào. Không có phản ứng nào từ một người đã ngất đi vì kiệt sức. Bên trong khoang miệng cậu ấy ấm áp và mềm mại. Lưỡi và bên trong má mềm đến mức không thể nghĩ rằng đó là một phần của Baek Yoogeun. Đó là cảm giác giống như lần trước khi anh vô tình hôn cậu.
Nếu anh ấy nhét thứ khác vào đây thay vì bơm tiêm hay ngón tay ... Ngay khi nghĩ đến điều đó, Joo Taein lo lắng rụt tay lại. Anh kéo đôi găng tay ra bằng đầu ngón tay và thả chúng xuống khay, anh ta mở miệng với vẻ mặt thẳng thừng. Giống như tôi sẽ lại phải mua một đôi găng tay mới.
"Tôi sẽ báo cáo với Chỉ huy trưởng rằng chúng ta đã chăm sóc và cho cậu ấy ăn như chỉ thị."