Ở giữa sảnh, cậu di chuyển sang thang máy cao tầng và đi lên tầng cao nhất. Cậu gõ cửa và mở ra sau vài giây. Không có ai trong phòng khách ở chính giữa căn phòng Tổng thống rộng rãi. Chiếc ghế sofa, nơi Shinjae thường ngồi uống cà phê hoặc làm việc, trống rỗng một cách đáng ngạc nhiên.
Cậu nhìn xung quanh. Cậu không biết chắc, nhưng sàn nhà có vẻ hơi khác so với lần trước cậu đến đây. Sàn đá cẩm thạch ở đây ban đầu có màu này à? Sau đó, cậu sớm ngừng suy nghĩ về nó. Với khiếu thẩm mỹ kém cỏi và đôi mắt khô khốc của mình thì không đời nào cậu có thể tìm được câu trả lời. Chắc cậu đã nhầm lẫn. Đá cẩm thạch không phải là một loại ván sàn rẻ tiền mà người ta có thể thay thế dễ dàng trong một khoảng thời gian ngắn như vậy. Trừ khi toàn bộ bị đập vỡ trong một vụ tai nạn.
Yoogeun nhìn khắp nơi nhưng không thấy dấu hiệu gì. Có rất nhiều cánh cửa mà cậu ấy không thể biết là dẫn đến đâu. Cậu đã lẻn ra mở cánh cửa gần nhất và đóng lại một lần nữa khi thấy đó là căn phòng ngang ngửa kích thước một căn hộ. Thậm chí còn có một lò sưởi và một chiếc piano lớn ở phía bên kia phòng khách.
Shinjae không ở đây? Chưa đầy 10 phút kể từ khi anh ta gọi điện thoại cho cậu. Sau khi suy nghĩ kỹ, cậu ấy mở một cánh cửa khác. Đó là một phòng ngủ. Có Woo Shinjae trên giường, chống lưng dựa vào thành giường với một tay vắt trên trán. Có lẽ lời của Joo Taein nói anh ta đang nghỉ ngơi không phải là sai và anh ấy đang mặc một cái áo mỏng thay vì áo sơ mi.
"...Ai đó?"
Woo Shinjae nhìn lên ngay khi cửa mở. Đó không phải là vẻ ngoài thường lệ của anh ta, lúc anh luôn nhoẻn miệng và cười khúc khích. Thậm chí giờ không có dấu vết của nụ cười trên khuôn mặt. Các mạch máu mỏng trông giống như chúng đã vỡ ra và đôi mắt màu xám, chúng hơi đỏ. Nó nhắc cậu ấy về lần đầu tiên họ gặp nhau. Đôi mắt anh ta lướt nhẹ về phía cửa. Sau khi xác nhận rằng người đã đến thăm là Yoogeun, Shinjae nhắm mắt và mỉm cười.
"Em đây rồi, em yêu"
"....."
Yoogeun sắp bước vào phòng ngủ thì khựng lại. Sau đó cậu ấy nhanh chóng quay người. Nghe những lời đó, những suy nghĩ lo lắng cho anh ta đã bay biến mất.
"Em thực sự sẽ quay về sao?"
Shinjae nhẹ nhàng nháy mắt và chăm chú nhìn. Người đàn ông này thường nhìn chằm chằm vào cậu ấy với đôi mắt kỳ quái, nhưng bây giờ anh ấy mang một biểu cảm đáng thương hại như hoa thủy tinh trong mưa. Yoogeun thở dài và quay lại.
"Tôi đã làm việc quá sức. Vào lúc đó, tôi thậm chí còn xử lý boss một mình"
Shinjae tựa đầu lên đầu gối và cúi đầu. Những lọn tóc nhẹ không an phận rủ xuống. Anh ta cười khúc khích.
"Tôi muốn em biết rằng tôi đang làm việc chăm chỉ để nuôi người yêu của mình. Thậm chí cả người anh trai đi kèm nữa."
"Tại sao tôi lại là em yêu của anh chứ?"
"Tôi đã tặng hoa và cầu hôn em, dâng cho em toàn bộ linh hồn và đưa em vào nhà tôi ở. Tôi cần phải làm gì nữa? Tôi có nên gọi cho tất cả mọi người và ít nhất cũng tổ chức một buổi lễ không?"
Cậu ấy đã tưởng tượng ra những lời của Woo Shinjae trong tâm trí. Cả hai đều đứng cạnh nhau, trước một số lượng lớn người tụ tập tại hội trường đám cưới mà đám cưới được hình dung ra là tất cả những gì cậu ấy đã thấy trong sách và phim truyền hình khi còn nhỏ.
Trí tưởng tượng của cậu cũng bị giới hạn ở mức cổ tích. Hoa ở khắp mọi nơi, trang trí đầy màu sắc và một đám cưới lớn. Cậu tuyệt vọng xóa bỏ những gì đột nhập vào đầu. Chỉ tưởng tượng ra cái chết thật đáng sợ. Thật tốt khi bị mắng chửi và bị tát vào mặt trước mặt mọi người trong một con hẻm phía sau.
"Về những gì anh nói trước đó. Khu phố tôi sống."
Woo Shinjae chỉ vào chỗ bên cạnh anh ta.
"Hãy ngồi xuống. Đừng đứng như thế."
Cậu ấy không muốn ngồi chung giường với anh ta mà bỏ lại cái ghế tử tế kia. Tuy nhiên, Shinjae dường như không có ý định đưa ra câu trả lời cậu ấy muốn nếu cậu không tuân theo yêu cầu của anh. Sau một khoảnh khắc do dự, Yoogeun bắt đầu đi về phía hắn. Khi cậu đến ngay trước giường, tay anh bỗng quấn quanh eo. Cậu cảm thấy cơ thể mình trôi nổi trong không khí và giây phút tiếp theo, Yoogeun đang ngồi trên đùi anh.
Dù đó là Joo Taein hay Woo Shinjae, những người ở đây dường như có sở thích ôm chặt người khác khi họ hài lòng. Họ khoe khoang sự mạnh mẽ vì họ là Người Thức Tỉnh à? Cậu ấy cũng là một người đàn ông trưởng thành cao lớn theo cách riêng của mình nên cậu cảm thấy thật tồi tệ. Tuy nhiên, cậu phải chịu đựng, khẳng định rằng đây cũng là một phần của việc guiding được quy định trong các điều khoản của hợp đồng.
"Em có thể đưa cho tôi cái kia không?"
"Máy tính bảng?"
"Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu cho em xem hơn là giải thích với các từ ngữ. Và cái bên cạnh nó..."
Có vài thứ trên bàn cạnh giường, nằm gần chai nước. Máy tính bảng thường xuyên được sử dụng bởi Shinjae khi anh làm việc và một chiếc hộp được đóng gói sang trọng. Vì bị ôm chặt eo nên cậu chỉ có thể duỗi tay ra. Shinjae đón lấy chiếc máy tính bảng bằng một tay và chiếc hộp được đưa lại cho Yoogeun.
"Đó là dành cho Guide Baek Yoogeun."
"Gì?"
"Mở nó ra."
Dải ruy băng vàng quấn quanh hộp mịn màng như cánh bướm. Cậu ấy nghĩ rằng nó sẽ vỡ ra ngay lập tức nếu cậu dùng lực quá mạnh. Chưa bao giờ xử lý một thứ tinh tế như vậy, Yoogeun cau mày và cẩn thận tháo gỡ dải băng như một kỹ thuật viên tháo bom. Thoạt nhìn nó giống như một món đồ quý giá, vì vậy nếu nó bị vỡ, Yoogeun có thể phải chịu trách nhiệm.
Bên trong chiếc hộp là những vật lạ được bọc riêng lẻ. Chúng nhỏ, trắng và tròn, cậu không biết là ngọc hay hoa. Bông tuyết? Chúng dường như được chạm khắc tinh vi từ những viên đá cuội. Ngay cả khi đã kiểm tra nội dung trong hộp, Yoogeun vẫn bị đơ một lúc. Shinjae hỏi mà không để ý đến biểu cảm của cậu.
"Em không thích à?"
"..."
"Tôi nghe nói họ đã mua nó từ một nơi nổi tiếng phải đặt trước nhiều tháng. Sẽ không thể tránh khỏi nếu nó không hợp với khẩu vị của em."
"Tôi không biết nó là gì."
"..."
"Đây là cái gì? Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó, vì vậy nếu nó giống như một vật trang trí, tôi không cần ..."
Trong khi cầm máy tính bảng bằng một tay, Woo Shinjae đột nhiên cúi đầu xuống và bật cười. Yoogeun nhìn lại anh. Một cái nhìn bối rối hiện trên khuôn mặt gọn gàng của cậu.
"Ôi trời, phải làm sao đây?"
"Hử?"
"Đó là đồ ăn. Một loại tráng miệng được gọi là bánh quy meringue."
"..."
"Tôi đã nhận nó như một món quà, nhưng bây giờ tôi hơi ... không muốn. Nên tôi nghĩ mình sẽ cho Guide Baek Yoogeun ăn."
Woo Shinjae chọn một chiếc bánh quy. Ngay cả hành động xé bao bì trong suốt cũng rất tao nhã. Yoogeun lặng lẽ quan sát đầu ngón tay anh. Ngay sau đó có thứ gì đó mềm mại chạm vào môi cậu.
"Bây giờ thì, ah."
Yoogeun nghĩ rằng mình thực sự đã trở thành con chó của Shinjae. Cậu ấy đã bị thuần hóa bằng bạo lực và lăng mạ. Đáp ứng triệt để mọi chỉ dẫn được đưa ra, thậm chí cả những điều không đáng kể. Do dự một lúc, cậu ấy mở miệng. Vì anh ấy nói đó là một cái bánh quy nên cậu đã cắn xuống không hề nhẹ vì nghĩ nó sẽ khá cứng. Nhưng chiếc bánh quy meringue đã bị nghiền nát một cách dễ dàng và tan chảy trên lưỡi cậu.
"..."
Cậu hơi bối rối, nhưng quyết định coi nó tương tự như kẹo bông gòn cậu đã ăn khi còn nhỏ. Nó sẽ có mùi vị như thế này nếu kẹo bông được kết đặc lại với nhau và cứng lại. Cậu làm tan phần bánh quy còn sót lại trên đầu lưỡi và nuốt xuống.
Trong khi đó, Shinjae, người đang theo dõi tất cả biểu cảm của cậu trong khi ôm eo Yoogeun, sắp không kìm được tiếng cười của mình. Anh ấy chỉ có thể nhìn thấy nửa mặt của Yoogeun khi đang giữ cậu ở một góc nghiêng. Sống mũi thon gọn, đôi má và dáy tai tròn trịa vẫn còn chút nét nam tính đã lộ rõ. Lúc đầu, Yoogeun nhai một chiếc bánh quy meringue và ngậm miệng lại một lúc. Giống như một con vật nhỏ gục ngã vì cú sốc khi nếm thức ăn mới. Sau đó cậu lại bắt đầu nhai một cách chậm rãi. Đôi mi đen khẽ rung lên.
Woo Shinjae nhặt một chiếc bánh quy có nhân khác, mở gói và đưa lên môi. Yoogeun chấp nhận nó mà không một lời phàn nàn. Sữa mà Taein cho ăn bằng ống tiêm, chả sườn băm mà Heesoo đặt trên bát cơm và bánh quy meringue mà Shinjae cho ăn đều không khác gì đối với cậu. Đó chỉ là mệnh lệnh của những người đứng đầu chuỗi thức ăn. Người ta sẽ không từ chối khi sẽ phải đối mặt với hình phạt nặng nề đang chờ đợi.
Woo Shinjae có vẻ rất vui, nên mỗi lần Yoogeun nuốt một chiếc bánh quy meringue, anh ta lại đưa cho cậu một chiếc bánh mới. Sau đó, anh nhặt lấy chiếc máy tính bảng đã được đặt xuống chăn.
"Em có muốn xem cái này không?"
"..."
Yoogeun vội vàng nuốt những gì trong miệng. Shinjae cười khúc khích và phát video. Một con hẻm quen thuộc lấp đầy màn hình. Đó là nơi Yoogeun và Heesung từng sống. Chất lượng video rất kém, trông giống như được quay bằng điện thoại di động. Âm thanh cũng đầy tạp âm. Không chỉ vậy, màn hình bị rung lắc rất nhiều như thể đang quay phim vội vàng.
- Ư aaaaa!
Một tiếng hét đã được nghe thấy. Một cụ già mặc đồng phục nhân viên bảo vệ chạy ra khỏi tòa nhà thương mại và gục xuống bên đường. Ánh sáng từ ngọn đèn đường lờ mờ soi rõ bóng dáng ông. Trái tim của cậu ấy bị chìm xuống. Yoogeun quên mất mình đang ăn bánh quy và tập trung vào màn hình.
Máy ảnh phóng to để lấp đầy màn hình với ông già. Mí mắt và miệng ông ẩm ướt. May mắn thay, ông vẫn còn tỉnh táo. Bùm! Những bóng đen bay ra khỏi mắt, mũi, miệng của ông lão và bay đi. Chúng là những con côn trùng đầy máu đỏ. Chúng đông đến nỗi cả bầy trông giống như một đám sương mù đen. Tất cả các cửa sổ ở tầng trên của tòa nhà nơi ông già chạy ra ngoài đều bị đập vỡ. Ngay cả khung cửa sổ và các phần của bức tường cũng bị rơi ra. Một con côn trùng to lớn đến kỳ lạ xuất hiện qua khe hở. Với một bầy côn trùng bay xung quanh nó như một đám mây.
- Cái gì, cái gì vậy? Chuyện như thế này ....
Ai đó lầm bầm từ phía sau máy quay. Có vẻ như đó là người quay video này. Anh ta vội vàng thu nhỏ màn hình và lùi lại. Sau khi lắc người để rũ bỏ bụi và bột xi măng trên cánh, con quái vật nhìn về phía này. Nó quá lớn nên dù được chụp từ xa với chất lượng hình ảnh kém nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ hình dạng.
- Ư.
Cảm nhận được sự nguy hiểm, chủ nhân đoạn video đã nuốt nước bọt. Không nói một lời, anh ta quay người và bắt đầu chạy. Khung cảnh con hẻm mờ mịt trên màn hình rung chuyển lên xuống, qua loa chỉ có tiếng thở hổn hển. Vài giây sau, đột nhiên một tiếng hét đinh tai nhức óc vang lên.
- Ư aaa! Biến đi ... Ah! Aaaa!
Màn hình bị rơi vỡ nát và sau đó chuyển sang màu đen. Video đã kết thúc ở đó. Đánh giá về việc thiếu phụ đề hoặc lời tường thuật, cậu ấy không nghĩ rằng đó là một video báo cáo thời sự. Làm thế nào họ có được nó?
Ngay cả khi video kết thúc, Yoogeun vẫn im lặng. Tâm trí cậu hỗn loạn. Chỉ cần đi thêm một dãy nhà từ đó thì sẽ đến được căn hộ nơi Yoogeun và Heesung sống. Nếu cậu ấy không ở đây và Heesung không ở bệnh viện, hoặc nếu họ tiếp tục sống trong khu phố đó ... thì họ sẽ là những người hét lên ở đó.
"Ah."
Một chiếc bánh quy meringue chạm vào môi cậu. Yoogeun mở miệng theo phản xạ, ánh mắt chăm chú vào đoạn video đã kết thúc. Chỉ đến khi cảm nhận được vị ngọt tan ra nơi đầu lưỡi, cậu mới sực tỉnh.
"Em nghĩ sao?"
Shinjae hỏi, tắt màn hình máy tính bảng và ném nó lên gối một cách ngẫu nhiên.
"Nó có vẻ là một dị nhân loại côn trùng. Có phải một cánh cổng đã mở trong tòa nhà đó không?"
Anh nhẹ nhàng lắc đầu và bóc một chiếc bánh quy mới.
"Em đã nghe nói về nhà thờ Great Words chưa? Nói một cách dễ hiểu, đó là một tôn giáo mới nổi. Thành thật mà nói, đó là một giáo phái. Nhưng họ nói rằng giáo phái gần đây đã tách ra làm hai vì sự khác biệt về hệ tư tưởng trong giới lãnh đạo."
Ngoài đạo Tin lành và Phật giáo, Yoogeun không biết đến những tôn giáo như vậy. Woo Shinjae lại chìa ra một cái bánh quy. Lắc chiếc bánh quy như thể thúc giục cậu ấy. Cậu nhận lấy nó mà không suy nghĩ.
"Giáo phái tôn thờ người lãnh đạo tôn giáo như một vị thần sống là Giáo hội Great Words, Wassive Love hiện có và giáo phái mới hình thành trong Ngày Tận thế là Giáo hội Great Words, True Truth. Vào ngày tận thế, họ nói rằng "Chúa thật sự" sẽ xuất hiện và trừng phạt loài người. Vấn đề là họ có một quả trứng đột biến và cất giữ nó như một vị thần."
"..."
"Thật buồn cười phải không? Họ không tôn sùng con người nên bây giờ họ tin vào côn trùng. Họ đã đúng theo một nghĩa nào đó, bởi vì vị thần đó đã ra khỏi quả trứng và ăn tất cả các tín đồ."
Shinje đưa ra một nhận xét mỉa mai mà không chớp mắt. Anh ta hẳn đã đối phó với những dị nhân mạnh mẽ và đáng sợ hơn loài đột biến trong video, nên không có gì kì lạ khi chứng kiến những tín đồ quỳ dưới chân anh ta.
"Làm thế nào mà họ lại có được quả trứng? Trứng dị nhân không thể được giao dịch ở những nơi công khai."
"Họ hẳn phải liên hệ với chợ đen."
Da, thịt, răng và dịch cơ thể của các loài đột biến được bán với giá trên trời so với các loại động thực vật thông thường. Ngoài thông tin về Cổng, đó là nguồn thu nhập chính của Thợ săn. Tuy nhiên, những người không thức tỉnh hay dân số nói chung đã bị hạn chế giao dịch bởi luật pháp. Họ không thể mua hoặc bán chúng một cách tùy tiện. Tùy thuộc vào từng loại, chỉ riêng việc sở hữu một số vật phẩm đã là một trọng tội. Ngoài các công ty chuyên xử lý sản phẩm phụ của dị nhân được chính phủ cho phép, thì không có trường hợp ngoại lệ nào.
"Em có biết từ khi nào những suy nghĩ về Ngày tận thế bắt đầu lan truyền một cách nghiêm túc trong tôn giáo và giáo phái bị chia đôi không? Guide Baek Yugeon cũng góp phần vào việc đó đấy."
Câu chuyện nực cười, Ngày tận thế của loài người và mọi thứ tưởng chừng như một thế giới khác, đột nhiên chuyển sang Yoogeun. Cậu biết những gì? Cậu có liên quan gì đến tôn giáo đó? Yoogeun im lặng, chìm đắm trong suy nghĩ.
"Khu liên hợp công nghiệp, sau khi Almuten xuất hiện?"
"Đúng. Nói chính xác là sau khi buổi họp báo phát sóng."
Tin tức về sự bất thường của cổng đã từ từ lan truyền trong công chúng ngay cả trước khi vụ tai nạn xảy ra. Một số ít Thợ săn và một số rất nhỏ những người bình thường đôi khi vướng vào một vài tai nạn bất ngờ. Nhưng cho đến nay, không biết đó chỉ là tin đồn hay sự thật.
Rồi không biết từ đâu, lời nhận xét đột ngột của Woo Shinjae trong buổi họp báo đã gây ra chấn động lớn. Những câu chuyện trôi nổi như truyền thuyết thành thị bỗng chốc trở thành hiện thực. Thông qua miệng của một Thợ săn cấp S và là Chỉ huy trưởng của Erewhon.
Những cuộc tranh cãi nảy lửa ngay lập tức xuất hiện. Xã hội bị ném vào hỗn loạn. Những tiếng nói bi quan càng tăng lên, nói rằng tất cả những dữ liệu và giả thuyết được tích lũy bằng máu và mồ hôi của nhân loại trong cuộc chiến lâu dài với những dị nhân kể từ khi Bùng Phát đã hoàn toàn trở thành đống rác rưởi. Điều duy nhất còn lại là cái chết.
Không có gì lạ khi các tôn giáo giả trở nên tràn lan. Anh ta đã chuẩn bị để tuyên chiến với Almuten chết tiệt và Trụ sở Quản lý Thức tỉnh, những kẻ luôn che giấu mọi chuyện và thu mình lại. Vết thương lâu ngày không được chăm sóc có thể bị thối rữa, trước tiên bạn phải tháo băng và nặn mủ ra.
"Vì em đã có câu trả lời đúng, đây là con dấu "làm tốt lắm"."
Shinjae dùng sức kéo nhẹ eo Yoogeun và kéo cậu lại gần. Anh nhẹ nhàng gạt tóc mái đen của cậu ra và hôn lên trán. Môi anh ấy vẫn hơi nứt nẻ như bình thường.
"Lúc trước em đã nhận một cái, vậy bây giờ là cái thứ hai. Nếu em thu thập được năm cái..."
"..."
"Tôi sẽ cho em đi gặp anh trai."
Đó là điều mà cậu thậm chí không ngờ tới. Yoogeun, người chỉ đang nhìn xuống, đột nhiên ngẩng đầu lên. Hai cặp mắt khác màu chạm nhau trong không khí.
"Tôi ... Tôi nên làm gì đây?"
Woo Shinjae nuốt một nụ cười vào trong. Thật là một con người dễ hiểu. (Chiếc top tâm cơ này =))))
"Chà, dù là gì đi nữa thì Guide Baek Yoogeun phải làm điều gì đó đáng được khen ngợi, phải không?"
"Chỉ huy trưởng."
Yoogeun nắm lấy cánh tay của Shinjae và cảm nhận đầu ngón tay để tìm cổ tay của anh ấy. Đôi mắt đen của cậu đầy háo hức.
"Làm ơn."
Yoogeun thì thầm bằng một giọng hơi nghẹn ngào. Bàn tay nắm chặt cổ tay trong chiếc áo dệt kim mỏng manh đang căng thẳng. Cậu mang vẻ mặt thất thần, không giống người cầu xin, nhưng vẫn rất tha thiết.
Heesung là điểm yếu duy nhất của Yoogeun, cậu không quan tâm đến danh vọng hay tiền bạc. Nói cách khác, ngay khi Yoogeun từ bỏ Heesung, lý do để Shinjae níu kéo cậu sẽ biến mất. Tuy nhiên, anh ấy biết rằng Yoogeun sẽ không bao giờ bỏ rơi Heesung cho đến phút cuối cùng. Shinjae cũng không có ý định buông Yoogeun ra, mãi mãi. Vì vậy, cả hai sẽ không thể rời xa nhau cho đến khi một trong hai người chết.
"Để tôi khỏe hơn trước đã."
"Anh đang nói là muốn guiding?"
"Có đưa cho em con dấu thứ ba hay không, tôi sẽ chỉ quyết định sau khi thấy Guide Baek Yoogeun sử dụng cái lỗ hậu của mình."
Khoảnh khắc nghe thấy những lời tục tĩu, biểu cảm của Yoogeun cứng lại. Da cậu trở nên trắng bệch, cậu cảm thấy thật thảm hại khi cố gắng giữ bình tĩnh và cau có nhìn Woo Shinjae.
"Lần này tình trạng của tôi tồi tệ hơn một chút ... và tôi không nghĩ rằng chỉ cần đưa nó vào miệng em là đủ."
Shinjae nhẹ nhàng nới lỏng vòng tay ôm Yoogeun. Anh hơi nghiêng đầu với một nụ cười trên môi.
"Em làm sao thế? Còn không cởi quần áo đi..."