Họ đi qua khu dân cư giờ đã trở nên lộn xộn. Mọi tòa nhà xếp dọc theo con phố đều quen thuộc với cậu. Đó là con hẻm nơi Heesung và Yoogeun đã đi qua lại không biết bao nhiêu lần, dù là một mình hay cùng nhau.
Một cái kén khổng lồ đang treo trên nóc nhà thờ. Nó trông giống một thứ gì đó được làm từ ruột của một con vật được dệt bằng mạng nhện, bao phủ bởi chất dịch cơ thể nhớp nháp và da thịt không rõ ràng. Nó đã bị kéo căng đến giới hạn, và dường như sắp đứt ra và rơi xuống bất cứ lúc nào. Dưới cái kén, những ngôi nhà đơn lẻ thấp tầng chen chúc nhau. Với tốc độ này thì thật nguy hiểm.
"Chỉ huy trưởng."
Yoogeun vội quay lại. Tuy nhiên, Shinjae đã không thấy đâu cả. Anh ấy đã đang đi bên cạnh cậu chỉ mới một lúc trước. Nhưng giờ đây cậu chỉ còn lại một mình trong con hẻm vắng. Anh ta đã đi đâu? Có phải điều gì đó nghiêm trọng hơn xảy ra ở một nơi khác và anh ấy đã đến đó để giải quyết?
Cậu sửng sốt trong giây lát, nhưng ngay sau đó đã bình tĩnh lại. Cậu đã quen với việc chiến đấu một mình hơn là dựa dẫm vào người khác. Đó là cách mà những Thợ săn cấp F mà cậu đã làm việc cùng chiến đấu trước đây. Tất cả bọn họ đều thiếu thốn như nhau nên không có tư cách bảo vệ cho người khác. Mọi người đã phải tự bảo vệ mạng sống của mình.
Cái kén phát ra tiếng kêu to. Trong một lần động đậy dữ dội, một số viên gạch đã rơi ra từ bức tường bên ngoài của nhà thờ. Yoogeun siết chặt khẩu súng trong tay. Khẩu súng này là phương tiện duy nhất của anh để chống lại những kẻ thù mạnh.
Ầm! Bụp! Những viên gạch vỡ vụn, đập vào mái của một tòa nhà khác, con đường bên dưới và một chiếc ô tô. Tiếng động lớn hẳn đã kích thích thêm thứ bên trong cái kén. Nó bắt đầu quằn quại điên cuồng, rung chuyển cái kén theo mọi hướng. Bề mặt kén nứt dần.
"Grrừ..!"
Yoogeun chạy ra khỏi con hẻm nhỏ. Đồng thời, cái kén bật ra. Máu thối chảy đầy bên trong bắn tung tóe khắp bán kính vài chục mét. Nếu cậu chỉ né muộn một chút thôi thì cậu đã bê bết trong đống máu đó rồi. Yoogeun nấp sau bức tường xi măng đã sập một nửa và xem xét động tĩnh bên ngoài. Hàng trăm xác chết bên trong cái kén nằm rải rác xung quanh. Chúng thấm đẫm máu và trông như đã bị ăn thịt ở một số phần.
Yoogeun vẫn không nhúc nhích khỏi vị trí của mình. Ánh mắt cậu vẫn chăm chú nhìn ra ngoài ngõ. Vì đã lâu rồi không cầm súng, cậu có thể nạp đạn khẩu súng lục ngay cả khi đang ngủ. Cậu nín thở và tập trung mọi giác quan ra bên ngoài. Ngay khi dị nhân đến gần, cậu đã lên kế hoạch nổ súng và tạo ra một khoảng trống để có thể chuồn đi ngay lập tức. Chính vào lúc đó.
"Hyung."
Một giọng nói yếu ớt đã được nghe thấy. Theo phản xạ, Yoogeun chĩa súng về hướng nó và nhìn xung quanh. Có một siêu thị nhỏ phía sau, nơi biển hiệu thậm chí không thể đọc được vì đã ố vàng và rỉ sét trong nhiều năm. Yoogeun cũng thường mua đồ ở đây. Cậu sẽ phải đi bộ ra khỏi con hẻm hẹp và ngoằn ngoèo để đến một cửa hàng tiện lợi nhượng quyền đàng hoàng nếu không mua ở nơi này. Hơn một nửa mái và trần của siêu thị vốn tồi tàn giờ đã bị sập do sự phá hủy của các dị nhân. Trông như sắp sụp đổ hoàn toàn bất cứ lúc nào. Giọng nói phát ra từ bên trong.
"Hyung?"
Đằng sau cánh cửa kính mờ sương với những tờ vé số và thuốc lá dán trên đó, một đứa trẻ ở tầm tuổi mà thậm chí còn chưa bước vào trường tiểu học. Đó là con trai của cặp vợ chồng chủ quán mà cậu đã nhìn thấy một vài lần khi đi mua hàng tạp hóa. Cậu bé may mắn đã không bị thương khi trần nhà sập, có lẽ là vì vóc dáng nhỏ bé.
Ngay cả bây giờ, những dị nhân côn trùng lớn vẫn đang tràn lan bên ngoài. Chỉ một cú đập cánh của chúng cũng có thể đập vỡ cửa sổ và lật úp cả dãy vỉa hè. Tại sao một đứa trẻ lại một mình trong cửa hàng trong trường hợp khẩn cấp như vậy? Kiểm tra xung quanh, Yoogeun chạy thẳng đến đó. Cửa bị khóa chặt và không mở được. Một tấm biển "Đã đóng cửa" được treo phía trên cửa ra vào.
"Tại sao em lại ở đây? Cha mẹ em đâu?
Anh nói giọng nhẹ nhàng nhất có thể để không làm đứa trẻ sợ hãi. Ngay cả vậy, cách nói thẳng thừng của anh cũng chẳng giúp ích gì lắm.
"Có một vụ nổ! Mọi người la hét nên cha và mẹ đã ra đó để xem. Họ bảo em đợi ở đây."
"Họ vẫn chưa về đây?"
"Chưa ạ."
Đứa trẻ gục đầu xuống ủ rũ. Yoogeun vội vàng nhìn ra cửa. Anh không thể để đứa trẻ này một mình trong một tòa nhà có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
"Nhưng mà, hyung. Còn hyung kia thì sao?
"Hyung kia?"
Không có chìa khóa, phải có người mở khóa từ bên trong. Tuy nhiên, chiếc khóa trên nóc cửa khá cao khiến ngay cả người lớn cũng có thể phải nhón gót và giang tay ra. Chiều cao của đứa trẻ có lẽ thậm chí còn không bằng thắt lưng của anh. Anh cũng sợ rằng đứa trẻ sẽ bị thương nếu anh bắn hoặc đập vỡ kính.
"À, anh kia ấy. Cái anh mà luôn ốm yếu. Anh ấy cao và gầy ... và luôn cau có mỗi ngày." (Đứa trẻ đang nhắc đến Baek Hee Sung)
Đứa trẻ vặn vẹo đầu ngón tay. Yoogeun, người đang tìm một lối thoát bằng cách đẩy và kéo cánh cửa xung quanh, đột nhiên dừng lại. Một góc trái tim anh đau nhói như bị lửa thiêu.
"Anh ấy bị ốm và đang ở bệnh viện."
"Bệnh viện ạ? Bà nội em cũng ở đó. Có phải hyung ấy cũng bị bệnh không?"
"Phải."
"Khi nào thì anh ấy về?"
"Sau khi ngủ một trăm đêm."
"Có thật không?"
"..."
"Hyung?"
"Không, thực ra thì ... anh không biết."
Yoogeun ngồi quỳ trước cửa. Có thể thấy một bản lề gỉ sét được mở ra chỉ bằng một sợi tóc. Anh rút con dao chiến đấu có trong bao súng. Anh định mở cửa bằng cách xỏ con dao qua bản lề và xé toạc nó.
"Lùi lại đi. Nếu không nhóc sẽ bị thương."
"Vâng, hyung."
Bị mắc kẹt một mình trong cửa hàng để đợi cha mẹ mà không có bất kỳ lời hứa nào, đứa trẻ vui mừng khi thấy một người mà mình biết xuất hiện, vì vậy nó bám vào ngưỡng cửa và liên tục trò chuyện với anh.
Chắc lúc này cậu bé cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra bên ngoài nên mới vô tư như vậy. Có lẽ tốt hơn là không nên biết. Chuyện gì đã xảy ra với cha mẹ của đứa trẻ khi họ nói rằng họ sẽ ra ngoài xem xét một lúc? Dù cố gắng đến đâu, anh cũng không thể đưa ra một kết luận lạc quan. Ký ức về những xác chết đẫm máu bị côn trùng khổng lồ nuốt chửng thoáng qua trước mặt anh.
"Có phải thế giới sẽ bị hủy diệt?"
Yoogeun ngẩng đầu, bắt đầu đẩy lưỡi dao dày cộp vào bản lề gỉ sét. Đứa trẻ và anh, người đã ngồi xuống ngang đầu gối của cậu bé, ở cùng một tầm mắt. Đôi mắt tròn ngây thơ bắt gặp đôi mắt đen của anh.
"Em đang nói gì vậy?"
"Mẹ em đã nói thế. Bà ấy nói thế giới sẽ bị hủy diệt. Một con quái vật rất, rất to xuất hiện và sẽ ăn thịt và giết chết tất cả mọi người."
Sự thật tai hại mà Trụ sở Quản lý Thức tỉnh cố gắng giữ kín đang dần bị lộ ra ngoài, ảnh hưởng đến cả với những người bình thường vốn không biết gì.
"Vậy thì hyung, em cũng sắp chết rồi sao?"
Yoogeun không nói nên lời. Một cánh cửa đóng chặt, quái vật lang thang bên ngoài, cha mẹ mất tích. Thời gian và địa điểm khác nhau, nhưng cứ như thể Yoogeun đang nhìn lại chính mình. Baek Yoogeun, 10 tuổi, bị mắc kẹt trong một chiếc xe bị đắm, run rẩy. Anh nghiến răng và nâng con dao lên. Anh đập mạnh nó xuống khe hở gỉ sét trên bản lề hết lần này đến lần khác, bất chấp thương tích ở tay.
"Không..."
Rắc! Rắc! Rắc! Sau nhiều lần cố gắng, bản lề bị gãy và con vít rỉ sét văng ra ngoài.
"Không, em sẽ không chết đâu."
Anh đẩy cánh cửa kẽo kẹt sang một bên. Sau đó dang tay về phía đứa trẻ.
"Bởi vì anh sẽ cứu em."
Đứa trẻ mặc chiếc quần đùi màu xanh nhạt với chiếc áo sơ mi nhân vật anime ngước nhìn Yoogeun, bước ra và ôm lấy anh. Anh ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé và ấm áp của cậu nhóc rồi đứng dậy. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một dị nhân khổng lồ bay về phía siêu thị và đâm sầm. Bùm! Tòa nhà siêu thị tồi tàn nơi đứa trẻ ở cho đến lúc nãy giờ đã bị phá hủy hoàn toàn. Có bụi ở khắp mọi nơi và các mảnh bê tông bắn tung tóe. Yoogeun cau mày và siết chặt vòng tay ôm lấy đứa trẻ.
"Anh có thích những người trẻ tuổi hơn không?"
Một bóng đen bước ra khỏi lớp bụi mờ ảo. Một thanh niên, người ở độ tuổi lưng chừng giữa một chàng trai và một người đàn ông. Đó là Heesoo.
"Chỉ huy trưởng bảo em tới đây bảo vệ anh, cho nên em đã ở đây. Không ngờ anh lại chả để tâm gì."
Áo sơ mi đen và quần âu màu xám. Bộ đồng phục của Erewhon, khi mặc gọn gàng, phù hợp với cậu ấy như thể nó được vẽ trên đó. Vì vẻ ngoài trẻ trung, cậu ấy giống như đang mặc đồng phục học sinh hoặc đồng phục làm thêm chứ không phải là bộ đồ đi săn. Heesoo lần lượt nhìn Yoogeun và đứa trẻ trong tay với vẻ mặt khó hiểu.
"Em chưa đủ trẻ sao? Em mới 20 tuổi thôi, nhưng có vẻ như em cần phải trẻ hơn đối với anh. Ừm ... Yoogeun hyung, anh có vẻ không giống...., nhưng anh có một sở thích rất tinh quái đấy."
Sau đó cậu ấy mỉm cười và chìa tay ra.
"Đưa cho em cái đó. Nếu anh cứ giữ nó thế, anh sẽ bị dính máu vào người."
Yoogeun khó hiểu nhìn xuống. Cả anh ấy và đứa trẻ đều ổn. Có một vài vết xước nhỏ ở đây và ở đó từ các mảnh vỡ, nhưng nó không đủ để lo lắng về việc dính máu.
"Em sẽ cố gắng loại bỏ nó với càng ít máu càng tốt. Nhưng em nghĩ một số vẫn sẽ văng vào hyung."
Ngay khi hiểu được những lời của Heesoo, sống lưng anh lạnh đi.
"Cậu đang cố giết đứa trẻ này đấy à?"
"Còn ai ở nơi đây nữa?"
"Đây là một người bình thường. Chỉ là một đứa trẻ bình thường không biết gì cả!"
"Hyung trước đây chưa bao giờ ôm em dịu dàng như vậy. Nhưng bây giờ anh đang ôm một người hoàn toàn xa lạ mà không một chút khó xử, em ghen đấy."
Heesoo quay mặt đi như thể đang hờn dỗi.
"Điều gì sẽ xảy ra nếu đứa trẻ đó là một Người Thức Tỉnh? Vậy thì không phải hyung đã phá vỡ hợp đồng sao? Guiding một người thức tỉnh khác. Đó không phải là có đủ lý do để giết thằng nhóc này à?"
Điều gì khiến cậu ta cảm thấy bị đe dọa bởi một đứa trẻ chỉ bằng một nửa kích thước của mình? Cậu ấy trông giống như một con người và nói tiếng người, nhưng chắc chắn không đem lại cảm giác như Yoogeun đang nói chuyện với một con người.
"Em không giết được thằng nhóc kia sao?"
"Đồ khốn nạn điên rồ. Thật nhảm nhí!"
"Vậy thì em sẽ chỉ làm xáo trộn tâm trí nó một chút thôi. Thằng bé sẽ trở thành một người thực vật, nhưng điều đó sẽ không đe dọa đến tính mạng của nó."
"Cậu cũng không được làm như vậy."
Heesoo thở dài, hơi nghiêng đầu với môi dưới chìa ra. Cậu ấy xoa sau đầu anh như một thói quen.
"Hyung."
"..."
"Tại sao anh cứ nói không thế? Anh thật là .... khó chịu..."
Anh nổi da gà chạy dọc sống lưng. Yoogeun ôm chặt đứa trẻ bằng cả hai tay và nhìn chằm chằm vào Heesoo. Tình trạng bế tắc tiếp tục diễn ra trong một thời gian. Heesoo sau đó đột nhiên thay đổi biểu cảm và mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra.
"Em nghe nói rằng cả một trung đội Esper năng lực lửa đã được điều động từ Trung Tâm. Những kẻ này làm việc rất chăm chỉ. Họ đang lên kế hoạch thiêu rụi cả khu phố. Bằng cách đó, chúng ta có thể tiêu diệt tất cả trứng và ấu trùng."
"..."
"Anh phải nhanh chóng lấy bất cứ thứ gì ra khỏi nhà của hyung. Anh đến đây không phải để làm vậy sao? Những thứ như món đồ quý giá chứa đựng kỉ niệm với gia đình anh. Em đã xem trên TV. Em biết ai cũng có ít nhất một cái. Anh có những thứ như thế không? "
Yoogeun vẫn cảnh giác. Heesoo tặc lưỡi lắc đầu.
"À, được rồi, được rồi. Em sẽ không giết cậu bé. Anh sẽ không giết cậu bé. Cứ để nó ở nơi anh tìm thấy và đi cùng em. Em sẽ giúp anh đóng gói đồ đạc."
Ngôi nhà mà anh và Heesung sống thật buồn tẻ vì đơn sơ. Hầu hết một số vật dụng gia đình chỉ là những thứ thiết yếu để tồn tại. Nhưng trong số đó, có một món đồ có thể gọi là kỷ niệm quý giá. Một bức ảnh gia đình trong ví của Heesung khi họ được cứu khỏi thảm họa cầu Hwangan. Màu sắc giờ đã nhạt đi và chuyển sang màu trắng nhưng đó là manh mối duy nhất chứng minh rằng đã có lúc Yoogeun sống trong một gia đình bình thường được cha mẹ yêu thương.
Điều đầu tiên anh nghĩ đến khi nghe Woo Shinjae kể rằng có một sự cố xảy ra trong khu phố nơi anh ấy sống là bức ảnh đó. Đó không phải là quần áo hay đồ tạp hóa mà anh không thể mang theo.
"Chọn đi. Anh sẽ giải cứu thằng nhóc đó hay anh sẽ về nhà lần cuối cùng?"
Thật vậy, khói đen đang bắt đầu bốc lên từ hướng nhà Yoogeun vượt ra ngoài những tòa nhà dày đặc. Yoogeun nhìn về hướng ngôi nhà một lượt và sau đó là đứa trẻ trong vòng tay anh. Đứa trẻ run rẩy yếu ớt, vùi mặt vào vòng tay anh như thể cảm nhận được bầu không khí khác thường.
"Để thằng nhóc ở đây một lúc cũng không có vấn đề gì to tát. Dù có xảy ra chuyện gì cũng không phải lỗi của hyung. Nhưng nếu nhà cháy rụi như vậy, anh sẽ hối hận cả đời. Điều anh muốn là gì nào?"
"Tôi..."
Yoogeun không thể tiếp tục và nhìn xuống. Không ngẩng đầu lên, đứa trẻ vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra, liều mạng nắm lấy cổ áo sơ mi của Yoogeun. Không mất nhiều thời gian để đưa ra quyết định. Anh từ từ nhắm và mở mắt ra. Anh cảm thấy cái sợi chỉ mảnh nối quá khứ và hiện tại của anh đã đứt.
"Tôi không đi."
"Gì cơ?"
"Tôi sẽ không đi. Cháy nhà hay không, hãy để họ làm bất cứ điều gì họ muốn. Ở đó không có gì để mang theo."
Heesoo ngậm miệng lại với vẻ mặt vô hồn. Trông cậu cũng có chút khó chịu. Sau một lúc im lặng bấp bênh, cậu bật cười.
"Thực ra, em đã nghĩ anh sẽ nói như vậy. Được rồi, điều này khiến mọi chuyện thú vị hơn."
Heesoo nhún vai và thản nhiên bước tiếp.
"Có một xe cấp cứu trên đường chính đằng kia. Thả đứa trẻ ở đó. Đi thôi, chúng ta không có thời gian đâu."
Tuy nhiên, Yoogeun vẫn không nhúc nhích khỏi vị trí của mình. Thay vì di chuyển cùng Heesoo, anh ấy cố định đứa trẻ bằng một cánh tay và nâng khẩu súng lục để nhắm bắn. Chính xác là hướng về phía Heesoo.
Pằng! Tiếng súng vang lên trong con hẻm vắng lặng. Viên đạn sượt qua mặt cậu. Heesoo quay lại không chút ngạc nhiên. Một con bọ to bằng hạt dẻ bị mắc kẹt trên sàn, đang đập cánh một cách đáng thương. Điều đó không đáng ngạc nhiên, so với một tiêu chuẩn của Người Thức Tỉnh. Dị nhân kia ở cấp độ thấp nhất mà ngay cả một cấp F cũng có thể đối phó được. Tuy nhiên, đó sẽ là một câu chuyện khác nếu một Guide bắn hạ nó chỉ bằng một tay khi đang ôm một đứa trẻ.
"Ồ."
Heesoo trầm giọng thán phục.
"Em thực sự thích anh, hyung. Hơn bao giờ hết. Điều đó khiến em tự hỏi làm thế nào mà Chỉ huy trưởng lại biết và đón anh về."
Cậu thong thả đi ra ngoài ngõ, ngang qua Yoogeun. Sau đó, cậu khẽ thì thầm vào tai Yoogeun, toàn tâm toàn ý, với giọng điệu ngây thơ như một đứa trẻ đang ước nguyện với một ngôi sao băng.
"Sau này, hyung ... Em ước gì anh sẽ tự sát trước mặt em."
Yoogeun thoáng giật mình. Nhưng đó là sự kết thúc của giọng nói giống như vần điệu trẻ thơ. Anh lao ra ngoài với đứa trẻ trong tay. Bên ngoài con hẻm hẹp vang lên tiếng còi inh ỏi lạnh cả sống lưng.