Sau đó, có một âm thanh vang đến gần. Đường hầm mà tàu đi qua càng kêu to hơn. Cô gái tóc vàng bạch kim xuất hiện trong đường hầm chìm trong bóng tối. Đó là Seok Moonyoung. Một số người thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy chỉ tay vào nơi cô ấy vừa đến.
"Đằng kia. Boss ở bên trong đường ray hướng tới trạm ga Tòa thị chính. Tôi không nhìn thấy nó chi tiết, nhưng tương tự như những loại thông thường."
Seok Moonyoung bình tĩnh trả lời các câu hỏi. Mặc dù cô ấy Cấp A, chiến đấu một mình mà không có bất kỳ đồng đội nào, vậy cô ấy lấy can đảm gì để một mình đến gặp Boss? Khi một câu hỏi như vậy xuất hiện.
"Ồ, nhân tiện, Chỉ huy Woo."
Cô ấy cười toe toét với Woo Shinjae.
"Cảm ơn rất nhiều. Vì đã giết nó và để lại thi thể nguyên vẹn. Anh đã giết nó rất đẹp phải không?"
"Không có gì."
Woo Shinjae đáp lại một cách trôi chảy. Cả hai người đều mang một nụ cười trên khuôn mặt, nhưng bầu không khí giữa họ lạnh lẽo và ghê sợ. Seok Moonyoung xoay nửa vòng và giơ tay.
"Vậy thì... Chúng ta sẽ đi bắt ma bằng ma chứ?"
Cùng lúc đó, những bóng đen che khuất sau lưng cô lần lượt đứng lên. Đó là dị nhân bình thường mà Yoogeun đã bắn và đàn áp trước đó. Tuy nhiên, phần thịt đã bị thối rữa, phần xương lộ ra và lớp da bị biến màu sẫm. Xác chết của những dị nhân, vốn đã chết từ lâu, đang di chuyển trở lại. Ai đó há hốc mồm ngạc nhiên.
"Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một kẻ chiêu hồn. Chà, nó không chỉ là một hoặc hai con. Cô ấy có kiểm soát được tất cả những thứ đó không?"
Các Thợ săn đi dọc theo con đường phía sau Seok Moonyoung trong khi cảnh giác với xung quanh. Và đội quân dị nhân được hồi sinh đi giữa họ. Woo Shinjae chỉ di chuyển một cách nhàn nhã khi nhóm Thợ săn đã biến mất vào nửa đường hầm.
"Chúng ta đi chứ?"
Ánh mắt của Yoogeun vẫn dán chặt vào lưng họ. Đây cũng là lần đầu tiên Yoogeun nhìn thấy một người chiêu hồn. Nó đủ ngoạn mục để gọi hồn một tá người trong số họ, nhưng nếu con số lên đến hàng trăm hoặc hàng nghìn thì sao? Hầu hết kẻ thù thậm chí sẽ không thể đến gần Seok Moonyoung. Trong khi xác dị nhân không ngừng tăng lên, cô ấy sẽ lại biến chúng thành đồng minh một lần nữa. Cậu ấy nhận ra mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Cậu sống với suy nghĩ rằng thế giới chật hẹp hội tụ trong những con hẻm tồi tàn và những ngôi nhà cũ nát là tất cả.
"Em thích như vậy à?"
Woo Shinjae mỉm cười và nghiêng đầu nhẹ nhàng. Một sự điên cuồng bình tĩnh dâng lên trong đôi mắt đẹp mơ hồ của anh.
"Nếu tôi là một kẻ chiêu hồn thì tôi sẽ giết chết rồi hồi sinh Guide Baek Yoogeun và giữ em bên mình suốt đời. Yên lặng và ngoan ngoãn, điều đó thật tốt biết bao."
Sống lưng cậu lạnh ngắt như thể bị dội nước đá. Yoogeun không thể nói gì. Tốt nhất là nắm chặt tay để không run rẩy, không lảng tránh ánh nhìn của anh.
"Tôi chỉ đùa thôi. Tôi định làm cho em cười, nhưng tôi lại buồn vì em không cười..."
Woo Shinjae hơi quay đầu lại và nhìn xuống. Khác xa thảm hại, nó rất đáng ghét. Có bao nhiêu người sẽ cười vì điều gì đó như thế?
Bên trong đường hầm đã tối. Một mùi hôi thối khủng khiếp bốc lên đến mức cậu nghĩ rằng mình có thể phải đeo mặt nạ phòng độc. Kuungg. Họ cảm thấy một sự rung động nặng nề từ trên đó. Tất cả những người khác đều sững sờ tại chỗ. Sự im lặng bao trùm bầu không khí lạnh lẽo đã ứ đọng lâu ngày dưới lòng đất. Kuungg. Âm thanh lại được nghe thấy. Vẫn không có gì ở phía trước. Những người cảm thấy sợ hãi dính chặt vào nhau theo bản năng.
"Đây rồi. Đừng dính vào nhau. Những kẻ có thể tấn công từ xa, hãy chuẩn bị ngay lập tức, và đối với thể loại cận chiến, hãy căn thời gian trước khi nhập cuộc."
Seok Moonyoung nhanh chóng ra lệnh với giọng đanh thép. Cô ấy dường như đã quen với việc ra lệnh.
"Chỉ huy Woo, và bên cạnh anh ấy ... Guide-ssi ..."
Mọi người tròn mắt. Đặc biệt, người đã bắt chuyện với Yoogeun trước đó là người ngạc nhiên nhất. Họ nghi ngờ không biết họ có nghe đúng không. Tại sao lại có một Guide ở đây, một người tìm cách tự sát?
"Tôi biết Erewhon sẽ không hợp tác."
"Cô có hỏi ý kiến chúng tôi đâu chứ. Làm người ta buồn đấy."
"Ngay từ đầu anh đã không quan tâm đến việc tấn công cánh cổng. Tôi nghĩ anh đến đây để hẹn hò với cậu Guide đấy."
"Ai lại đến một nơi như thế này để hẹn hò? Cô sẽ bị ăn tát hoặc bị đá mất."
"Tôi muốn nhìn thấy Chỉ huy Woo bị tát một lần trong đời."
"Tôi không biết Chỉ huy Seok lại ghét tôi đến vậy."
"Phương châm của tôi là đối xử tốt với tất cả các Guide. Ngay cả khi họ không phải là của tôi."
"Thật là trùng hợp. Tôi cũng vậy."
"Nói lại lần nữa? Tốt bụng? Chỉ huy trưởng của Erewhon? Ngay cả những dị nhân cũng sẽ cười nhạo anh đấy."
Không giống như những người khác đang lo lắng về tình huống bất ngờ, Woo Shinjae và Seok Moonyoung chắc chắn rất thoải mái. Trước mặt họ là một con quái vật mạnh mẽ, nhưng có thời gian để nói chuyện phiếm, nên Seok Moonyoung nghiêng đầu nhìn Yoogeun.
"Guide-ssi, tôi xin lỗi nhưng hãy giúp tôi một việc. Cho anh ta một cái tát vào mặt. Đó là mong muốn của tôi."
Yoogeun không thể hiểu dù chỉ một chút về cuộc trò chuyện đang diễn ra giữa họ là như thế nào. Không biết khi nào kẻ địch có thể ra tay, cậu tập trung đến mức không ngừng nhìn xung quanh. Những câu chuyện về Thợ săn của Erewhon chứa đầy những điều mà cậu không thể hiểu hoặc không muốn hiểu. Cậu chỉ nghĩ rằng thế giới Thợ săn cao cấp đều sẽ như vậy.
"Không."
Không nhìn Seok Moonyoung, Yoogeun dán chặt ánh mắt vào người anh, hạ tay xuống và trả lời, nới lỏng chốt an toàn của khẩu súng lục.
"Một cái tát thì sao mà đủ."
"...."
Seok Moonyoung làm mặt như bị bắn. Woo Shinjae cúi đầu và cười với hơi thở dồn dập.
Thịch, Thịch, Thịch. Ngay sau đó kẻ thù xuất hiện từ bên ngoài góc rẽ. Trong một khoảnh khắc, Yoogeun quên thở. Dị nhân đủ lớn để lấp đầy tất cả các đường hầm đang mở. Rêu, mốc và lông rối tung khắp cơ thể khổng lồ. Một cái bụng phình to, một số lượng lớn đầu và tay chân kỳ lạ, và một cơ thể cứ phình ra không ngừng. Một khối u của lòng tham và sự bẩn thỉu đang len lỏi về phía họ. Khi khoảng cách bị thu hẹp, họ có thể nhìn thấy vô số đầu người đang treo trên chiếc cổ dày.
Những xác chết do Seok Moonyoung điều khiển đã chặn đường nó. Tuy nhiên, chúng không gây nhiều sát thương vì chỉ di chuyển nhanh và không có sức tấn công cao. Dị nhân vặn vẹo cơ thể và hét lên. Nó chạy như thể lăn qua, rũ bỏ những xác sống đang bám vào nó. Nó di chuyển khá nhanh so với kích thước khổng lồ và vung chân tay về phía kẻ đã tấn công.
Seok Moonyoung lo lắng bật cười. Đối phương khó khăn hơn cô nghĩ. Nên có những xác sống khác xung quanh để tăng sức mạnh hoặc không, nhưng tiếc rằng chỉ có một mình Boss. Và cô ấy không thể chiêu hồn những Thợ săn đã chết.
"Haa, haa..."
Yoogeun lấy mu bàn tay lau môi rồi hạ súng xuống. Đây là sự kết thúc của cuộc tấn công mà cậu có thể thực hiện. Cậu đã sử dụng hết số đạn mang theo. Nhưng một viên đạn lớn nhất bằng ngón tay người cũng không thể bắn hạ kẻ thù có kích thước bằng một ngôi nhà. Cảm giác như thể dị nhân đang chế giễu Yoogeun vì đã không chạy trốn ngay lúc này và cười nhạo một Guide không có năng lực chiến đấu lại dám bước vào nơi này.
Đó chỉ là một cuộc chạm mặt trực tiếp với Boss từ xa. Nó thậm chí không phải là trận đấu một chọi một. Và trong khi các Thợ săn khác lao vào và chiến đấu trong tuyệt vọng, Yoogeun chỉ có thể giúp được tổng cộng một vài phát súng. Tuy nhiên, cậu vẫn sợ hãi như thế này. Ngay cả bây giờ, cậu cảm thấy vô cùng yếu đuối và bất lực, làm thế nào cậu ấy có thể vượt qua các cánh cổng để hoàn thành giao ước với Woo Shinjae?
Các chuyển động của dị nhân dần dần chậm lại bởi các cuộc tấn công từ hàng chục Thợ săn. Dị nhân đột nhiên hít vào hết sức có thể và phồng lên. Cậu có một cảm giác đáng ngại. Yoogeun vội vàng nhìn quanh.
"Mau! Tránh ra..."
Nhưng Boss đã nhanh hơn một chút. Nó ngả người ra sau rồi nôn ra một thứ chất lỏng trộn lẫn với những mảnh xương và thịt. Chất lỏng đục phun ra như vòi phun nước, thêu dệt không khí. Tầm nhìn của cậu đã bị che khuất trong giây lát. Cậu có bị mù vì chất độc không? Tuy nhiên, ngay sau đó, Yoogeun đã bị túm lại và kéo đi. Vòng tay mạnh mẽ ôm chặt lấy cậu. Mùi hương hoa hồng khô thơm mát nhanh chóng biến mất khi mùi hôi thối từ chất lỏng độc hại lan tỏa tứ phía.
Woo Shinjae ôm lấy Yoogeun và quay lưng lại với dị nhân. Anh kéo Yoogeun vào lòng và ép chặt cậu vào cơ thể mình, che lưng và eo cậu sao cho không có khe hở. Không lâu sau, mưa độc trút xuống. Những tiếng la hét khủng khiếp vang lên từ mọi phía.
"Ách!"
"Đau quá! A a a! Khụ! Khụ! Hự..."
Có những người may mắn lăn trên sàn và khóc lóc trong đau đớn. Có nhiều người nữa ngã xuống với chất lỏng khắp người và ngừng cử động. Sau khi biến hàng chục mét phía trước nó thành địa ngục theo đúng nghĩa đen, họ không còn thấy Boss nữa. Có một ngã ba ở con đường phía trước. Có vẻ như nó đã đi vào một trong số đó.
"Yoogeun-ah, tôi cũng bị thương."
Nhận thấy Yoogeun bị phân tâm bởi cảnh tượng phía sau, Woo Shinjae thì thầm với khuôn mặt trống rỗng. Chỉ sau đó, ánh mắt của Yoogeun mới quay lại nhìn anh. Lưng chiếc áo sơ mi anh đang mặc đã bị đổi màu đen và có những lỗ thủng khắp nơi. Ngay cả dưới ánh đèn di động lờ mờ, cậu vẫn có thể thấy một số phần thịt đã teo lại và tan chảy.
Đó không phải là vết dao cắt, không phải vết bầm mà là vết thương đầy chất độc. Dù vẫn đang đứng vững vì là Cấp S, nhưng thứ hạng cấp cao của anh ấy cũng không giúp làm giảm bớt nỗi đau. Đúng hơn, cấp bậc càng cao thì các giác quan càng trở nên nhạy bén. Nó phải đau đến mức một người bình thường thậm chí không thể chịu đựng được.
Yoogeun không thích Woo Shinjae. Nếu phải lựa chọn giữa thích và không thích, cậu sẽ chọn không thích mà không do dự. Nhưng ngoài điều đó ra, cậu không thể giả vờ không biết khi thấy Woo Shinjae bị thương trong khi cố gắng che chắn cho cậu. Cậu không thích Woo Shinjae nhưng nợ vẫn là nợ.
"Guiding..."
Cậu thảng thốt. Đôi mắt mờ đi của cậu trở lại đầy quyết tâm.
"Chỉ huy trưởng, tôi sẽ guiding cho anh."
Cậu ấy là Guide của Woo Shinjae. Điều duy nhất cậu có thể làm trong tình huống này là guiding. Cậu nghiến răng và đặt tay lên vai Woo Shinjae.
"Không, để sau đi."
Woo Shinjae lắc đầu và gỡ tay Yoogeun xuống. Như mọi khi, nụ cười rạng rỡ trở lại trên khuôn mặt vô cảm của anh. Anh mỉm cười và thì thầm vào tai Yoogeun.
"Khi nào trở về tôi sẽ làm tình với em."
Để lại một lời nhận xét thẳng thừng, Woo Shinjae thản nhiên bỏ đi. Ngay sau đó, Seok Moonyoung, người đang trốn ở bên đường ray cạnh cửa thoát hiểm, xuất hiện.
"Mọi người không sao chứ? Ai còn có thể chiến đấu?"
Seok Moonyoung chỉ bị sờn rách vài chỗ, nhưng hầu như không có vết thương nào. Cô ấy tương đối ổn khi sử dụng xác sống để che cho mình khỏi chất độc. Nhưng cô ấy đã mất gần như toàn bộ đội quân xác chết của mình.
"Chết tiệt. Cậu có thấy tên khốn đó đi đâu không?"
Yoogeun trả lời ngắn gọn.
"Tôi nghĩ hắn đi vào ngã ba trên đường, nhưng tôi không thấy chính xác nó đi theo hướng nào."
Dị nhân đang ở trong trạng thái phấn khích tột độ. Nó nôn rất nhiều và giảm kích thước nên sẽ di chuyển nhanh hơn nhiều so với trước. Ở trạng thái này, nó có thể leo lên mặt đất. Một thảm họa không thể so sánh với việc những người thợ săn ở đây bị tàn sát sẽ xảy ra. Hơn hết, có một Guide trên mặt đất đang chờ cô ấy trở về.
"Chỉ huy Woo và tôi mỗi người một hướng. Nếu anh có thể tự mình giết nó, hãy làm bằng mọi cách. Nếu anh không thể, hãy rút lui về đây. Còn Guide-ssi."
"...."
Seok Moonyoung do dự một lúc dù biết đó là tình huống cấp bách. Đó là bởi vì cô chợt nhớ ra những lời mà Guide của cô đã nói nhỏ trước khi vào nhà ga.
"Phải làm sao ... Đứa nhỏ kia trông không được ổn."
Lúc đầu cô ấy cũng nghĩ vậy. Một Guide đã gặp nhầm đối tác và phải đi theo cuộc đột kích. Cậu ấy đáng thương như một con gia súc bị xích dẫn đến lò mổ. Nhưng bây giờ cô thực sự không biết. Đúng là số phận của Yoogeun thật oái ăm. Cũng đúng khi Woo Shinjae là một kẻ điên khùng có đôi mắt đen nuốt chửng khoảng một nghìn con rắn. Tuy nhiên, đó không phải là nơi cô có thể thông cảm với Yoogeun.
"Hãy cẩn thận."
Cuối cùng, chỉ có một lời nói ra. Đó là kết thúc của cuộc trò chuyện. Họ phân tán theo nhiều hướng khác nhau tại ngã ba hình chữ Y.
------------------------------
Họ đi dọc theo đường ray trong một thời gian dài. Không có dấu hiệu của dị nhân. Với một chiếc đèn pin nhỏ bằng bàn tay của Yoongeun, tất cả những gì nó có thể làm là chiếu sáng phía trước vài bước. Cậu không nghĩ Woo Shinjae sẽ bảo vệ cậu đến cùng. Phần lớn thời gian anh ấy nhận được guiding nên có thể ngăn chặn những cuộc tấn công nhỏ, nhưng trong tình huống phải lựa chọn giữa mạng sống của mình và của Yoogeun, cậu nghĩ anh ta sẽ vứt bỏ Yoogeun mà không do dự.
Con đường này có đúng không? Dị nhân đã đến chỗ Seok Moonyoung chứ không phải bên này? Sau đó, họ sẽ phải quay lại nhanh chóng và giúp cô ấy. Không, có lẽ Boss đã leo lên qua sân ga thông qua cửa lưới. Càng nghĩ về điều đó, cậu càng hụt hơi. Đó là một hiện tượng tự nhiên. Con người tiến hóa gần với ánh sáng hơn là bóng tối. Ở những nơi tối tăm và kín kẽ, sự phán đoán trở nên mờ mịt, và nếu bạn ở đó quá lâu, bạn sẽ mất lý trí và phát điên lên. Đặc biệt là trong những tình huống choáng ngợp với nỗi sợ hãi và căng thẳng tột độ.
"Chờ chút."
Woo Shinjae thì thầm. Một bàn tay đeo găng tay đen chặn ánh đèn pin. Ngay trước khi ánh đèn tắt, Yoogeun nhìn thấy một vết sẹo lớn trên cẳng tay lộ ra dưới ống tay áo rách nát của Woo Shinjae. Đó không phải là vết thương đã tiếp xúc với chất dịch của dị nhân. Nó lớn, sắc nhọn và chỉ còn nửa thịt ở vị trí trầy xước. Có phải anh ấy đã bị cắn bởi một con dã thú? Giống như một con hổ hoặc sư tử.
Woo Shinjae nhìn thẳng về phía trước trong bóng tối. Đang nín thở, Yoogeun nghe thấy một âm thanh khó nghe. Tập trung nghe ngóng, lập tức xác định được vị trí của địch.
"Nó ở đằng kia."
Khi họ chập chững bước qua bóng tối dựa vào ngọn đèn nhỏ, Yoogeun dần cảm thấy kỳ lạ. Nhiệt độ đang giảm từng chút một. Cậu ấy mặc bộ đồng phục đặt may với lớp cách nhiệt và thậm chí có cả thiết bị trên người, hầu hết sự thay đổi nhiệt độ đều không thành vấn đề. Nó lạnh một cách lạ lùng và không chỉ như vậy. Cậu đang trở nên khó thở hơn một chút. Tinh tế đến mức khó có thể nhận ra ngay. Woo Shinjae đi bên cạnh có vẻ thờ ơ. Vì vậy, ban đầu, Yoogeun tự hỏi liệu có phải bản thân chỉ đang hoảng sợ và nhầm lẫn. Nhưng thời gian trôi qua, cậu đã trở nên chắc chắn hơn. Đó không phải ảo giác. Không khí xung quanh dường như loãng đi.
"Đó là bởi vì chúng ta đang tiến gần đến cánh cổng. Hãy cho tôi biết nếu tình trạng của em trở nên tồi tệ hơn."
Woo Shinjae nói mà không nhìn cậu. Yoogeun không muốn đến tận đây, rên rỉ và bám lấy người kia. Cậu lắc đầu và hít thở sâu.