Chereads / Vực thẳm - Profundis (BL) / Chapter 17 - Chương 16. Guide của tôi rất dễ thương

Chapter 17 - Chương 16. Guide của tôi rất dễ thương

Bình minh, Yoogeun lặng lẽ chuẩn bị và đi theo Woo Shinjae. Xe của Woo Shinjae đậu trước cổng chính của tòa nhà, nơi cậu ấy từng bước xuống xe của Joo Taein. Xe của Joo Taein là một chiếc xe thể thao với kiểu dáng hoang dã, không phù hợp với hình tượng của anh ấy, trong khi xe của Woo Shinjae là một chiếc sedan hạng nặng, cỡ lớn như chủ tịch tập đoàn hay tài phiệt.

"Chào buổi sáng thưa ngài."

"Vâng, chào buổi sáng."

Woo Shinjae được giao chìa khóa xe một cách tự nhiên. Cậu nghĩ rằng anh sẽ gọi người lái xe, nhưng có vẻ như anh ấy định tự lái.

"Chỉ huy trưởng nói rằng sẽ thực hiện một cuộc đột kích đơn giản ..... nhưng đề phòng, chúng tôi có một số Thợ săn đang làm nhiệm vụ túc trực. Tôi có nên đề nghị họ đi cùng với ngài không?"

"Tại sao? Cậu nghĩ một mình tôi là không đủ?"

Woo Shinjae lấy găng tay da ra, đeo vào và hỏi lại.

"Không ạ. Tất nhiên tôi không có ý như vậy. Tôi xin lỗi!"

"Xin lỗi là sao? Còn có chuyện khác cũng cần phải xin lỗi."

Không có nụ cười trong mắt anh ấy, nhưng với miệng hơi nhếch lên, Woo Shinjae nhìn chằm chằm vào Thợ săn, người đang bị kỷ luật nặng nề trước mặt.

"Chào Guide."

"Dạ?"

Woo Shinjae búng ngón tay như bắt chước một lời chào.

"Cũng phải lịch sự với Guide của tôi chứ. Đừng đối xử với cậu ấy như thứ vô hình."

Không chỉ có Thợ săn bị khiển trách, mà ngay cả những nhân viên xếp hàng trước cổng chính để tiễn Woo Shinjae cũng mặt mày tái xanh. Không ai cố tình tiếp cận Yoogeun kể từ khi Woo Shinjae đưa cậu ấy vào. Họ không đối xử tệ với cậu, nhưng họ cũng không tôn trọng. Họ hoàn toàn phớt lờ cậu giống như một người không có ở đó.

Thật vinh dự khi trở thành Guide độc quyền của Erewhon và cũng là Guide phụ trách đội mạnh nhất. Sẽ không quá lời khi nói rằng cậu ấy là người thành công nhất trong số các Guide. Bất chấp những tin đồn nói họ lạm dụng Guide, danh hiệu này vẫn là đối tượng của sự ghen tị.

Woo Shinjae không hứng thú lắm với việc guiding và tỷ lệ phù hợp trung bình của anh ấy cũng thấp khủng khiếp, vì vậy vị trí Guide độc quyền đã bị bỏ trống từ lâu trở nên có giá trị hiếm hoi. Sau đó, đột nhiên, một chàng trai trẻ nhảy dù bước vào, nên họ không còn cách nào khác ngoài nghi ngờ.

Có phải Yoogeun được Chỉ huy trưởng lựa chọn vì là một Guide có năng lực? Nếu vậy, cậu ta đã nổi tiếng là một Guide hàng đầu, người có thể xử lý tất cả từ Cấp A đến Cấp S. Tất cả các Hunting Order sẽ bất chấp cố gắng đưa cậu ta vào bằng một số tiền lương khổng lồ. Nhưng họ chưa bao giờ nghe nói về cậu trước đây và thậm chí người ta còn nói rằng cậu đã từng lăn lộn cùng các cấp F trong một khu phố tồi tàn trước khi bước vào đây.

Làm thế nào mà một Guide chất lượng thấp như vậy lại có thể giành được vị trí độc quyền của Đội 1 Erewhon bằng năng lực của mình? Bên trong Erewhon, tin đồn đã lan truyền rằng một tên bần hèn không rõ lai lịch đã mê hoặc tất cả các thành viên trong nhóm, bao gồm cả Chỉ huy trưởng và Phó chỉ huy, bằng cơ thể của cậu ta. Vì vậy, ánh nhìn của mọi người dành cho cậu không được tử tế là chuyện đương nhiên.

Thợ săn ngay lập tức xốc lại cảm xúc của mình. Anh ta lăn lộn nơi này không phải chỉ mới một hai năm, nên anh không ngu ngốc đến mức công khai chống đối với Guide trước mặt Chỉ huy trưởng. Anh ta cúi đầu thật sâu về phía Yoogeun.

"Guide-nim, chào buổi sáng. Xin hãy tha thứ cho sự thô lỗ của tôi. Tôi thành thật xin lỗi."

"...."

Yoogeun khẽ cau mày. Thật không thoải mái khi nhận được một lời chào. Tuy nhiên, cứ với đà này, người kia sẽ không di chuyển khỏi vị trí, nên cậu cúi đầu chào lại. Thế giới mà người thợ săn này đang sống khác hẳn một trời một vực với Yoogeun. Nếu cậu không đến Erewhon, anh ta sẽ không nhìn thấy cậu dù chỉ từ xa. Không cần bất kỳ kiểu chào hỏi nào từ một người như vậy. Cậu nghĩ sẽ thoải mái hơn khi họ coi cậu như một người vô hình.

Woo Shinjae đã đủ tốt bụng để mở cửa xe cho cậu. Tuy nhiên, Yoogeun có một chút do dự. Cậu do dự khi đi xe của Joo Taein vì cửa mở ra phía trên và sàn xe thấp, nhưng ngược lại xe của Woo Shinjae lại quá cao. Tất cả những gì cậu đã từng lái là một chiếc xe van cũ nát hoặc một chiếc sedan cũ đang trên bờ vực bị phá bỏ.

"Hộ tống?"

Woo Shinjae đưa tay ra. Yoogeun nhăn mặt.

"Tôi ổn."

Cậu phớt lờ bàn tay của Woo Shinjae và ngồi vào ghế phụ. Mọi người xếp hàng dài trước cổng chính được nhìn thấy qua gương chiếu hậu.

"Chúng tôi sẽ gặp lại ngài sau."

Một lời chào lịch sự vang lên qua vai anh. Không có từ ngữ nghi lễ nào như trở về an toàn hay chiến thắng trong trận chiến. Ngay cả khi họ không làm vậy, dù sao thì Woo Shinjae cũng sẽ trở lại.

"Em ngủ ngon không?"

Woo Shinjae vừa hỏi vừa khéo léo lái xe vào lề đường. Một câu hỏi thật vô lý và không có lương tâm, cậu ấy đã tức giận. Tôi có ngủ ngon không? Mới hôm qua anh đã đè tôi xuống ghế sofa và làm chuyện đó, và bây giờ anh lại hỏi câu như vậy sau khi nhìn vào nước da của tôi?

Yoogeun cũng phải dọn dẹp căn phòng lúc rạng sáng để loại bỏ món súp mà con mèo đã lật ngược. Dù cố gắng đến mấy nhưng cậu cũng không tài nào ngủ được nên cuối cùng cậu lại thức trắng đêm. Việc thiếu ngủ khiến cơ thể cậu rũ rượi nhưng đầu óc lại trở nên minh mẫn và nhạy cảm hơn. Bây giờ cậu đang rất căng thẳng.

"Chỉ huy trưởng ngủ ngon không?"

Yoogeun đã đưa ra một câu trả lời sắc bén. Cậu thậm chí còn lịch sự gọi anh ấy là "Chỉ huy trưởng" thay vì "anh". Đó là sự mỉa mai theo cách riêng của nó. Vừa lái xe vừa nhìn thẳng về phía trước, Woo Shinjae bình tĩnh đáp.

"Tôi chưa bao giờ ngủ ngon. Chưa bao giờ trong suốt cuộc đời tôi."

Yoogeun thản nhiên liếc lại anh. Mặt nghiêng của Woo Shinjae trắng trẻo và dịu dàng như được tô vẽ. Đây có phải là hình ảnh của một thiên thần dưới ánh đèn trong một khu bảo tồn? Nhưng đừng để bị lừa. Bên dưới khuôn mặt thiên thần ấy, có một nhân cách tàn ác hơn cả ác quỷ và dã man hơn cả dã thú.

Suốt đường đến ga Jangheon, không còn cuộc trò chuyện nào giữa họ. Yoogeun ngồi trong tư thế cứng đờ, khoanh tay và trừng mắt nhìn về phía trước. Giao thông ùn tắc nghiêm trọng vì tất cả các tuyến đường gần cổng đã được kiểm soát. Tuy nhiên, không biết vì sự guiding mà anh ấy nhận được ngày hôm qua hay vì lý do nào khác, tâm trạng Woo Shinjae có vẻ tốt một cách kỳ lạ.

Dù chiếc xe đang bò như rùa nhưng anh ấy cũng không hề cau mày. Anh điều khiển âm thanh để phát nhạc cổ điển và thậm chí tự ngân nga bằng cách dùng đầu ngón tay gõ vào vô lăng. Nếu họ không trên đường đến để tàn sát các dị nhân, bất kỳ ai nhìn thấy có thể nghĩ anh ta đang lái xe trong một buổi hẹn hò.

Làn sóng xe tưởng chừng như vô tận đã dần xa. Yoogeun có thể nhìn thấy một cổng kiểm soát ra vào trước mặt mình. Dấu hiệu của Trụ sở Quản lý Thức tỉnh được khắc trên chướng ngại vật rất rõ ràng. Các Esper cấp thấp đang đứng dưới lòng đường đã nhìn thấy xe của Woo Shinjae từ xa và tự mình mở đường.

"Xin chào, Thợ săn Woo Shinjae từ Erewhon. Chúng tôi đã nhận được thư chính thức của ngài về việc tham gia vào cuộc tấn công Cổng ga Jangheon."

Ngay khi cửa sổ lái xe hạ xuống, Esper đã nhanh chóng chào. Trông anh ta như đang đón tiếp một nhân vật nổi tiếng hoặc một chính trị gia cấp cao. Espers và Thợ săn được cho là có quan hệ xấu, nhưng khi có sự khác biệt lớn về cấp bậc giữa họ và Woo Shinjae, thì sự ngưỡng mộ và mới lạ còn lớn hơn cả sự ác cảm do mối quan hệ của họ gây ra.

"Ừ ... Cảm ơn cậu đã vất vả."

Woo Shinjae mỉm cười với họ và khẽ gật đầu. Mặc dù rõ ràng anh ta đối xử với họ một cách nửa vời nhưng Esper dường như không bận tâm.

"Ai đang đi cùng ngài vậy?"

Sau đó, ánh mắt của họ tập trung vào Yoogeun, chính xác hơn là huy hiệu Guide trên ngực Yoogeun. Woo Shinjae trả lời với một nụ cười trước cả khi Yoogeun có thể mở miệng.

"Cậu ấy là Guide của tôi. Cậu ấy rất dễ thương phải không?"

"...."

Biểu cảm của Esper trở nên kỳ lạ. Người thanh niên tóc đen đi cạnh Woo Shinjae đang khoanh tay thờ ơ nhìn ra cửa sổ suốt thời gian họ nói chuyện. Thậm chí còn có một vết sẹo quanh mắt cậu. Thoạt nhìn, họ tưởng rằng chỉ là mắt hai mí nhưng khi kiểm tra kỹ thì hóa ra đó là một vết sẹo.

Họ sẽ hiểu gấp trăm lần nếu ngài ấy nói cậu ta đẹp trai.... nhưng họ không thực sự chắc chắn về độ dễ thương của cậu. Phải có điều gì đó dễ thương ở cậu ấy mà chỉ Woo Shinjae mới biết. Thực tế, đó không phải chuyện của họ dù cậu ta có dễ thương hay không. Họ phải vật lộn để duy trì một thái độ giống như doanh nghiệp và quét các tài liệu chính thức.

"Trên danh sách ... Guide Baek Yoogeun. Vâng, đã xác nhận."

"...."

"Cậu Guide có đợi trên xe không? Vui lòng đỗ xe càng xa cổng càng tốt và cẩn thận để không bị cuốn đi bởi các cuộc tấn công diện rộng. Nếu cậu nhìn thấy một dị nhân trong khi chờ đợi, ngay lập tức tìm kiếm sự hỗ trợ từ Người Thức Tỉnh gần đó....."

"Tôi nghĩ điều đó không cần thiết. Tôi sẽ bảo vệ em ấy."

Nụ cười dễ chịu mà trước giờ Woo Shinjae vẫn thường treo trên môi giờ đã biến mất. Điều duy nhất còn lại là đôi mắt đang chết vì buồn chán.

"Guide Baek Yoogeun, cậu ấy sẽ vào cổng cùng tôi."

"Vâng..... Gì ạ?"

Các Esper choáng váng và bất cẩn hỏi ngược lại. Woo Shinjae, cảm thấy không đáng phải trả lời thêm nữa, nâng cửa sổ và khởi động xe. Bán kính vài chục mét vắng tanh quanh lối vào ga tàu điện ngầm. Các thợ săn đang đứng trước mặt họ và kiểm tra thiết bị. Có người nhận ra xe của Woo Shinjae và rất ngạc nhiên.

"Tin đồn có đúng không?"

"Tôi đã không muốn bước vào đó nếu Erewhon ở đây. Chỉ huy trưởng đích thân đến? Thật không đúng chút nào."

Có một số người cáu kỉnh nhổ nước bọt và thu dọn đồ đạc.

"Thu dọn thiết bị lại đi. Tôi đoán việc kinh doanh đã đóng cửa ngày hôm nay."

"Tại sao một con cá mập lại chơi đùa ở vùng biển piranha?"

"Kiếm bát cơm ăn đã khó rồi. Đáng lẽ họ phải đưa ra quy định cho các sếp lớn."

Đối với họ, Woo Shinjae là đối tượng được ngưỡng mộ cũng như đối thủ cùng ngành. Sự xuất hiện của anh ấy không tốt cho họ chút nào. Hơn nữa, hầu hết họ ở đây đều là Thợ săn xếp hạng trung cấp từ B đến D.

"Thợ săn Woo Shinjae, tôi nghe nói lần trước anh ấy cũng đã tự mình đến một cánh cổng nhỏ. Một khu liên hợp công nghiệp bỏ hoang ở ngoại ô Seonram-dong hoặc ở đâu đó."

"Tao nghe nói hắn đã tàn sát nơi đó."

"Suỵt."

Những tiếng xì xào bên ngoài xuyên qua cửa sổ xe và ngay cả Yoogeun cũng có thể nghe thấy. Chưa kể đến Woo Shinjae, người có giác quan nhạy bén hơn rất nhiều. Nhưng anh ấy một chút cũng không quan tâm. Theo tiếng nhạc cổ điển, anh nhàn nhã dừng xe, búng đầu ngón tay.

Khi họ mở cửa và bước xuống, mọi người đều nhìn về phía họ. Tò mò, khao khát, thắc mắc, cảnh giác. Nhiều màu sắc chú ý khác nhau tập trung vào Woo Shinjae và Yoogeun. Những ánh mắt lập tức chuyển sang nơi khác. Đó là bởi vì từ xa, một động cơ lớn làm rung chuyển trời đất đã được nghe thấy. Một chiếc xe thể thao màu vàng sáng hào nhoáng dừng lại với màn cua đầy màu sắc.

Két! Vết trượt được khắc trên đường. Những người ở gần đó giật mình lùi lại. Cửa tài xế mở ra và một phụ nữ trẻ đeo kính râm bước xuống. Cô ấy đang mặc một chiếc quần jean rách và một chiếc áo blouse. Màu tóc của cô ấy cũng độc đáo như chiếc xe hơi. Mái tóc vàng bạch kim, trở nên xơ xác sau khi tẩy nhiều lần, đã được cắt ngắn quanh tai và phần tóc đen tự nhiên mọc xung quanh chân tóc.

"Này, Thợ săn. Các cậu thế nào?"

Người phụ nữ bắt chéo chân và chào. Cô ấy trông giống như một tay xã hội đen. Sau khi nhìn thấy cô, ngay cả những Thợ săn còn lại cũng bắt đầu đóng gói hành lý với biểu cảm rằng họ đã gặp xui xẻo.

"Vậy đấy. Chúng ta đã đến tận đây để gặp Seok Moonyoung."

"Sau Cấp S, lần này là Cấp A?"

Người phụ nữ tháo kính râm ra và nhìn lại Woo Shinjae.

"Này. Ai thế này? Chỉ huy trưởng Woo, thật là một nơi tồi tàn để gặp mặt trực tiếp như thế này, huh?"

Chỉ với một lời nói của Seok Moonyoung, tất cả mọi người tập trung tại nơi này đều trở nên đánh khinh. Woo Shinjae đón nhận lời chào của cô như nước chảy.

"Tôi ra ngoài dạo chơi. Còn Chỉ huy Seok thì sao?

Cô ấy cười toe toét và chỉ vào ghế phụ xe mình.

"Chị tôi đi làm bằng tàu điện ngầm. Cô ấy nói những ngày này phải mất thêm một giờ để đi và về vì lệnh phong tỏa. Tất cả là để các chị của tôi đi làm thoải mái!"

"Moonyoung-ah!"

Cửa hành khách phía trước mở tung và một người phụ nữ đỏ mặt vội vàng bước ra. Cô ấy mặc cùng một chiếc áo blouse với Moonyoung. Sự khác biệt là huy hiệu Guide trên ngực trái, giống cái Yoogeun đang đeo. Hai người phụ nữ cãi nhau, nhưng ngay cả một cuộc trò chuyện ngắn cũng tiết lộ rằng cả hai đã thân thiết như thế nào.

Guide của Seok Moonyoung trông rưng rưng với đôi má ửng đỏ. Không có tàn nhang nào trên khuôn mặt đẹp đẽ của cô ấy. Nếu thay quần áo, cô sẽ giống như một tiểu thư trung lưu lớn lên xinh đẹp. Trong mọi trường hợp, đó là một sự khác biệt một trời một vực với Yoogeun, người đã lạc xa khỏi cuộc sống bình thường. Người phụ nữ vừa bám lấy vừa thì thầm với Moonyoung, đột nhiên quay đầu lại và liếc nhìn Yoogeun. Đôi mắt của hai Guide, những người ở trong môi trường rất khác nhau, lần đầu tiên gặp nhau.

"...."

Yoogeun bắt gặp ánh mắt của cô ấy và chỉ nhìn lại. Dường như không có ý định giao tiếp thân thiện. Seok Moonyoung cũng nhìn thấy Yoogeun. Thoạt nhìn, hai người đàn ông có vẻ như đang đứng ở một khoảng cách gần, nhưng Woo Shinjae đã tiến lên trước cậu một bước, che giấu Yoogeon với họ. Nó thật tự nhiên, như một sự tình cờ. Không có một chút tì vết trên khuôn mặt cười tươi như hoa của anh, khiến anh ta càng trông càng rợn người.

Cô biết ngay cậu thanh niên là Guide. Dù vậy, cô vẫn cố giả vờ như mình không biết. Dù Woo Shinjae đã làm gì với Guide thì đó cũng là vấn đề của riêng họ. Nhưng nhìn thấy tình hình, cô không khỏi vặn vẹo phán đoán của mình.

"Chỉ huy Woo, lần này anh cũng định đổi à?"

"Ý cô là gì?"

"Guide. Không phải anh ném cậu ấy vào những dị nhân trong đó, đến cả chuột và chim cũng không biết rồi mang về một người mới?"

"Không thể nào ... Làm sao cô có thể nói ra điều kinh khủng như vậy?"

"Chà, tôi đã nghe một số tin đồn thất thiệt ..."

Seok Moonyoung nhăn trán cười không giống ai.

"Các Guide ở Erewhon có hạn sử dụng còn ngắn hơn hoa quả."

"Thật sao? Có đủ loại tin đồn thú vị."

"Không quan trọng anh làm gì, à không, nhưng hãy để tôi quá phận can thiệp một lần. Tôi sẽ không bao giờ làm thế nếu tôi là anh. Tôi không bao giờ có thể đối xử với Guide của tôi như vậy."

"Nếu đã biết nó quá phận thì..."

Woo Shinjae nhìn lên không trung với vẻ chán nản và cười phá lên. Đôi mắt xám của anh, đã trở nên đáng sợ hơn và nhìn thẳng về phía trước. Trước khi cô kịp nhận ra, nụ cười đã biến mất trên môi anh.

"Cô nên im đi."

Seok Moonyoung đã dùng quá nhiều sức để khiêu khích đối phương. Sẽ không có ích lợi gì từ việc gây rối với kẻ điên rồ vì một người không liên quan đến cô ấy.

"...."

Seok Moonyoung kết thúc cuộc trò chuyện bằng cách cắn môi. Cô đặt Guide trở lại xe và nghiêng đầu qua cửa sổ ghế phụ, liên tục dặn dò cô ấy phải cẩn thận với mọi người, đề phòng dị nhân và đề phòng hậu quả của vụ tấn công.

"Chúng ta đừng cản trở lẫn nhau nhé?"

Cô ấy quay lại với một giọng điệu gay gắt. Cô đút tay vào túi và đi về phía lối vào tàu điện ngầm. Seok Moonyoung, 28 tuổi, Thợ săn Cấp A, Năng lực - Chiêu hồn, và là Chỉ huy trưởng của Hunting Order "Bari".

(Ngoài vụ tấn công cổng ga Jangheon, Seok Moonyoung và Guide của cô ấy - Lee Seulbi, 31 tuổi cũng sẽ xuất hiện trong những chương sau.)