Tay Woo Shinjae mò mẫm trên ngực Yoogeun qua lớp áo sơ mi. Những chiếc cúc áo đều được cài gọn gàng ngoại trừ chiếc trên cùng. Xoa bóp ngực và sờ soạng hai núm vú, anh cố luồn tay vào bên dưới khi dây nịt vắt ngang khung xương sườn làm anh khó chịu. Tuy nhiên, điều đó không hề dễ dàng vì nó được thắt chặt để vừa vặn với cơ thể. Woo Shinjae, trái tim quặn thắt, kéo mạnh chiếc dây da như thể muốn xé toạc nó.
"Ưm..."
Yoogeun rên lên một tiếng đau đớn. Không rời môi, Woo Shinjae vươn tay và nới lỏng khóa. Đó chưa phải là kết thúc. Tạch, tạch, tạch. Những chiếc cúc áo bung ra một cách nhịp nhàng. Cuối cùng là thắt lưng và khóa quần. Chỉ sau khi khiến Yoogeun trong bộ trang phục xuề xòa, Woo Shinjae mới chịu rời môi và nâng người lên như thể anh ấy cuối cùng cũng hài lòng.
Bên dưới, Yoogeun thở hổn hển và trừng mắt nhìn anh. Vùng xung quanh đôi mắt đang hé mở bị nhuộm đỏ. Viền áo rộng để lộ phần ngực và bụng trần của cậu. Có một vết mờ từ dây nịt hằn trên da. Chiếc huy hiệu Guide bóng mịn cài trên gấu áo nhăn nheo bắt mắt một cách kỳ lạ dưới ánh đèn rực rỡ. Anh có thể nhìn thấy chiếc quần lót lộ ra phía trước qua khóa quần đang mở.
"Em trông thật đẹp trong bộ đồng phục đó. Tôi rất vui vì nó vừa vặn."
Không có lời nào về nó trước đó, nhưng Woo Shinjae bất ngờ nhắc đến bộ đồng phục. Thật là nực cười. Nếu anh định khen tôi về quần áo, anh có thể làm điều đó trong khi tôi đang ăn mặc đàng hoàng. Ngay cả khi sai thời điểm thì nó cũng đã sai quá rồi.
"Nếu em ăn uống tốt và tăng cân ... nó sẽ để lại dấu vết đậm hơn ở đây."
Woo Shinjae vỗ vào ngực cậu bằng các đốt ngón tay như thể anh ấy đang gõ cửa. Yoogeun cau mày. Ngay cả sự tiếp xúc mềm mại đó cũng kích thích cơ thể cậu, thứ đã trở nên nhạy cảm với một nụ hôn như bị nhai và nuốt trọn.
"Vậy nên hãy ăn những gì tôi đưa cho em. Đừng chống đối tôi như cách em làm trước đó mà làm buồn lòng người đang chăm sóc em."
Thật hài hước. Chỉ cần bị xích ở đây, rõ ràng Yoogeun sẽ sớm trở nên khô héo và bị xé xác đến chết, còn hơn là tăng cân. Nếu những tên khốn này đưa cho cậu, cậu không muốn cho bất cứ thứ gì vào miệng, kể cả bữa tiệc lớn nhất.
"Guide Baek Yoogeun tiếp tục tỏ ra lạnh lùng hả? Tôi lại tổn thương rồi ... và có thể sẽ muốn cắt đứt nhựa sống của anh trai em, phải không?"
"...."
Yoogeun không nói nên lời trong giây lát. Đôi mắt đen trở nên tối hơn một chút. Có một âm thanh nghiến răng phát ra từ cậu.
"Anh, thực sự. Thằng khốn."
Woo Shinjae nhẹ nhàng nhìn xuống và mỉm cười ngượng ngùng.
"Không cần khách sáo."
Anh ấy dựa đầu Yoogeun vào lưng ghế sofa, và hạ thấp người anh xuống. Một cái bóng đổ lên mặt Yoogeun. Người ta sẽ không thể nhìn thấy cậu ấy từ trên cao, vì toàn bộ cơ thể cậu được bao phủ bởi khung hình lớn hơn của Woo Shinjae. Với một cái chạm nhẹ, anh nhấc tay Yoogeun lên và tháo găng tay ra. Anh kéo bàn tay trần bên dưới và áp nó vào quần. Vật thể nặng nề gồ lên dưới chiếc quần âu được cảm nhận qua lòng bàn tay cậu.
"Gì..."
Yoogeun giật mình và định rút tay lại nhưng vô ích. Như thể bị kẹt dưới một tảng đá to bằng một ngôi nhà, tay cậu không cử động được.
"Hãy cố gắng mút nó bằng cả trái tim. Em đã không thích thức ăn. Vì vậy em nên ăn cái này no nê."
Cậu hiểu ý của anh ta sau một nhịp. Sự từ chối bùng lên. Bụng cậu vốn đã đau cả ngày nay lại càng nhói lên dữ dội hơn. Woo Shinjae mỉm cười sau khi xác nhận biểu cảm của Yoogeun.
"Em không thích?"
Đó không phải là một câu hỏi.
"...."
Yoogeun cắn môi và hít thở sâu. Do dự vài lần, cậu nới lỏng thắt lưng và từ từ kéo khóa quần xuống. Bộ phận sinh dục bọc trong chiếc quần lót lộ ra qua lớp khóa kéo rộng rãi. Nó đủ lớn để khiến cậu co rúm người ngay từ cái nhìn đầu tiên. Bộ não của cậu trở nên trống rỗng. Có phải kích thước của dương vật của Cấp S cũng là hạng S? Cậu phải mút cái đó? Bằng chính miệng mình? Tất cả động lực đã biến mất và quyết tâm mà cậu chưa kịp thực hiện đã bị lung lay. Cậu nghĩ thà bị đánh chết và la mắng, rồi bị quăng quật giữa một bầy dị nhân còn hơn.
"Đến khi nào thì em mới ngắm nó xong? Chúng ta còn cả một chặng đường dài phía trước."
Woo Shinjae khẽ cau mày với một nụ cười trên môi. Thứ bị mắc kẹt trong tấm vải căng đã vặn vẹo một lần.
"Em cứ nhìn tôi say đắm như vậy mà không làm gì cả, em làm vậy để cố tình chọc giận tôi sao?"
"Không phải là..."
Trước khi Yoogeun kịp nói xong, Woo Shinjae đã nắm lấy má và kéo cậu lại, và liều lĩnh áp đầu cậu vào hạ bộ anh.
"Hức ..... ư !!"
"Không phải tôi bảo em mút sao? Em muốn chuyện này kéo dài mãi à?"
Vật thể cứng ngắc chạm vào má cậu. Yoogeun bối rối và vươn tay về phía sau và gần như không thể giữ thăng bằng trên ghế sofa. Môi dưới của cậu áp vào phần đầu và hơi hé mở. Yoogeun thở hổn hển và nhìn lên với khuôn mặt bị vùi vào giữa cặp đùi rắn chắc của Woo Shinjae. Khóe mắt đỏ hoe vì ngạt thở hoặc xấu hổ. Đôi mắt mở to lạnh lùng của cậu nhăn lại như thể sắp khóc.
Woo Shinjae có muốn cậu ấy cầu xin sự tha thứ ngay bây giờ không? Mặc dù biết không thể như vậy, nhưng cậu muốn nhất thời hiểu lầm. Yoogeun bình tĩnh lại. Sẽ chẳng có gì thay đổi khi họ cứ tiếp tục như thế này. Cậu nắm lấy cạp quần lót trước mặt với đôi tay run rẩy. Khác xa với dự đoán, nỗi sợ hãi dường như tăng lên. Yoogeun nhắm chặt mắt và kéo chiếc quần lót xuống ngay lập tức. Đó là một sai lầm.
Chát! Có tiếng da thịt va chạm vào nhau. Một dương vật khổng lồ vươn ra từ hư không tát vào má Yoogeun.
".....Ah."
Ngay cả khi bị tát vào má, Yoogeun cũng không thể hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra. Cậu sững sờ nhìn Woo Shinjae, một bên má dính vài giọt dịch nhầy đang rỉ ra.
"Hahahaa..."
Woo Shinjae gần như không thể kìm được tiếng cười. Nhìn thấy những gì cậu ấy đang làm, nếu anh giao nó cho Yoogeun thì có vẻ như chuyện này sẽ không kết thúc ngay cả khi phải lùi lại chuyến đi. Nó cũng tốt theo một cách riêng. Nếu không phải vì bận lịch trình, anh ấy chỉ muốn nhét con cặc của mình trong miệng Yoogeun cả ngày cho đến khi cằm cậu rơi ra. Chẳng phải sẽ rất dễ thương nếu em ấy khóc và chảy nước dãi vì không thể ngậm miệng lại đúng cách?
"Em có thể mở miệng không?"
Woo Shinjae nhẹ giọng an ủi. Anh vuốt má cậu vài lần và đặt ngón tay cái vào giữa môi để mở miệng cậu.
"Lớn hơn một chút. Tôi thậm chí không thể đút hết vào."
"Hừ ha...."
"Đẩy lưỡi ra. Đây rồi."
Giữ cằm Yoogeun bằng một tay, Woo Shinjae giữ gốc dương vật của mình. Anh dùng quy đầu gõ nhẹ vào môi Yoogeun vài lần khi góc độ đã được điều chỉnh cẩn thận. Ngay khi vào vị trí, anh ta đẩy thẳng vào.
"Hức, ư... ư... ưm!"
Quy đầu cùn đâm vào bên trong vòm miệng cậu. Cảm giác buồn nôn xuất hiện ngay sau đó. Anh giữ lấy cái đầu đang co giật của Yoogeun, cố định nó lại rồi đút vào. Anh từ từ rút côn thịt ra cho đến khi nó bị răng cửa cào nhẹ rồi lại thọc sâu vào trong. Một chiếc lưỡi mềm mại quấn quanh vật cương cứng.
"Ưm... hức..."
Anh ấy thậm chí còn không đút vào một nửa nhưng Yoogeun đã đau đớn như thể sắp cạn kiệt hơi thở. Khi cậu nuốt nước bọt, cổ họng lên xuống và miệng bị lấp đầy. Khi vòm miệng hẹp lại thì vật thể càng được siết chặt hơn. Theo dõi mọi thay đổi trong biểu cảm của cậu, Woo Shinjae nghĩ lại khi đẩy dương vật của mình xuống khuôn miệng hẹp của cậu.
Anh phải cưỡng hiếp cậu bao nhiêu lần thì mới cậu mới hoàn toàn bị hủy hoại? Anh ấy nên dành bao nhiêu giờ để nhét con cặc của mình xuống và cắm sâu vào bên trong để Yoogeun trở nên tê liệt trước tất cả những kích thích này? Liệu sẽ có ngày cậu cảm thấy mệt mỏi khi trở thành con cừu hy sinh? Nếu cậu ấy không cảm thấy mệt mỏi vì điều đó thì anh nên làm gì tiếp đây?
Chính lúc đó. Có người bên ngoài gõ cửa. Đó là một âm thanh quá rõ ràng để bỏ qua. Dường như có một ai đó đã đến gặp Woo Shinjae
."...."
Động tác loạng choạng của Yoogeun đột nhiên dừng lại. Cậu lầm bầm hai má phồng lên như sắp nhả vật thể bên trong ra khỏi miệng.
"Tại sao em lại tự ý cố gắng nhả ra chứ?"
"Ưm!"
Một bàn tay lớn nắm chặt tóc cậu. Sắc mặt Yoogeun trở nên trắng bệch. Ngay sau đó cánh cửa bật mở. Trong cái rủi cũng có cái may, chiếc ghế sofa nơi họ đang nằm quay lưng ra cửa. Cậu không biết Woo Shinjae với cơ thể nửa nằm nửa ngồi này thế nào, nhưng Yoogeun, người đang hoàn toàn nằm xuống, bị che khuất bởi mặt sau ghế.
"...."
Yoogeun vật lộn bên dưới anh. Ai lại nhét dương vật của mình vào miệng người khác khi có người vào phòng? Đồ điên khùng. Cứ đà này, nếu người đó nhìn thấy cảnh này ..... Nhưng côn thịt đã lấp đầy đến mức đau nhức cả quai hàm vẫn không có dấu hiệu rút lui. Trái lại, nó lớn dần lên như thể đang rất phấn khích. Chất lỏng đắng ngắt từ quy đầu rỉ ra thấm ướt đầu lưỡi.
"Ồ, thưa ngài. Rất vui được gặp ngài."
Đó là giọng nói mà Yoogeun chưa bao giờ nghe thấy trước đây. Anh ta có vẻ lo lắng, dường như là một trong những Thợ săn cấp thấp làm việc cho Woo Shinjae. Woo Shinjae trả lời, nhìn xuống mà không liếc anh ta một cái. Sau đó, hắn từ từ bắt đầu di chuyển lưng. Dương vật thúc mạnh vào trong khoang miệng ướt át của cậu. Yoogeun tròn mắt ngạc nhiên.
"Hự ưm ...!"
Chụt Chụt. Quy đầu to bằng nắm tay của một đứa trẻ vừa đủ lọt qua cổ họng chật chội, khiến nó phát ra âm thanh nhóp nhép như đang mút những ngón tay ướt át. Yoogeun bám lấy đùi Woo Shinjae như một chiếc phao cứu sinh. Cậu cào móng tay xuống vải quần.
"Có thông tin cho rằng một cánh cổng đã mở bên trong ga Jangheon. Nó xuất hiện đêm qua và được phát hiện vào sáng nay. Một vài dân thường lên chuyến tàu đầu tiên đã thiệt mạng."
"Nó lớn như thế nào?"
Woo Shinjae bình tĩnh hỏi trong khi đập mạnh côn thịt của mình qua lại, khuấy đảo khắp vòm miệng và lưỡi. Nếu không phải vì mái tóc bù xù và đôi má ửng hồng, anh ấy có vẻ bình tĩnh đến mức ngay cả Yoogeun cũng có thể bị lừa.
"Nó không lớn bằng một ga tàu điện ngầm. Xét rằng ga Jangheon là ga trung chuyển cho các tuyến số 4 và 8, nó có quy mô vừa và nhỏ."
"...."
Trong khi nói chuyện, Thợ săn cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Không thể không biết bằng các giác quan nhạy bén của Người thức tỉnh. Đôi chân đi đôi giày màu đen thò ra khỏi tay vịn của ghế sofa, những tiếng thở dồn dập từ phía sau lưng tựa. Ghế sofa da chất lượng cao thỉnh thoảng cũng phát ra tiếng kêu cót két. Anh ta nắm bắt tình hình ngay lập tức. Nếu anh ta biết lãnh đạo đang ở cùng với Guide mới, anh ta thậm chí sẽ không đến đây. Thợ săn thốt ra những lời với vẻ mặt vô hồn.
"Chà ..... thưa ngài, nếu bây giờ ngài đang bận, vậy thì lần sau."
"Tôi không bận."
Woo Shinjae mỉm cười và cúi xuống, lau tóc mái ướt đẫm mồ hôi của Yoogeun.
"Guide mới là người đang bận ... mút hàng tôi."
Thợ săn bối rối quay lại. Chỉ có một suy nghĩ rằng bây giờ anh ta đã chết tràn ngập trong tâm trí. Không có cảm xúc gì khi anh báo cáo về những dị nhân ăn thịt người, nhưng giờ đây anh ta trở nên kinh hãi hơn.
"Tôi, tôi rất xin lỗi!"
Thợ săn cúi đầu chạy ra ngoài. Ngay khi nghe thấy tiếng cửa đóng lại, chuyển động dương vật của anh trở nên mãnh liệt. Woo Shinjae khuỵu gối xuống và đè lên người Yoogeun, và bắt đầu thúc một cách nghiêm túc. Yoogeun cào vào đùi Woo Shinjae trong khi mút, nhưng cậu kháng cự vô ích.
"Yoogeun-ah, gã đó ..... Em sợ anh ta nhìn thấy em à?"
Hơi thở của Woo Shinjae dần trở nên gấp gáp hơn. Gậy thịt lại càng đập mạnh vào trong miệng Yoogeun. Khóe miệng cậu như sắp nứt và vòm miệng như muốn rách ra. Những tiếng rên rỉ đau khổ trào ra từ cổ họng Yoogeun.
"Tôi chỉ đùa thôi ..... đừng sợ."
"Haa, hức ..... ha!"
Những ngón chân bám trên tay vịn ghế sofa của Yoogeun run lên một cách vô dụng. Tầm nhìn cậu bị nhuộm đỏ, xanh và đen như màn hình TV bị vỡ.
"Khi thấy em sợ hãi như vậy, tôi đã rất nứng, em thấy đó."
Phập, phập, phập. Quy đầu ẩm ướt đầy tinh dịch rỉ ra ép buộc cổ họng chật hẹp của cậu phải mở ra. Anh thèm thuồng tiến vào khoang miệng mềm mại, tìm một chỗ để quấn lấy nó. Anh thúc mạnh vào bên trong và đập vào khu vực xung quanh yết hầu của Yoogeun. Woo Shinjae nghiến răng. Cơn khoái cảm leo dọc sống lưng và bùng cháy ở bụng dưới.
"Hừ..."
Dương vật anh căng phồng. Không đủ. Anh muốn đâm nó dai dẳng hơn, dữ dội hơn. Anh muốn xuyên thủng thực quản và bóp nát bên trong cổ họng Yoogeun khi cậu ấy mắc nghẹn con cặc của anh. Hơi nóng bốc lên gay gắt.
Tầm nhìn của anh trở nên trắng xóa từ mọi hướng. Anh nhắm mắt lại, lông mi run rẩy và lên đỉnh như một linh mục sa ngã vào quỷ dữ. Tinh dịch làm ướt hai bên má và đọng lại thành lưỡi. Chất lỏng sền sệt chảy xuống cổ họng. Yoogeun không muốn nuốt nó, nhưng theo phản xạ, cậu nuốt xuống. Và ngay lập tức phát ra một tiếng ho.
"Khụ, khụ!"
Ngay khi vật thể ngập trong miệng rút ra, Yoogeun ho dữ dội, đỏ bừng khắp mặt và cổ. Mỗi lần cậu ho, tinh dịch và nước bọt không nuốt được lại hòa vào nhau chảy xuống môi. Woo Shinjae đưa tay ra. Cậu hất tay anh và cuộn tròn người trên sofa. Những cơn ho không có dấu hiệu dừng lại. Vai và lưng của Yoogeun, mặc một chiếc áo sơ mi hở một nửa, run lên bần bật.
"Khụ .... hừ, hư, haa"
Sau khi bình tĩnh lại ở một mức độ nhất định, Yoogeun nhìn xung quanh, lấy mu bàn tay lau khóe miệng. Đôi mắt cậu đỏ ngầu như thể đang khóc. Một vũng tinh dịch trắng đục đang nhỏ xuống từ đôi môi đỏ mọng ướt át. Woo Shinjae chống một tay lên lưng sofa và vò tóc, chăm chú nhìn cậu. Anh ta không có bất kỳ sự hối tiếc nào dành cho người đã vì mình mà đi đến bờ vực nghẹt thở.
"... Nhìn xong rồi thì cho tôi cái gì đó để lau đi."
Đó là điều đầu tiên Yoogeun nói sau khi tình dục bằng miệng một cách thô bạo. Giọng nói đứt quãng lộ rõ vẻ mệt mỏi. Woo Shinjae mở to mắt như thể vừa nghe thấy điều gì đó bất ngờ, sau đó nghiêng đầu cười nhẹ.
"Vâng, bao nhiêu tùy thích."
Đáp lại một cách ngoan ngoãn như người đàn ông quan tâm nhất trên thế giới, anh cúi xuống và hôn Yoogeun. Chính đôi môi đó đã mút dương vật anh và nuốt rất nhiều tinh dịch nhưng anh chẳng mảy may quan tâm.
Yoogeun đã biết. Cách để cậu ép buộc mình phải tuân theo những chỉ dẫn tàn nhẫn. Đó sẽ là niềm tự hào cuối cùng của Yoogeun nếu giữ được khuôn mặt vô cảm ngay cả trong những tình huống cậu không thể giữ nổi bình tĩnh. Thành trì cuối cùng mà cậu muốn bảo vệ trong khi bị hủy hoại và xâm phậm.
Phải, điều đó cũng tốt. Sẽ rất tốt nếu có thể giữ như vậy. Nhưng nếu họ càng hăng say để hủy hoại cậu, nó cũng sẽ sụp đổ vào một ngày nào đó.