#Porsche
Tôi khó khăn cựa đầu, cảm giác đau nhức chạy dọc toàn thân khi tôi nặng nề mở mắt. Chết tiệt, rốt cuộc tối qua mình đã say tới mức nào vậy? Đến độ bây giờ vẫn còn nôn nao?
Tôi chống tay hơi nhấc người dậy, cơn đau đầu ngay lập tức kéo tới như thể một tảng đá đè nặng trên đầu tôi. Đưa tay từ từ kéo tấm chăn đang đắp trên người mình ra. Ể? Chăn mềm? Giường ấm?? Nệm êm??? Căn phòng rộng rãi quen thuộc???? Tôi đang ở đâu đây?
Mắt tôi đảo khắp cả căn phòng, trong đầu mường tượng lại những chuyện đã xảy ra đêm qua. Chúng tôi tới quán của Jade quẩy tưng bừng, rồi sau đó tôi giúp Pete đưa Kinn về phòng, rồi thằng Pete biến mất, sau đó tôi phải tự lau người cho Kinn, và sau đó...
Đừng nói với tôi đây là phòng của Kinn nhá!!!
Nhìn trái nhìn phải nhưng không thấy ai, chỉ có một cái khung ảnh gia đình có mặt Kinn cùng với hai anh em trai của anh ta và Khun Korn đập vào mắt. Điều này càng khiến tôi chắc chắn hơn đây chính là phòng của Kinn.
Tôi vò đầu bứt tóc, trong lòng căng thẳng không thôi. Không thể tin được!! Thế quái nào tôi lại tỉnh dậy trong phòng của Kinn một lần nữa vậy!? Lại còn là trên giường nữa?
Cơn đau đầu vừa nãy biến mất ngay tức khắc, thay vào là những đoạn ký ức tiếp sau đó như một thước phim chạy xẹt qua đầu tôi.
Đêm qua, những khoái cảm khi hơi thở ấm áp phả vào khuôn mặt cùng với xúc cảm mềm mại từ đôi môi không ngừng đòi hỏi, thật sự đã khiến tôi bị thôi thúc đáp lại, cảm nhận đối phương. Tới bây giờ tôi vẫn còn nhớ rất rõ cảm giác ấy.
Chờ đã... Không không không!!! Ai bảo mày nghĩ như vậy hả Porsche?? Chết tiệt! Vậy là hai chúng tôi đã hôn nhau sao? Hai thằng đàn ông hôn nhau sao????
Ngay cả khi tôi đã say đến không biết trời đất gì, tôi vẫn cảm giác như mình nhớ rõ tất cả mọi thứ. Cái tên khốn đã quấn lấy tôi đêm qua, không ai khác ngoài Kinn!!
Tôi ngồi sững sờ trên giường, ngay lúc chuẩn bị di chuyển, một mùi hương kỳ quái xộc thẳng vào mũi. Mắt nhìn xuống sàn nhà, lập tức ngăn không cho chân mình tiếp đất.
Một bãi nôn...
Rõ ràng là cái bãi nôn hôm qua tôi để lại, tại vì sau đó thì tôi không nhớ gì nữa. Ký ức của tôi chỉ dừng lại tới đó thôi.
Aaaa! Nhưng mà điểm mấu chốt ở đây vẫn là, tôi và Kinn đã hôn nhau!! Tôi nhớ in cái bản mặt đó khi anh ta cố tiếp cận tôi mà! Đệt mợ! Mỗi khi trong đầu tua lại cảnh tượng hãi hùng ấy, tôi lại rùng mình một phát. Tại sao anh ta lại hôn tôi? Ý tôi là... cả hai đứa đều là đàn ông. Tại sao anh ta lại làm vậy?
Có khi nào...
Chắc là Kinn làm thế chỉ để mua vui và hạ nhục tôi thôi đúng không? Muốn chọc cho tôi tức điên có phải không?
Tôi trèo xuống ở phía bên kia giường và nhìn đồng hồ, đã là 9 giờ. Wao, lại là déjà vu nữa sao? Y hệt như cái lần tôi say và tỉnh lại trên ghế sofa vậy. Chuẩn không cần chỉnh luôn! Tôi lặng lẽ đứng dậy, sau đó bước tới từ từ mở cánh cửa kính.
Tiếng cửa trượt ra thu hút sự chú ý của người đàn ông trước mặt. Anh ta đang nằm nghe điện thoại trên ghế sofa, cả người quấn chăn, thấy tôi liền quay lại nhìn, vẻ mặt tỉnh bơ như thường lệ. Và tôi cũng không hề nghe thấy bất kỳ tiếng quát tháo, thậm chí la hét nào vì đã ngủ và còn nôn trong phòng của anh ta.
"Sao không đánh thức tao mà lại đi nằm ở đây?" Tôi hỏi với giọng điệu bình thản, nhưng so ra đỡ gắt gỏng hơn mọi ngày. Nhìn Kinn nằm trên ghế sofa như vậy khiến cảm giác tội lỗi bao trùm trong lòng tôi, dù sao thì chính bản thân mình đã vô cùng thoải mái chiếm giường của anh ta cơ mà.
"Dọn dẹp bãi nôn của mày đi." Anh lên tiếng, hai tay vẫn ấn vào màn hình điện thoại, cũng không thèm nhìn tôi.
"Ờ... đấy là do mày không gọi tao dậy nhé." Tôi lẩm bẩm, trở về phòng dọn dẹp bãi chiến trường của mình từ đêm qua, chính bản thân nhìn lại còn thấy kinh. Lại thêm cả quần áo tôi bây giờ vẫn ám mùi cồn, thật sự khiến mình choáng váng. Cũng may là lần này tôi không tụt quần như trước, nếu không thì tôi sẽ cảm thấy tội lỗi chết mất.
Tôi dùng khăn ẩm lau sàn và lột vỏ chăn vỏ đệm ra để mang đi giặt. Đương nhiên không phải tôi giặt. Tôi định lát nữa sẽ tìm thằng Pete để hỏi xem mấy người giúp việc ở đâu. Ôm đống ga trải giường lên và chuẩn bị rời khỏi phòng, nhưng thằng Kinn bỗng mở cửa bước vào đối diện với tôi khiến tôi dừng bước.
"Ga giường thì cứ để đó. Lát sẽ có người tới dọn." Kinn vừa nói vừa tựa vai vào góc cửa, khoanh tay đứng nhìn tôi với vẻ mặt thản nhiên.
Tôi liền táp luôn đống ga nệm đó xuống sàn.
"Mày không để gọn vào được sao?" Anh cười.
"Hừm. Đặt trước cửa thì người ta dễ nhìn thấy hơn." Tôi tiến về phía cửa, chỉ muốn ra khỏi đây càng sớm càng tốt. Hiện giờ trong đầu tôi vẫn còn rất nhiều thứ muốn hỏi, nhưng thật sự không biết phải mở lời thế nào.
Tôi chỉ sợ mọi thứ đều là do tôi say và tưởng tượng ra. Thật ra nếu đúng là như thế thì tốt.
"Đợi đã!" Tay anh đột ngột chặn cánh cửa ra khỏi phòng, tôi cũng không rõ anh định làm gì. Bây giờ có quá nhiều thứ khiến tôi căng thẳng rồi.
"C... Cái gì?" Tôi trầm giọng hỏi.
"Mày đã làm gì?" Kinn hỏi lại.
Chết tiệt! Tao vẫn còn chưa bình tĩnh lại được đâu đấy! Từ lúc ở quán của Jade... cho tới cái sự việc tối qua. Giờ lại thêm cái gì nữa?
"Tao làm gì?" Tôi đáp, cố gắng dùng ánh mắt bình thường nhất có thể để nhìn anh ta. Nhưng lần này lại cảm thấy khó khăn hơn nên đành quay mặt đi hướng khác.
"Mày làm đau tao." Những lời nói đầy ẩn ý của anh càng làm tôi khó hiểu.
"Lúc nào?"
"Đêm qua, lúc mày rìu tao." Tôi bắt đầu thấy tai ù đi, cố nhớ lại xem hôm qua còn xảy ra những chuyện gì khác hay không.
"Rốt... rốt cuộc tao làm gì mày?" Tôi nuốt khan vì cảm thấy bất an.
"Giờ tao vẫn còn thấy đau đây này."
Đờ mờ! Đừng nói như vậy nữa được không? Trống ngực vì chột dạ mà đập liên hồi. Ngoài việc nôn rồi ngủ trong phòng của anh ta... Giờ mà đào ra thêm chuyện gì khác nữa chắc tôi chết mất!
"Tao... Tao làm gì mà mày đau?" Tôi hỏi.
"Đêm qua lúc rìu tao về ngủ, mày làm tao va vào bàn. Đau ở đây."
Tôi càng căng thẳng hơn khi Kinn nắm lấy tay tôi, hướng nó về phía đáy quần anh ta, khiến tôi chạm vào cái thứ cứng rắn phía sau lớp quần ngủ đó. Tôi mở to mắt ngạc nhiên, toàn thân đông cứng lại. Mọi thứ xảy ra quá nhanh khiến tôi không thể phản ứng. Mãi đến khi nhìn đến nụ cười ranh mãnh trên môi anh ta, tôi vội định thần lại và rút tay trở về.
"Mày làm cái quái gì vậy! Chết tiệt!" Tôi đẩy cánh tay đang chặn cửa của anh ta, vội vã chạy tới cửa phòng và rời khỏi đây nhanh nhất có thể.
Tôi vẫn nghe rõ tiếng cười vang lên sau lưng mình, giờ thì tôi thậm chí chẳng muốn nhìn thấy cái bản mặt đó một chút nào nữa. Fuck you Kinn!! Tại sao mày lại làm thế? Mày có biết mày đang làm cái quái gì không hả?
Tôi đóng cửa mạnh tới nỗi khiến mấy tên vệ sĩ trước cửa phòng đều giật mình. Thằng Big thậm chí còn quay lại nhìn tôi dò hỏi. Nhưng giờ quan tâm điều đó làm gì nữa! Tôi bước thẳng về phía cầu thang để nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
"Chờ đã!" Cánh tay của tôi lại bị kéo mạnh.
"Bỏ tao ra!" Tôi nhanh chóng gạt nó ra, quay lại khó chịu nhìn thằng Big.
"Mày làm gì ở đây?" Big thô lỗ hỏi.
"Không phải chuyện của mày!" Tôi hét lại. Mẹ nó, tao đang rất bực bội đấy, nội tên khốn Kinn đã đủ khiến tao phát điên rồi. Giờ thì còn muốn kiếm chuyện gì nữa đây!
"Porsche, thằng khốn này! Mày làm gì trong đó?" Giọng nói giận dữ hét thẳng vào mặt tôi.
"Tao đã bảo đây không phải chuyện của mày!" Tôi quay người chuẩn bị rời đi, lại bị tay nó giữ lại một lần nữa. Tôi nhắm mắt lại và cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, chứ bây giờ tôi thật sự muốn đấm thằng khốn này lắm rồi.
"Trả lời tao! Còn nữa, cổ mày bị cái quái gì vậy?"
Tôi cảm thấy khó hiểu, trong đầu rối như một mớ bòng bong. Vội vã đưa tay sờ lên cổ, nhận ra băng quấn trên cổ mình đều đã biến mất, mẹ nó!!
"Có thời gian bới móc chuyện của tao thì đi làm điều gì đó có ích hơn đi!" Tôi mệt mỏi đáp.
Hình ảnh đêm qua cùng với dấu vết trên cổ tôi. Thật sự không biết là nó đang ám chỉ vết bầm cũ hay mới... Nếu mà là mới, có nghĩa là... Shit!! Con mẹ nó! Có nghĩa là sự việc tối qua là thật sao?
"Porsche! Trả lời mau, bằng không tao sẽ đánh mày." Nó chuẩn bị tung nắm đấm về phía tôi. Tốt thôi, tôi có bao giờ sợ nó đâu, sắn áo lên và sẵn sàng tư thế đáp lại nó.
"Mới sáng ra đã sủa cái gì vậy?" Phon từ đâu nhảy ra, quàng tay qua cổ tôi và kéo tôi lại.
"Mày nói gì hả?"
"Điên cái gì vậy? Chưa uống thuốc an thần à? Sáng sớm đã gây sự rồi?" Arm cũng đi tới đứng cạnh tôi.
"Bọn mày muốn tìm chuyện hả?" Thằng Big tức đến nỗi cả tay chân lẫn khuôn mặt đều căng cứng lại.
"Nào! Tao cũng chả sợ gì đâu, nhưng mà mình rời đi thì hơn nhỉ? Chấp với chúng nó chỉ tổ phí sức." Arm và Phon kéo tôi lại phía họ rồi quay người đi. Tôi liếc qua, thấy thằng Big đang vung tay định lao tới, nhưng những tên vệ sĩ khác của Kinn đã kịp thời tóm lấy nó và ngăn nó lại. Big không thể làm gì khác ngoài việc lớn tiếng chửi mấy câu. Tôi mặc kệ hắn, lúc này Arm và Phon đã kéo tôi vào tới phòng ăn, còn có cả Pete ở đó.
"Thằng Big mà có tìm mày gây chuyện buổi sớm thì cứ bơ nó đi. Đúng là đồ điên." Arm nói, sau đó đặt một bát cơm trước mặt tôi.
"Cảm ơn." Tôi đáp, gắp rau vào đĩa. Cả bọn nói chuyện về thằng Big vừa nãy cho thằng Pete, nó chỉ vừa ăn vừa ngồi gật gù.
"Mà Porsche, tao cứ tưởng mày đi ngủ rồi. Sao lại ở trong phòng cậu Kinn vậy?" Phon bất chợt quay sang hỏi tôi.
"..."
Tôi không biết trả lời ra làm sao, rơi vào trầm tư. Tại sao lần nào say rượu tỉnh dậy cũng toàn là ở căn phòng đó vậy? Mợ nó! Cảnh tượng đêm qua cứ lởn vởn trong tâm trí tôi không ngừng, bất chợt nhìn thấy thằng Pete đang lén cười khúc khích. Chợt nhớ ra một chi tiết...
"Mẹ mày Pete!! Sao tối qua mày bỏ tao lại một mình hả thằng chết bầm kia? Sao không lôi tao ra khỏi đó??" Tôi đỏ mặt tía tai chất vấn nó.
"Tao không biết gì hết, tối qua tao say quá... Không nhớ gì cả." Pete vẫn cười cười như thể đang che giấu chuyện gì đó.
"Mẹ! Sao lại có thể vứt tao lại như thế?" Tôi vẫn không nguôi giận, lầm bầm.
"Ê! Mấy vết đỏ trên cổ mày lại nhiều hơn rồi kìa! Porsche, thằng khốn này!! Tao đã bảo là nếu có gái đẹp thì phải gọi cả tao nữa mà!" Phon nói.
Thằng Pete ngồi cạnh vừa mới xúc cơm lên mồm liền bị câu hỏi của Phon làm cho cười sặc. Mày cười cái quái gì vậy hả Pete?? Hôm nay mày cười hơi nhiều rồi đấy!
"Mày sao vậy Pete? Sao lại cười?" Arm quan tâm.
"Không sao không sao... Tại cơm bỏng thôi." Tôi cố quan sát nó thêm lần nữa, nhưng nó chỉ lắc đầu ra vẻ không biết gì.
"Ai da, ước gì tao cũng có khuôn mặt như thằng Porsche, đi đâu cũng có người theo. Mặt tao thì cứ căng như bị chuột rút, chả đứa nào thèm vào." Phon thờ ơ nói. Tôi cũng không biết đáp lại kiểu gì, trực tiếp bỏ qua, cúi người tập trung ăn cho xong rồi chuẩn bị về phòng tắm rửa thay đồ.
"Nhớ mặc đồng phục đấy! Có vẻ hôm nay cậu Khun sẽ ra ngoài." Arm nói lớn sau lưng tôi, tôi quay lại gật đầu với nó rồi rời đi.
Vừa về tới phòng, tôi tức tốc đi thẳng vào phòng tắm. Ngay khi nhìn thấy bản thân mình trong gương, vô số vết cắn và vết bầm tím mới đập thẳng vào mắt tôi. Mẹ kiếp!!!!
Anh ta đã làm gì đây?? Tại sao lại thế? Cái sự việc tôi đã phải trải qua trong phòng của Kinn... thực sự... nó rất là "gay" đó có biết không?? Không, không thể đâu. Nhìn Kinn kiểu gì cũng giống một tên bad boy, phụ nữ có khi còn phải xếp hàng dài trước mặt anh ta nữa. Nếu thật sự là gay thì tiếc lắm. Nhưng mà gần đây phải công nhận thái độ của Kinn đối với tôi rất lạ. Chợt nhớ ra anh ta thường có bạn ghé thăm vào ban đêm, trong đó có cả tên mà Pete đã lái xe đưa về hôm trước. Vậy... Kinn có phải gay thật không?
Tôi thở dài thườn thượt, sự bối rối cứ thế nảy sinh trong đầu. Giờ thì Kinn là gay hay không tôi không biết, còn tôi thì chắc chắn không phải rồi! Mẹ nó! Nếu anh ta đã thực sự hôn tôi đêm qua, tôi nhất định sẽ đấm thẳng vào bản mặt ấy và nghiền anh ta ra bã.
Tuy phải thừa nhận, tôi đã rất tận hưởng nụ hôn đó. Nhưng đó là lúc tôi đang say!! Nếu biết đấy là một thằng đàn ông, tôi nhất định sẽ không cảm thấy như vậy đâu! Fuck!!
Kinn, mày có thể cho tao biết mày định làm cái quái gì có được không??
Tôi vội vàng đi tắm và cố gạt phăng những suy nghĩ trong đầu đi, mặc đồng phục rồi tiến tới trước cửa phòng Khun. Việc cần làm bây giờ là phải lôi hắn ra khỏi giường. Tối qua hắn say bét nhè. Phon và Arm nói chiều nay hắn phải tới trường bắn, có điều Phol có việc nên không đi cùng. Nhưng vẫn may vì còn thằng Arm, tôi bỗng cảm thấy nhẹ nhõm khi có bạn bè ở đây.
Khun Korn muốn tên ngốc này luyện bắn súng thường xuyên để có thể tự bảo vệ bản thân.
Tôi cùng với mấy tên đàn em làm ca ngày của Khun giúp nhau lôi cái tên đang ngủ say như chết này vào phòng tắm. Không những thế còn phải liên tục lay và vỗ người để hắn không ngủ quên trong đó. Mấy đứa vệ sĩ này cũng không tệ như tôi nghĩ. Chúng nó nói rằng cũng muốn đi chơi và quẩy giống với bọn tôi hai hôm trước. Chà chà! Tôi cũng không ngại thay ca đâu. Tên nào tên nấy nghe được cũng mừng rơn. Có điều là còn phải xem cái tên ngố này đã, xem xem là hắn có còn muốn tới đó nữa hay không nữa rồi mới tính.
"Porsche, đưa nó đến bãi tập và huấn luyện cho tốt. Tôi biết cậu bắn súng rất giỏi." Khun Korn cười nói.
Tôi gật đầu đáp lại. Ông ấy bước tới tiễn thằng Khun tới tận trước cửa nhà. Còn tên này thì vẫn còn ngái ngủ, có vẻ như sắp ngã ra đây ngủ tiếp luôn được ấy. Tôi đành phải kéo hắn đi và tống vào trong xe. Haizz, cảm giác như đang phải chăm sóc một đứa trẻ to xác vậy. Bất chợt nhìn thấy Kinn cùng với đám vệ sĩ của anh ta rời khỏi nhà.
"Nhớ để mắt anh trai con." Khun Korn để lại một câu và rời đi. Điều này khiến tôi nhận ra, hôm nay Kinn cũng sẽ đi cùng chúng tôi. Một chiếc xe khác đã đậu sẵn ở phía sau. Hừ, tôi không muốn nhìn thấy cái bản mặt đó chút nào, càng nhìn càng thấy ghét.
Tôi không nói năng gì bước lên xe. Cái tên khốn Khun cũng thật giỏi! Vừa lên xe một cái liền ngả người tựa đầu vào ghế mà thiếp đi luôn! Trông hắn giờ như cái xác không hồn vậy. Mày giỏi đấy! Không biết ngại chút nào luôn hả? Ngay cả trước mặt đám đàn em của mình luôn! Chết tiệt!
[Trường bắn]
"Cậu chủ, uống cà phê đi." Tôi chịu hết nổi, đi gọi một cốc cà phê nóng mang tới. Không hiểu sao nhìn cái bộ dạng nằm bẹp dí trên bàn của tên này, tôi không thể không làm gì đó.
"Hừm... Tối nay... Lại nữa đi..."
"Cậu vẫn chưa hồi sức hẳn đâu." Tôi nhẹ giọng nói với hắn.
"Đêm nay!!" Hắn lặp lại một lần nữa, cố gắng mở to mắt ra.
"Thế thì hãy đứng dậy và tập bắn súng đi thưa cậu." Tôi nhìn qua bên kia lớp kính, thấy mấy tấm mục tiêu tập bắn, đám vệ sĩ khác cùng Kinn đang bắn nhau điên cuồng trong đó. Chỉ còn tôi cùng với ba bốn người khác thì đứng ở đây nhìn cái xác sống này. Thật ra tôi cũng ngứa tay muốn cầm súng ghê, nhưng lại không thể bỏ cái tên khốn này ở đây được.
"Đừng có nói nữa! Không thích! Ồn ào điếc tai lắm!!" Hắn vừa nói vừa đập ghế.
"Được thôi, vậy thì tối nay cũng nghỉ nhé. Tôi nghĩ chắc cậu không đi nổi đâu." Tôi đứng khoanh tay, thờ ơ lên tiếng.
"Mày dám đe dọa tao?" Đầu hắn quay phắt lại, khuôn mặt bắt đầu dần tỉnh táo nhìn tôi giận dữ.
"Tôi không hề đe dọa. Nếu cậu cứ như thế này thì tôi có muốn đưa cậu đi chơi cũng không được. Khun Korn sẽ không cho phép đâu." Tôi nhìn chằm chằm vào hắn, hắn cũng nhìn lại tôi một cách bực bội. Sau đó miễn cưỡng nhảy khỏi ghế và bước thẳng xuống sân, giật lấy tai nghe từ đàn em mình rồi đeo lên.
"Này!" Arm bước tới ôm cổ tôi cười cười, "Không ngờ mày lại ép được cả cậu chủ đấy!" Nó chọc chọc lưng tôi rồi đưa tôi một cái tay nghe. Tôi nhận lấy rồi nhanh chóng đi theo phía sau, bước vào trong trường bắn.
"Đây là trường bắn tư nhân." Arm giới thiệu. Đây cũng là một trong những cơ sở kinh doanh nhỏ của gia đình này. Bình thường thì có rất nhiều người tới đây để thuê và sử dụng trường bắn này, nhưng có một số ngày các thành viên trong gia đình đến thì nơi đây sẽ đóng cửa ngay lập tức. Cuộc sống cũng sung sướng ghê. Nếu tôi mà là bọn họ, chắc ngày nào tôi cũng dính mông ở đây mất.
"Mày đi xem cậu chủ thế nào đi. Cậu ấy chả bao giờ bắn trúng mục tiêu cả." Arm tiến tới chỗ của mình và chuẩn bị súng một cách thuần thục, đưa tay bóp cò bắn liên tục như thể đang trấn áp một thứ gì đó. Tôi quay người và đi về phía sau Khun. Hắn thậm chí còn chưa mở được khóa an toàn nên tôi đành tiến tới cố gắng chỉ cho hắn cách thực hiện. Nãy giờ nói đến khàn cả cổ mà hắn vẫn không chữ nào vào tai, tại vì đeo tai nghe cách âm!! Nhưng ít ra thế này còn tốt chán, nếu hôm nay mà phải loanh quanh trong cái căn phòng ngột ngạt đó cùng với mấy series phim hay dàn loa karaoke thì chắc tôi sẽ phát điên mất.
Chỗ này được chia thành nhiều phòng. Tôi bất chợt liếc qua lớp kính ngăn cách và thấy Kinn đang ở phía bên đó. Anh ta đang đứng nhìn tôi với nụ cười thường trực bên miệng. Tôi ngay lập tức quay đi chỗ khác, chỉ cần nhìn thấy cái bản mặt đó là những thứ điên rồ lại bắt đầu xuất hiện và bủa vây lấy tâm trí tôi.
Nhìn sang Khun, giờ hắn bắt đầm cầm súng lên và chĩa nòng súng vào một mục tiêu hình người gần đó. Đặt ngón tay lên cò súng, nheo mắt và bóp cò. Tôi thở dài thườn thượt. Viên đạn thậm chí còn chả trúng vào mép của mục tiêu luôn! Vì thế tôi giơ tay ra hiệu hắn thực hiện lại lần nữa. Lần này tôi giữ tay hắn để hắn tập trung và nhắm chuẩn hơn, bóp cò lần nữa. Tốt! Bắn trúng mục tiêu, có điều điểm số vẫn hơi thấp. Nhưng không sao, ít ra cũng có tiến bộ. Sau đó tôi lại tiếp tục điều chỉnh tư thế và góc bắn cho hắn, Khunn bắt đầu làm theo chỉ dẫn của tôi một cách ngoan ngoãn. Tôi đoán là hắn cũng đang muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này, vì trông hắn vẫn có vẻ hơi mệt do trận quẩy tối qua.
Đoàng! Đoàng!
Viên đạn bắt đầu dần nhắm chính xác hơn bởi tôi đã đứng sau và chỉnh cho thằng Khun cho tới tận khi súng hết đạn. Hắn ngay lập tức bỏ súng xuống, bước qua vai tôi ra phía bên ngoài tấm kính. Tôi quay đầu nhìn theo, chỉ thấy hắn hạ tai nghe xuống rồi ngay lập tức úp thẳng mặt vào bàn chìm vào giấc ngủ. Tôi lắc đầu ngao ngán, thầm chúc cho công việc kinh doanh của gia đình này có thể làm ăn phát đạt.
Vừa quay đầu nhìn lại, Kinn đã đứng dựa vai vào thành kính từ lúc nào, ánh mắt vẫn cứ dán vào người tôi không rời. Cảnh tượng sáng nay lại hiện lên trong đầu, tôi khó chịu trừng anh. Anh ta liền chỉ chỉ vào tai nghe bảo tôi tháo chúng ra.
Nghĩ tao sẽ nghe lời mày hả? Còn lâu! Tôi giả bộ quay lại bắn súng, ngó lơ anh ta. Tay tôi ngay lập tức bị nắm lấy, sau đó miệng anh nói chậm rãi từng chữ để tôi có thể đọc được khẩu hình.
"Dám chối tao à?"
Tôi liền hất cánh ta anh ta ra. Biết thừa tên này lại muốn trêu ngươi mình rồi, nên tôi không hơi đâu để tâm nữa, định quay người lại. Thế nhưng điều tiếp theo đó tôi lại không ngờ tới. Anh ta cầm lấy một khẩu súng trên tay rồi chĩa họng súng đen ngòm về phía đầu tôi. Tôi hơi choáng váng. Bởi, đấy là cây súng thật đấy, nếu bắn là chết người thật chứ chẳng chơi.
"..."
Tôi nhìn Kinn bằng ánh mắt ngạc nhiên, cơ thể như bị đông cứng, tỏ ra khó hiểu với hành động vừa rồi của anh.
"Sợ hả?" Anh ta nở nụ cười. Tôi hít một hơi thật sâu, nhấc chân bước một bước về phía trước. Lần này thì khẩu súng đã thật sự chạm hẳn vào trán tôi. Kinn khẽ nghiêng đầu quan sát, nụ cười trên môi ngày càng rộng hơn.
"Tao không sợ mày." Tôi nói chậm rãi và rõ ràng từng từ một. Ánh mắt quyết liệt dán chặt vào Kinn. Đã bảo rồi, người như tôi, nếu như biết tiết chế và không đi quá đà, thì tôi cũng chả sợ. Với lại, nếu thực sự anh ta dám làm điều đó, thì cứ việc nổ súng đi!
Tao can đảm hơn mày nghĩ nhiều.
"Vậy..." Kinn nói, hạ súng xuống. Thấy chưa? Tên khốn này chỉ muốn kiếm chuyện tôi thôi. Súng vừa được hạ xuống, anh ta liền đưa tay ra tháo tai nghe khỏi đầu tôi.
"Cái quái gì?" Tôi cảm thấy hàng tá con mắt đều chĩa về phía mình, ngay cả mấy tên vệ sĩ đang xả súng ầm ầm cũng hạ xuống để hóng sang phía bên này. Arm đang chuẩn bị tiến tới gần nhưng lại bị Big chặn lại. Thấy tôi không có việc gì, nó thở phào nhẹ nhõm. Ngay sau đó, ánh mắt dữ dặn của Kinn quét qua khiến chúng nó giật mình, vội vã tản ra, đứa nào làm việc đứa nấy.
"Kỹ năng tốt đấy." Kinn lên tiếng, chắc là đã quan sát tôi dạy thằng Khun trước đó.
"Chuyện của mày à?"
"Thi bắn súng đi... Hay mày sợ?" Lông mày anh ta hơi nhướng lên, tỏ vẻ chế giễu. Tôi hơi cau mày, tự tin đáp lại.
"Sợ quái gì. Thi thì thi!" Tôi không chút chần chừ nhận lời. Nếu mà thua cũng đừng có khóc lóc gọi bố đấy!
"Nhưng với điều kiện..." Kinn cười ranh mãnh.
"Gì..."
"Cùng nhau đọ điểm. Mỗi một điểm thấp hơn thì người đó phải cởi một thứ đồ trên người mình." Tôi nhìn thấy rõ vẻ mặt Kinn lúc này thỏa mãn đến nhường nào. Vừa dứt lời, tôi chỉ muốn lao tới và đấm anh ta ngay lập tức.
"Tao không biết! Không chơi gì hết!" Tôi suýt nữa không thể kiềm chế bản thân mình khi thấy ánh mắt không hài lòng của Big và mấy tên vệ sĩ khác chĩa tới.
"Hừm... Nếu mày ngại thì có thể giữ đó, lúc sau cởi trong phòng tao là được." Kinn cúi thấp mặt xuống, giọng nói mang đầy khiêu khích. Tôi tức tới nỗi đẩy mạnh ngực anh ta một cái, khiến anh va vào cánh cửa kính phía sau.
"Tao không sao." Kinn xua xua tay với đám vệ sĩ đang tới gần, đứng thẳng người dậy. Con mắt xanh lục quay lại nhìn tôi chằm chằm. Tôi tiếp tục ngó lơ đi, nhưng anh ta thì vẫn muốn làm phiền tôi và không có ý định ngừng lại.
Cái bản mặt ngứa đòn đó khiến tôi chỉ muốn rút súng ra bắn thẳng cho một phát.
"Tao không chơi, mẹ nó! Đi mà chơi với người khác ấy!" Tôi dứt lời, đeo lại tai nghe như cũ. Tưởng tượng cái mục tiêu trước mặt là tên khốn Kinn sau đó nhắm bắn không ngừng vào mục tiêu, điểm số cao chót vót. Tên khỉ gió!! Mày bị sao vậy? Mày là gay thật đúng không?
"Mày ổn không đấy?" Arm bước tới cạnh tôi châm một điếu thuốc. Bây giờ chúng tôi đang ở phòng hút thuốc. Một vài tên vệ sĩ khác sau khi tập súng xong thì tản ra tán gẫu hoặc chơi game. Kinn chắc là cũng đang nghỉ ngơi, vì khi nãy tôi thấy anh ta bước vào phòng VIP để đi ăn.
"Không sao." Tôi chán nản đáp lại. Trong đầu vẫn không ngừng nghĩ về Kinn. Toàn bộ sự việc từ đêm qua cho đến sáng nay, và cả mấy lời khiêu khích chết tiệt vừa nãy nữa. Chắc là tôi sẽ phải chất vấn lại thằng Pete một lần nữa, chỉ sợ là nó lại tưởng tôi nói xấu sếp của nó thôi.
"Thế, nãy mày làm gì để cậu Kinn giận vậy? Tao thấy, mày cứ ở với cậu Kinn lần nào thì y rằng có chuyện lần đấy." Arm lắc đầu ngao ngán, nói.
Vâng, nhưng tao cũng đang đi tìm câu trả lời đây ạ!! Một đống dấu chấm hỏi cứ xoay vần trong đầu tôi, liếc trái ngó phải, thấy mấy thằng vệ sĩ hút thuốc xong đã rời đi gần hết, chỉ còn lại tôi và Arm ở đó.
"Mày...!??" Tôi bất chợt đưa tay túm đũng quần thằng Arm khiến nó giật bắn người, sững sờ quay lại nhìn tôi, sau đó vội vã gạt phăng tay tôi ra khỏi đó. "Mẹ mày! Làm quái gì vậy??" Nó hét lên với tôi.
"Mày thấy thế nào?" Tôi hỏi.
"Nghĩ cái quần gì vậy thằng dở này? Tự nhiên đi túm đũng quần tao? Hứng thú hả?" Arm phì cười nhìn tôi.
"Mẹ. Ý là mày có nghĩ tao đang trêu chọc mày không? Hay nghĩ như nào?" Tôi hỏi. Arm cau mày.
"Mày gay hả?"
Hai hàng lông mày của tôi nhíu chặt hơn, bởi lời thằng Arm nói giống hệt những gì mà tôi nghĩ khi Kinn làm điều đó với tôi.
"Nhưng trông mày mà là gay, chắc gu phải là mấy cậu trai nhỏ nhắn và mềm mại giống phụ nữ ha? Còn nếu không thì chắc mày chỉ đang chọc tao thôi.
Đấy!! Y hệt suy nghĩ trong đầu tôi không lệch tí nào! Vậy rốt cuộc là vì gay hay vì muốn trêu ngươi đây???
"Vậy hả? Không phải đám con trai hay đùa nhau kiểu này hả?" Tôi thả tàn thuốc vào xọt.
"Thế mày đã bao giờ chơi kiểu này với bạn bè mày chưa? Thằng dở!" Arm cười đáp, cũng đưa tay dập tắt điếu thuốc.
"Ồ..." Mẹ nó... đúng ha? Tôi, Tem và Jom chưa bao giờ làm vậy với nhau cả.
"Thế rốt cuộc có chuyện gì? Đừng bảo... Mày thích tao nhá? Hay mày tìm thấy trong tao có điều gì đó thú vị?? Được rồi, dù là gì thì tao cũng ok hết. Tại mày đẹp trai quá mà." Arm lớn tiếng đùa với tôi, khiến những vệ sĩ khác ở đó cũng phải tò mò liếc mắt sang.
"Đây không phải chỗ để chơi. Không biết để ý tới người khác hả?" Big quay sang tôi tôi và Arm. Arm nghe vậy liền choàng lấy cổ tôi, làm vẻ mặt đáng lo ngại xen lẫn ý tứ giễu cợt.
"Ai bảo đây là chỗ chơi? Rõ ràng là công viên công cộng mà. Tao còn thấy có người dắt chó đi dạo đó!" Đôi mắt của Arm nhìn chằm chằm vào Big khi dứt lời. Ngay lập tức, nó nhảy xuống khỏi ghế và tiến về phía chúng tôi.
"Mày bảo ai là chó?"
Arm và tôi cũng chẳng sợ cái thái độ hung hăng đó của nó, chỉ ném cho nó một ánh nhìn sắc bén.
"Ai đang hú thì là chó thôi." Arm đáp, hai tay đút túi và huýt sáo một cách khoan khoái.
"Thằng chó Arm!!" Big vừa mới vung nắm đấm tới, tiếng mở cửa bất thình lình khiến chúng tôi dừng lại.
"Làm cái quái gì vậy? Cắn nhau mãi coi chừng thành chó thật đấy nhé!" Tiếng thằng Khun vang lên. Arm bật cười khi thấy Big bị đẩy sang một bên để có chỗ cho Khun đi về phía tôi.
"Tối nay lại dẫn tao đi đấy!" Hắn túm tay tôi lắc lắc không ngừng như đứa trẻ khóc đòi đồ chơi. Tôi đưa mắt nhìn thằng Big bên cạnh vẫn còn đang giận dữ.
"Được." Tôi đáp, nở một nụ cười đắc ý nhìn nó. Thằng Big khó chịu dẫn chúng tôi đi tới bãi đậu xe. Một lúc sau, Kinn cũng bước theo ra. Vẻ mặt của anh ta như thể không để ý gì tới tôi, bước qua vai tôi định lên xe. Bất chợt có một tiếng súng vang lên, ngay lập tức mọi người gần đó, bao gồm cả Kinn, những người đã lên xe cùng với các vệ sĩ khác đều thu mình lại trên mặt đất.
Đoàng! Đoàng!
Hai phát súng nữa vang lên, sau đó mọi thứ lại trở nên yên ắng. Đám vệ sĩ nhanh chóng bao quanh bảo vệ Kinn và hộ tống anh vào xe, nhưng một chiếc Van bí ẩn đã lao tới và chắn phía trước hai chiếc xe của chúng tôi.
"Chúng nó có súng! Đi xem Khun thế nào đi!" Tôi vội vã chạy tới chỗ thằng Khun nhưng không kịp. Mấy tên đàn ông to lớn mặc sơ mi đen trùm đầu từ trong xe xông ra đứng chắn phía trước. Tôi cố gắng nhảy tới đá bọn chúng để ngăn chúng nó không tới gần thằng Khun. Hắn đã ngồi được vào trong xe, nhưng lại không thể đóng được cửa vì cửa đã bị đám người đó giữ lại. Có vẻ như phía xe của Kinn cũng vậy.
"Bỏ tay ra!! Tao không muốn đi với chúng mày nữa đâu!" Khun hét vào mặt chúng nó, chân không ngừng đạp vào mấy bàn tay đang giữ chặt cửa và lớn tiếng chửi rủa.
Tôi cũng không chậm trễ hạ gục từng đứa một. Mỗi cú đấm mạnh được tung ra thì lại có hai thằng ngã xuống. Tôi cứ như thế không ngừng, sử dụng hết những thế võ đã mà mình đã học, cho tới bây giờ tôi mới mang chúng ra áp vào thực tế.
Thực ra đám người này cũng không hề thua kém gì tôi, vì tôi cũng bị ăn mấy phát đấm đến nóng cả mặt. Lúc này, cả nhóm người đánh nhau hỗn loạn cũng không ngăn nổi tầm mắt tôi chú ý tới tên khốn ở một góc. Nó đang rút súng và nhắm thẳng vào thằng Khun. Tôi vội đẩy Khun vào trong xe, rút súng ra ném thẳng về phía nó, sau đó bật người tới nện thẳng vào tay của mấy tên đang giữ cửa cho đến khi chúng phải buông tay ra.
Tôi nhân cơ hội đóng nhanh cửa xe lại, lệnh cho tài xế nhanh chóng rời khỏi. Bản thân thì thoăn thoắt quay lại, nhặt lấy khẩu súng nhắm vào bọn khốn đang khống chế xe của Kinn và bóp cò.
Tiếng súng vang lên liên hồi, Kéo theo đó là mùi đất xộc thẳng vào mũi. Xe của Khun hỗn loạn phóng đi. Bọn chúng cố chặn chiếc xe, lại bị tôi cản lại. Rất nhanh, chiếc xe đã lao thẳng ra khỏi trường bắn.
Nhưng xe của Kinn thì lại không may mắn như vậy. Tôi dùng súng bắn chúng, một số thì chết, một số thì bị thương, nhưng tôi không quan tâm, chỉ vội vã lao về phía chiếc xe van. Nhận ra Kinn vẫn đang cầm súng cố chống đỡ mà không trèo lên xe.
"Mày lên xe đi!" Tôi hét lớn. Tiến tới, nhanh chóng xử đẹp một tên khốn cứng đầu định lao đến.
"Tao không có hèn như vậy." Anh ta hét lên đáp lại tôi, tay cũng đồng thời bắn gục một tên ở phía đối diện. Lúc này tôi mới ý thức được công việc này đáng sợ tới mức nào. Bất kỳ thời khắc nào cũng có thể bỏ mạng. Thằng Arm bên cạnh Kinn cũng chiến đấu không ngưng tay. Tôi lôi đầu một tên đang đuổi theo sau Kinn lại, sau đó dùng toàn lực hạ họng súng vào thẳng mặt hắn.
"Mày mau lên xe đi. Ở lại chỉ tổ thêm gánh nặng." Miệng thì nói, cơ thể thì vẫn không dừng lại dù chỉ một giây.
"Tao tự lo được..." Kinn trả lời, tay tung ra đấm vào mặt một tên đối diện, khiến cho máu mũi máu mồm hắn chảy tùm lum.
"Mạnh miệng ghê!" Thấy bản mặt tự tin của anh ta như vậy, tôi cũng không nỡ vạch trần. Nhưng thật sự thì, chừng nào anh ta còn chường cái mặt mình ra đây, bọn chúng vẫn sẽ coi anh như mục tiêu mà lao tới không ngừng thôi. Tôi cũng dần thấy mệt rồi đấy!
"Những cái khác tao cũng mạnh lắm. Thử không?" Anh ta cười với tôi trong khi tránh cú đá vung tới, sau đó dùng tay lôi đầu hắn đập vào cửa xe.
"Nằm mơ đi!" Tôi đáp lại, coi cái tên khốn đang xông tới như thể đó là Kinn, hết sức bình sinh đạp mạnh một cái.
Trong lúc này mà anh ta vẫn có tâm trạng để đùa những điều điên rồ như vậy!! Tôi khó khăn đứng thẳng người dậy, lúc này tiếng rên rỉ cùng với la hét mỗi lúc một nhiều hơn. Nhưng phần lớn không phải của người phía tôi. Giờ thì bọn chúng bị thương gần hết, chỉ còn số ít tên vẫn cố chấp lao vào tấn công Kinn. Bất chợt tôi phát hiện một tên trong số đó chạy tới nấp vào chiếc xe tải, chĩa súng thẳng về phía bên này. Tôi vội vã lôi Kinn cúi xuống.
Tâm trạng của tôi lúc này càng ngày càng tệ. Bọn chúng cứ lao tới không ngừng thực sự khiến sự kiên nhẫn của tôi chạm tới giới hạn. Tôi liền tách mình ra khỏi Kinn, không chút chần chừ lao thẳng vào làn đạn, giơ súng và xả điên cuồng về phía chúng nó. Bây giờ tôi không còn để tâm bất cứ điều gì, chỉ muốn làm gì đó khiến cho bọn chúng đau đớn tới mức phải bỏ cuộc. Thế nhưng bọn nó vẫn không chịu từ bỏ việc bắt Kinn, đầu tôi lúc này thực sự bốc hỏa rồi. Xen lẫn với đó là cảm giác kiệt sức vì gồng mình quá nhiều.
Đoàng Đoàng Đoàng!!
"Porsche!! Mau dừng lại!
Porsche!" Tiếng Kinn vang lên từ phía sau.
"Cậu Kinn, đừng tới đó!" Mấy vệ sĩ đứng gần đó vội vã ngăn anh ta lại. Còn bản thân tôi lúc này đã tức tới mất hết cả lý trí, chỉ biết chĩa súng bắn điên cuồng về phía bên kia. Chưa đầy một phút sau đó, cánh tay phải cảm thấy nóng rát, căng cứng khiến cho khẩu súng đang cầm cũng bị văng ra khỏi tay. Đầu tôi ngay lập tức trở nên nặng nề, mất thăng bằng. Cho đến khi ý thức được đã thấy mình khuỵu xuống từ lúc nào.
"Mẹ kiếp!!!"
Đoàng!! Đoàng!! Đoàng!!
Ba tiếng súng nổ bên tai tôi, người bắn là Kinn. Tôi thấy anh ta vội vã chạy về phía tôi, chiếc xe tải cũng nhanh chóng quay đầu vào rời khỏi đó. Đôi mắt giận dữ của Kinn ngay lập tức chuyển hướng sang tôi.
"Mày đang làm cái quái gì vậy?" Anh ta hét lớn tới mức xung quanh không ai dám ho he gì. "Mày nghĩ mày là ai? Mà lại dám lao vào làn đạn như vậy?" Kinn cứ thế quát té tát vào mặt tôi. Nhưng thực sự lúc đó tôi không thấy sợ hãi gì cả, chỉ muốn nhanh chóng bắn hạ bọn chúng để kết thúc mọi chuyện.
"Cậu Kinn, cậu ổn chứ?" Big tiến tới kiểm tra xung quanh người cậu chủ nó một lượt. Nhưng Kinn hoàn toàn phớt lờ đi và vẫn hướng mắt về phía tôi.
"Mày đang nghĩ cái gì vậy hả?" Giọng anh đã dịu bớt, nhưng vẫn nghe ra sự tức giận trong đó. Cánh tay rắn rỏi đưa ra muốn đỡ tôi đứng dậy. Tôi không ngã vì đau, mà là vì cánh tay chịu lực mạnh khi trúng đạn. Nên tôi vẫn có thể đi lại bình thường được.
Tôi nắm lấy cánh tay bị bắn của mình để giữ cho máu không chảy ra từ vết thương do súng bắn. Cảm giác tê dại ban đầu dần trở nên bỏng rát, đau nhức.
"Tao không sao," Tôi nói với vẻ mặt bình thản. Nhưng máu từ cánh tay phải thì vẫn chảy ra không ngừng.
Cũng may là đạn trúng vào tay phải, nếu nó mà găm vào hình xăm của tôi không chừng tôi sẽ nổi khùng lên mà bắn nát sọ chúng nó mất.
"Bắt xe đến bệnh viện!" Kinn gằn giọng, tôi thở dài và đi theo sau một cách ngoan ngoãn.
Tôi ngồi yên lặng suốt quãng đường, kể cả Kinn cũng vậy. Đến nơi, Kinn để tôi cùng những người còn lại tới nơi chữa trị. Mấy người bị thương khác tình trạng có vẻ tốt hơn tôi nhiều. Một vài vệ sĩ bị đấm và đá bầm tím hết mặt. Sau khi lấy đạn ra và được kiểm tra kỹ càng, bác sĩ dặn tôi phải rửa sạch vết thương, còn kê cho tôi ít thuốc chống viêm, nếu như vẫn bị đau nhiều thì phải quay lại khám ngay. Có lẽ vì thấy tình trạng của tôi vẫn khá khả quan, nên bác sĩ cho tôi về nhà trước. Tôi thì cũng không cảm thấy đau đớn gì lắm.
--------------------------------------------------
"Tình hình cậu sao rồi?" Vừa bước chân vào tới đại sảnh đã thấy nơi đây chật kín người, Khun Korn rẽ đám đông đi tới, nhìn vào cánh tay đang băng bó của tôi. Lúc này tôi đã cởi bỏ áo khoác ngoài, chỉ để lại chiếc sơ mi mặc lúc ở bệnh viện, phần tay áo cũng đã bị cắt đi cho tiện.
"Mày điên rồi hả?" Kinn ngắt lời, khoanh chân ngồi trên ghế sofa, ánh mắt cáu giận nhìn chằm chằm vào tôi.
"Tôi ổn," Tôi nói.
"Ổn lắm. Hoàn toàn ổn luôn." Kinn vẫn không có ý định dừng việc mỉa mai tôi lại.
"Được rồi. Người của ta cũng bị thương không ít. Lần này bọn chúng đã dùng súng hả?" Khun Korn hỏi. Điều này chợt khiến tôi cảm thấy băn khoăn, không lẽ trước kia bọn chúng chưa từng dùng súng?
"Nhìn cũng biết ạ. Bọn chúng chỉ định dùng súng đe dọa thôi, nhưng phe mình thực sự đã bắn chúng." Big nhìn tôi như thể tôi đã làm sai điều gì đó.
"Bên đó một tên chết, một tên bị bắn thương. Số còn lại cũng bị đánh cho tơi tả. Cũng tốt. Cứ vờn qua vờn lại mãi, tôi cũng thấy mệt mỏi rồi. Khun Korn nói.
Nó khiến tôi nhận ra rằng các cuộc tấn công trước đây trông giống như chiến tranh lạnh hơn. Dù vẫn có người bị thương, nhưng chưa có ai phải bỏ mạng cả.
"Nhưng lần này chúng ta đã giết người bên đó. Bọn chúng nhất định sẽ không chịu bỏ qua đâu ạ, không chừng sẽ quay lại trả thù." Big lo lắng nói.
"Sao mà biết chắc được..." Sau câu nói đó, cả đại sảnh rơi vào trầm tư cho tới khi Khun Korn lên tiếng lại lần nữa, "Thường thì bọn chúng không sử dụng vũ khí, vậy mà lần này lại dúng súng. Mày không nghĩ có thể là một người khác hay sao..." Big cúi thấp mặt, tôi nhìn thấy nó khó khăn nuốt nước bọt vài lần.
"Dù là ai đi nữa, chắc chắn chúng nó sẽ còn trở lại. Giờ những ai bị thương thì cứ đi nghỉ trước đi. Nhất là cậu đấy Porsche, đừng làm bất cứ chuyện gì điên rồ như vậy nữa." Khun Korn quay sang nhìn tôi với vẻ mặt không có nghiêm trọng, nhưng tôi cảm nhận được sự quan tâm và lo lắng từ trong đó.
"Vâng..." Tôi đáp lại. Sau đó bước ra khỏi đại sảnh và trở về phòng của mình.
Trong đầu vẫn cứ nghĩ mãi không ngừng về những câu nói vừa rồi của Khun Korn, ngay cả thái độ của thằng Big cũng rất đáng ngờ. Tại sao bọn họ đã đánh nhau lớn như vậy nhưng lại chưa từng một lần đụng độ hẳn hoi? Rồi rốt cuộc là mâu thuẫn chuyện gì mà để đến độ phải đấu nhau căng thẳng như thế?
"Này, mày đang định tỏ ra ngầu lòi để cả thế giới phải khắc ghi hay sao vậy?" Pete cười cười bước vào phòng tôi. Lúc này tôi mới nhận ra là mình quên chưa khóa cửa, vì mọi khi ở nhà tôi cũng không bao giờ khóa phòng riêng của mình.
"Hở?" Tôi quay người lại, thấy Pete đang dịch chiếc ghế gỗ trong phòng tới gần mép giường rồi ngồi xuống.
"Mồm mép vẫn vậy, khuôn mặt thì lạnh tanh. Chắc là không bị thương gì nặng rồi."
"Bọn mày, thường không dùng súng hả?" Tôi hỏi.
"Cũng có vài lần. Nhưng lần gần đây nhất chắc cũng phải bốn tháng rồi, khá là căng thẳng." Pete thoải mái vươn người rồi ngả lưng vào ghế.
"Vậy bình thường khi gặp chuyện, chỉ đánh tay không thôi sao?" Tôi cau mày hỏi, trong đầu nhớ tới lời của P'Chan khi đưa cho tôi khẩu súng, anh ấy cũng nhấn mạnh là nếu không cần thiết thì đừng dùng tới nó. Lúc ấy tôi chỉ nghĩ chắc là sợ mình cầm súng đi nghịch lung tung, không ngờ ý của P'Chan lại là nếu không quá nguy cấp thì đừng dùng nó để bắn đối thủ.
"Ừ, thường là vậy. Bọn chúng hay chơi trò bắt cóc và tra tấn nữa, súng cũng có dùng, nhưng không tới mức giết chết người phía ta." Pete đáp.
"Tại sao?"
"Khun Korn đã nói rằng ngài ấy không muốn tay mình bị vấy bẩn thêm nữa. Nếu không thực sự cần thiết thì đừng làm vậy. Vả lại, ngài ấy cũng biết phe đối lập là..." Pete nói.
"Chồng tôi sao rồi???" Giọng nói của Arm ngắt ngang cuộc trò chuyện. Tôi quay sang, thấy khóe miệng nó hơi sứt một chút, lông mày rách và còn bầm tím nhẹ ở mấy chỗ khác, nhưng không nhiều.
"Chồng cái con khỉ!" Tôi đáp lại khi nó xà tới ngồi bên cạnh và xem xét vết thương trên tay tôi.
"Mày có biết vừa nãy mày ngầu như nào không Porsche!" Arm nói lớn.
"Nãy mày định nói gì vậy?" Tôi trực tiếp bỏ qua thằng Arm, quay sang nói với Pete.
"Thôi bỏ đi. Nhớ uống thuốc đầy đủ đấy, tối tao lại tới thay băng cho mày." Tôi cũng bắt đầu thấy cánh tay đau nhói, chắc là do hiệu quả của thuốc giảm đau đang hết dần.
"Chắc tao chợp mắt một tí rồi về nhà. Hôm nay không phải làm gì khác nữa đúng không?" Tôi quay sang hỏi Arm, vì hôm nay mình tan ca lúc nửa đêm. Giờ cũng bắt đầu sẩm tối rồi.
"Mày ngủ lại đây đi. Tay mày thế kia mà còn đòi lái xe hả?" Pete trừng mắt nhìn tôi nằm trên giường nhưng không có chăn hay gối gì cả. Dù sao tôi cũng không có ý định ngủ lại tại đây.
"Không. Tao phải về nhà với thằng Ché." Tôi đáp, có lẽ là thuốc cũng ngấm dần, nên giờ tôi bắt đầu thấy buồn ngủ.
"Thế thì để tao đưa mày về." Tôi không để ý thằng Arm với Pete rời phòng từ lúc nào. Chỉ cảm thấy hôm nay mình đã mất khá nhiều sức, mệt mỏi tới độ không thể ép mình gắng gượng được nữa.
...
"Ư..." Tôi rên rỉ trong cổ họng khi bất chợt cảm thấy hơi ẩm mát lạnh ở bên phải vết thương do băng bị hở ra.
"Ngạc nhiên ghê. Mày ngủ say như cún vậy." Giọng nói không đủ lớn, nhưng vẫn khiến mi mắt nặng trĩu của tôi cố gắng mở ra. Trước mắt từ từ xuất hiện một bóng đen mờ mờ, không rõ đó là ai.
"Ngậm mồm vào đi đồ khốn..." Giọng nói khàn khàn của tôi cất lên khi vừa nhận ra người trước mặt mình là Kinn. Mặc dù tôi muốn đứng phắt dậy và hỏi xem anh ta đang định làm cái quái gì, nhưng cả đầu lẫn toàn thân tôi đau nhức như bị cái gì đó đè lên.
"Porsche, nằm im đi, xong ngay thôi."
Khuôn mặt quen thuộc cùng với bộ quần áo ở nhà bình thường, ngồi ở bên mép giường và đang hí húi làm gì đó với cánh tay bị thương của tôi.
"Xê ra!" Tôi cố gằn giọng để tên khốn này rời đi. Ai biết được anh ta sẽ làm cái gì tôi chứ? Không biết chừng anh ta còn mang sẵn dao theo để chặt tay tôi cũng nên.
"Vết thương bị viêm hả? Sao trông mày có vẻ mệt mỏi?" Tiếng nói vẫn không ngừng văng vẳng bên tai. "Muốn chết lắm sao? Không nghĩ tới thằng em mày hả? Dù cho tức giận hay nóng máu tới đâu, mày vẫn phải nghĩ tới những rủi ro mình có thể gặp phải khi làm vậy chứ..." Lời nói vừa dứt, trán cũng cảm thấy âm ấm.
"Đi ra ngoài!" Tôi cáu kỉnh gắt lên.
"Đừng nói nhiều. Dùng cái miệng của mày vào việc khác đi." Khuôn mặt điển trai khẽ mỉm cười. Tôi cảm thấy bản thân hiện giờ không ổn cho lắm, mắt càng lúc càng mờ.
"Mày đang làm gì?" Không biết anh ta lại định kiếm chuyện gì với tôi nữa đây.
"Tò mò hả?" Khuôn mặt của Kinn mờ dần đi trước mắt. Tôi cảm thấy dường như vết thương của mình đang được băng lại. Ngay sau đó, một cái chạm nhẹ trên đầu giống như một thứ gì đó nâng đỡ khiến tôi thấy dễ chịu hơn. Cứ như thế, tôi lại thiếp đi lúc nào không hay.
"Đây là ác mông hả?" Tôi thì thầm trước khi hoàn toàn mất đi ý thức.
...
..
.
"Không! Porsche!" Giọng nói vang lên, cánh cửa lập tức mở bật ra. Ngay sau đó một bóng dáng cao lớn lao vào phòng, khiến Kinn đang chuẩn bị cúi người vuốt tóc Porsche vội vã thu tay lại, đứng thẳng người lên.
"Ủa Kinn? Mày làm gì ở đây vậy?" Khun lớn tiếng hỏi, Kinn liền đặt ngón trỏ lên miệng ra dấu im lặng.
"Khẽ thôi. Cậu ta đang ngủ."
"Không! Gọi hắn dậy đi! Ê!! Tỉnh dậy đi! Dậy mauu!"
"Cái tên này! Tao bảo khẽ thôi mà!"
"Không! Hôm nay bọn tao có hẹn rồi!!"
"Tình trạng như bây giờ, mày còn bắt cậu ta phải đưa mày đi chơi à. Đừng có làm loạn." Giọng nói lớn vang lên cố gắng ngăn người trước mặt lại, cùng với đó là khuôn mặt mệt mỏi khẽ thở dài.
"Nhưng... Hôm nay tao phải đi chơi mà... Mẹ nó... Mà mày làm quái gì ở đây thế?" Lần này là Khun nói với em trai mình.
"Không phải việc của mày."
"Nói đi mà!!" Kinn đứng bật dậy rời khỏi mép giường và bước ra khỏi phòng của Porsche, Khun cũng vội vã đuổi theo, lớn tiếng hỏi.
...
..
.
Tôi mở mắt ra và thấy Pete đang ngồi ở mép giường gõ vào màn hình điện thoại. Vừa thấy tôi tỉnh, nó liền quay lại nhìn tôi.
"Hình như tao ngủ lâu quá rồi thì phải." Tôi quay người dựa vào khuỷu tay, chợt nhận ra mình đang gối trên một chiếc gối, và toàn thân đang vùi trong chăn ấm.
"Mày mang tới hả?" Tôi cất tiếng khàn khàn hỏi, nhưng Pete thì vẫn ngồi im như thể không để tâm tới lời tôi nói. "Cảm ơn mày." Tôi trầm giọng, nó chỉ ngước mắt lên khỏi điện thoại rồi chỉ tay vào đĩa thức ăn trên bàn cạnh giường.
"Ăn đi rồi uống thuốc."
"Mày nghỉ đi. Tao có thể tự lo."
"Thôi, tao ở lại đây với mày, nhỡ đâu đêm lại phát sốt."
Tôi hơi bất ngờ một chút, sau đó khẽ mỉm cười. Thực sự, nếu như tôi không quen biết Arm và Pete ở đây, chắc là tôi sẽ không thể gắng gượng nổi mất.
"Không sao thật mà. Tại thuốc làm tao hơi buồn ngủ thôi." Tôi thành thật nói. Vì tôi thấy vết thương cũng không đau lắm. Vừa nghĩ vừa quay đầu nhìn sang cánh tay phải, nhận thấy băng đã được thay mới và quấn lại gọn gàng hơn.
"Cảm ơn." Tôi nói lại với Pete lần nữa. Nó hơi cau mày như muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ thốt ra một câu, "Vì cái gì?". Tôi giơ tay lên cho nó nhìn cái băng quấn mới.
"Ohhhh..." Pete kéo dài giọng và làm vẻ mặt đầy ẩn ý, làm tôi nhớ về giấc mơ kỳ lạ lúc nãy.
Trong mơ tôi thấy Kinn có vẻ lo lắng, và còn làm gì đó với cánh tay tôi nữa. Tôi còn nghe thấy tiếng hét của Khun, hắn hét lớn tới nỗi dù đang mơ nhưng vẫn thấy inh tai nhức óc. Thật không đấy, bọn họ còn định đeo bám tới nỗi ám cả vào giấc mơ của tôi luôn sao?
Tôi buộc phải nâng người dậy cầm lấy cốc nước và uống cạn bởi cổ họng mình lúc này khô khốc. Sau đó quay người lấy một chút cơm để ăn.
Nhắc tới Kinn, thật xui xẻo mà. Làm phiền tôi mọi lúc mọi nơi, kể cả trong giấc mơ cũng không buông tha cho mình. Trong đầu bỗng nhiên hồi tưởng lại những lời anh ta nói với tôi khi ở trường bắn. Câu từ úp úp mở mở, rồi lại còn cố thách thức tôi chơi cái trò chơi điên khùng đó nữa. Đầu lại bắt đầu ong ong bởi mớ suy nghĩ không ngừng giày xéo lên nhau. Kinn... rốt cuộc thì mày có phải gay thật không vậy? Hay chỉ là giả vờ để trọc tức tao?? Thật sự muốn hỏi... Nhưng tôi không thể hỏi trực tiếp thằng Pete về vấn đề này được.
"Pete..."
Pete hơi nhướng mày, ngẩng đầu nhìn tôi.
"Sau lại tới trường bắn tiếp không?" Tôi cố tỏ ra vui vẻ, nói.
"Hahaa, chưa chừa hả? Cũng được, dù sao vệ sĩ được ra vào đó tự do mà." Nó cười cười, đưa tay tắt trò chơi trên điện thoại đi.
"Lần sau mà tới đó, mày thi bắn súng với tao không? Tính điểm theo mỗi trận, ai ít điểm hơn thì thua." Tôi ngập ngừng. Thằng Pete chỉ ừ ừ vài tiếng, không quan tâm lắm.
"Nhưng có một điều kiện!" Tôi tiếp tục, "Ai thua thì phải cởi một món đồ trên người ra!" Vừa dứt lời, Pete liền ngẩng đầu lên, nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên pha với chút khó hiểu.
"Dở hả? Mày đang nói cái gì vậy Porsche?"
"Hmm, mày nghĩ sao về câu nói này?" Tôi nhỏ giọng hỏi. Miệng mím chặt. Vẻ mặt thằng Pete dần trở nên tái mét.
"Nghĩ sao?? Mày muốn xem cái gì của tao??" Nó đưa tay lên chắn trước người mình.
"Vệ sĩ ở đây không hay đấu với nhau như vậy à?" Tôi nghi ngờ, thầm chửi một tiếng trong lòng. Còn tưởng mọi người ở đây hay làm vậy, để khoe thân hình cường tráng cuồn cuộn của mình, hoặc là để cố tình khiến cho mấy đứa khác xấu mặt chẳng hạn.
"Không ai chơi như vậy đâu." Pete đáp, đôi mắt hơi nheo lại nhìn tôi tò mò. "Ai nói với mày như thế vậy?"
"Không... Tao hỏi thôi." Tôi ngay lập tức lắc đầu.
"Ý tao là... Ai đó muốn ngắm thân hình cân đối và săn chắc của mày đây ta?" Pete đưa tay chỉ vào mặt tôi cười cười. Tôi chột dạ quay người lại, xúc miếng cơm bỏ vào miệng.
"Tao ăn xong rồi. Mày có thể đi được rồi đấy!" Tôi đổi chủ đề.
"Là ai nói với mày vậy?? Hẳn người ta phải say đắm mày lắm đó." Pete vẫn không chịu bỏ cuộc, tiến tới gần tôi như thể ép tôi phun ra câu trả lời cho bằng được.
"Mẹ mày Pete!! Xê ra đi!" Tôi dùng cùi chỏ đẩy nó lùi lại.
"Tao sẽ ngủ lại ở đây, có cả chăn và gối rồi."
"Không cần phải thế đâu."
"Mai mày có phải đi học không?" Pete mặc kệ lời tôi nói, ngả lưng nằm xuống sàn rồi kéo chăn chùm lên người.
"Có!"
"Có đi nổi không đấy?"
"Lo gì mà lo lắm thế? Đi được." Tôi bực bội đáp. Tao mạnh mẽ hơn mày nghĩ nhiều đấy!
"Tao có thể đi cùng không?"
"Đi đâu?"
"Trường mày ấy... À, mai tao được nghỉ... Nên muốn đi theo để ngắm mấy cô em xinh xắn ở trường mày, nhá!" Nó chống tay lên cằm, ánh mắt long lanh cầu xin tôi.
"Mày không học đại học hả?" Tôi hỏi, bởi trông nó cũng trạc tuổi tôi, chắc giờ cũng phải học đại học rồi chứ.
"Không. Tốt nghiệp trung học xong thì tao bỏ học, làm võ sĩ quyền Anh chuyên nghiệp một thời gian thì về đây làm việc. Nhá!! Mai đưa tao đi cùng cho mở mang tầm mắt cái!" Chắc nó cũng không có nhiều bạn bè cùng tuổi cho lắm, trông cái tên vệ sĩ trưởng này còn có vẻ già dặn hơn tuổi nữa. Nghĩ nghĩ, tôi đồng ý đưa Pete tới trường cùng. Hơn nữa, nó cũng rất tốt với tôi, tôi không thể từ chối được.
Uống thuốc xong xuôi, tôi lại tắt đèn đi ngủ. Rốt cuộc hôm nay vẫn phải ở lại đây, vì đã nửa đêm mất rồi. Tôi đành nhắn tin cho thằng Ché báo rằng tối không về nhà.
Từ khi làm việc ở đây, thời gian gặp Ché ít hẳn. Buổi sáng thì tôi đi làm, nó đi học, còn mấy tối vừa rồi thì tôi say khướt và qua đêm tại đây. Không, chính xác là qua đêm tại phòng của Kinn.
Kinn...
Mẹ nó, thấy hoang mang tột độ. Rốt cuộc Kinn có phải gay hay không vậy?
----------------------------------------------------
"Hắn đây ạ. Gần đây được khá nhiều người trong nhà quan tâm, nhất là cậu Kinn." Một giọng nói vang lên, ánh mắt quan sát người đàn ông đang châm thuốc đưa lên miệng.
"Hắn trông có vẻ dũng cảm, còn rất tự tin... Vậy thằng Kinn hứng thú với hắn ta thế nào?" Đôi môi hạt dẻ nhả ra làn khói trắng, lơ lửng khắp phòng.
"Cậu hẳn phải rõ rồi chứ..." Đối phương ngậm chặt miệng, ánh nhìn về phía người đối diện như thể suy nghĩ trong đầu họ đang giao với nhau.
"Lần này cũng được đấy chứ. Mày thấy sao?" Giọng nói khàn khàn cất lên, người đàn ông mặc vest đen kia không giấu nổi chút lo lắng trên mặt.
"Đúng vậy ạ. Như cậu chủ đã nói... Một người đàn ông thực thụ." Dứt lời, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt điển trai cuốn hút nhưng khó đoán. Trông vẻ bề ngoài khá thân thiện, thật ra sâu trong nội tâm lại vô cùng lạnh lẽo và đáng sợ.
"Bình thường lần nào ăn trước của thằng Kinn cũng toàn lũ phiền phức." Điếu thuốc được thả vào trong một chiếc ly nhỏ trong suốt. Người đàn ông này luôn biết ai là người được Kinn hẹn đến mỗi tối, biết rõ đó là mùi vị như thế nào. Hắn luôn sắp xếp lịch hẹn với mấy tên đó để có thể được nếm trải mùi vị đó trước. Cảm giác vô cùng thỏa mãn khi lén làm điều này sau lưng. Nếu Kinn mà biết lần nào đối tượng của mình cũng bị hẫng tay trên như vậy, chắc chắn sẽ tức điên. Bởi, đối với mấy tên lên giường cùng Kinn, chỉ cần bỏ ra một chút tiền, chúng đã không ngần ngại mà hiến thân rồi.
"Cậu chủ định sẽ làm gì tiếp theo ạ?" Người đàn ông mặc đồ đen nghiêm túc hỏi lại.
"Hắn muốn người này, phải không?" Giọng điệu không giống như đang chất vấn, mà là chắc chắn.
"Theo tôi quan sát thì đúng là vậy." Lông mày người này hơi nhíu lại, giống như để củng cố suy nghĩ của mình một lần nữa trước khi nói ra.
"Cho dù có không phải, thì tao vẫn muốn tên này. Mày biết khẩu vị của tao mà." Giọng nói u ám kèm theo nụ cười ma mãnh. Thật sự nhớ mãi không quên cái người đang được nhắc đến suốt cuộc nói chuyện vừa rồi. Một người đàn ông có vẻ ngoài thu hút ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Dáng vẻ nam tính, cùng với cách ăn nói đầu kiêu ngạo. Suy cho cùng, hắn ta vẫn thích kiểu như thế này hơn là đám người với thân hình mảnh khảnh, nhỏ nhắn.
"Hãy nói cho tôi biết tôi cần phải làm những gì." Người đàn ông mặc đồ đen có vẻ hơi khó chịu khi nghe điều này, khẽ thở dài rồi liếc mắt nhìn đối phương.
"Quan sát hắn ở khắp mọi nơi. Theo dõi xem hắn làm gì, và cả thái độ của Kinn nữa. Kinn càng thích hắn, tao lại càng muốn hắn nhiều hơn." Sự quan tâm của Anakinn đối với người đó càng làm cho ham muốn của hắn trở nên mãnh liệt hơn. Hắn có thể làm bất cứ điều gì để thắng Kinn cho bằng được, và khiến cho anh phải trải qua cảm giác đau đớn nhất.
"Vâng." Đối phương thở dài mệt mỏi khi nghĩ tới hình ảnh người đó hấp dẫn như thế nào. Nhưng vậy cũng tốt, ít nhất có thể mượn người trước mặt để tách cậu chủ ra khỏi tên khôn đó. Thật là một tên khốn phiền phức và đáng ghét. "Giờ thì chuyển qua việc kinh doanh đi ạ. Về chuyện nhập thêm lô thuốc mới. Tôi đã kiên hệ với bạn để vạch ra lộ trình rõ ràng. Nếu như cậu đã sẵn sàng, xin hãy thông báo cho chúng tôi biết."
"Ừ. Nhớ xem xét thêm hai tuyến đường nữa. Lần này chúng ta sẽ nhập nhiều hơn một chút, bởi đám cảnh sát gần đây không quá sát sao." Hai người bọn họ tiếp tục nói về công việc kinh doanh bí mật chung thêm một lúc nữa trước khi tách ra là việc riêng của mình.
#Porsche
"Mẹ thằng Porsche!! Nổi hết cả da gà rồi, thằng điên này!!" Tem huých vai hất đầu tôi ra khi tôi đưa cằm và thở vào gáy của nó.
"Một tí thôi mà." Thấp giọng nói rồi quay người ngồi trở lại chiếc bàn gỗ. Tôi đang kiểm tra một vài thứ, và phản ứng của mọi người hầu hết là quay phắt lại, quát ầm lên rồi né xa tôi.
"Không!! Thằng điên này!! Tao không muốn!" Tem vừa nói vừa rụt cổ lại, tay cố đẩy mặt tôi ra xa.
"Hahahaa! Mày cư xử càng ngày càng khó hiểu đấy Porsche. Rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?" Pete hỏi tôi. Hôm nay nó thật sự đã theo tôi tới trường đại học, không những thế còn diện hẳn áo sơ mi trắng và quần tây sang chảnh nữa.
"Thôi nào. Tao chỉ muốn biết mày cảm thấy sao thôi mà Tem." Tem không thèm đếm xỉa đến tôi, nó chuyện sang ngồi cạnh Pete. Từ sau lần say mèm ở quán bar hôm nọ, bọn nó đã quen và thân với nhau hơn, tôi khỏi phải mất công giới thiệu, chỉ bảo cho thằng Pete tới đây để ngắm gái.
"Mẹ! Mày cảm thấy thế nào lúc người ta thở vào cổ mày thì tao cũng thấy như thế thôi!" Biểu cảm của Tem đang sợ hãi bỗng chuyển thành thắc mắc khi bất chợt nhìn đến cổ tôi.
"Cái đéo gì?" Tôi vội vã đặt tay che lên mấy miếng băng dán xung quanh cổ mình. Không thể để cho chúng nó biết tại sao mỗi bên tôi phải trét tới ba cái như vậy được! Một vết cắn to đùng và hai vết bầm đỏ như dấu hôn ở hai bên luôn! Mẹ nó!
"Mày bị ai mút cổ mà tới mức như vậy?"
"Ai mút?? Tao chỉ dán lên để đó thôi!" Tôi cáu kỉnh đáp lại. Chân trái để dưới gầm bàn cũng run hết cả lên, tâm trạng ngày càng đi xuống.
"Rồi rồi rồi. Tao tin mày. Dạo này có cái quái gì mà dễ cáu vậy?" Tem hỏi tôi.
"Không..." Tôi cố gắng bình tĩnh lại, nhưng thằng Pete thì cứ nhìn tôi và cười một cách bí hiểm, "Thằng hâm này!!!"
"Rốt cuộc mày có chuyện gì? Nếu có vấn đề gì thì cứ hỏi thẳng ra, chứ làm mấy cái hành động kỳ quặc đó thực sự làm bọn tao sốc đấy." Pete nhìn tôi ý tứ sâu xa nói, khiến hai thằng bạn quay lại không ngừng hỏi chúng tôi đã xảy ra chuyện gì. Pete liền lôi chuyện tôi đã nắm đũng quần thằng Arm và cả chuyện tôi thách nó chơi trò bắn súng cởi đồ cho hai tên kia nghe.
"Im miệng hết đi!"
"Mày đổi khẩu vị rồi ư?" Jom hỏi, "Không sao, không cần phải ngượng đâu. Bọn tao cũng thoáng với mấy vấn đề này mà. Đó giờ thằng Tem vẫn khen Kinn đẹp trai suốt." Cơ thể như đóng băng khi nghe Jom nhắc tới tên khốn đó.
"Đổi cái quần! Khẩu vị tao vẫn thế! Vẫn thích ngực to!" Tôi bực bội đáp.
"Mày thích cậu Kinn á Tem? Chà... Tao có nên..." Pete có vẻ hứng thú với lời thằng Jom vừa nói, quay lại nhìn Tem dò xét, khiến cho nó không ngừng lắc đầu xua tay. Tôi vội vã ngắt lời thằng Pete, không để cho nó nói tiếp.
"Vào lớp đi! Sắp tới giờ rồi!" Nghe chúng nó nói chuyện khó chịu thật mà. Cứ lần nào nhắc tới tên anh ta, tôi lại cảm thấy không thể khống chế nổi cơn giận của mình.
"Đi dạo đâu đó hoặc làm cái gì mày thích đi. Nếu đói thì tới căng tin ở đằng kia. Bao giờ học xong thì tao gọi."
"Chỗ nào có nhiều gái xinh vậy?" Pete hỏi tôi, mắt đảo xung quanh.
"Ầy, ở đây là khoa Khoa học Thể thao, toàn con trai thôi. Mày thử tìm khoa Nghệ thuật truyền thông xem, ở đó nghe nói nhiều gái đẹp lắm." Jom chỉ tay về phía tòa nhà ở đằng xa.
"Tuyệt! Tao sẽ tới đó xem thử." Pete vô cùng hào hứng, thằng Jom cũng nhiệt tình chỉ đường cho nó. Sau khi nó nhắc tôi liên lạc sau khi học xong, tôi quay người đi lên tòa nhà. Không biết dính gì mà dính ghê vậy. Vết thương trên cánh tay cũng đã đỡ hơn nhiều rồi. Nhờ thằng Pete cứ cách một lúc lại đánh thức tôi dậy để uống và thay băng vào tối qua. Tôi cũng đã sống chết bắt nó không được hé nửa lời với Tem và Jom bởi tôi lười giải thích lắm. Chúng nó cũng không để ý tới vì tôi đã mặc áo dài để che đi.
Sau khi hết tiết, tôi gọi cho thằng Pete. Nó rất nhanh chóng trở về sau khi dạo một vòng khắp các tòa nhà, mỉm cười bước tới phía tôi. Có vẻ như nó khá được lòng mấy chị gái bên tòa nhà kia đây mà.
"Sao hả? Thấy được không?"
"Mấy cô gái xếp thành tận hai hàng bắt chuyện với tao!" Thằng Pete phấn khích vừa nói vừa vẫy tay với Tem và Jom. Tôi cũng hơi nghiêng đầu nhìn sang. Thực lòng mà nói, tôi cũng chưa liêc lạc với cô gái nào suốt thời gian qua rồi. Có lẽ mình nên dành chút thời gian để đi săn với thằng Tem, thằng Jom mới được. Cảm thấy hơi bức bối khi phải giải quyết bằng mấy clip AV Nhật ghê, dù là vẫn giúp ích một chút, nhưng sao mà bằng được một cô gái người thật hàng thật chứ??
"Mày về luôn không? Tao đưa mày về" Tôi hỏi Pete. Hôm nay cũng là tôi đèo nó tới đây bằng xe máy. Mới đầu tôi bảo nó bắt ô tô, không ngờ nó lại đòi đi xe cùng với tôi.
"Đi ăn cùng nhau đi. Tới cửa hàng gần đây thôi." Pete làm ánh mắt long lanh, khiên tôi phải cau mày nhìn nó chằm chằm. Sao mà tự nhiên cư xử như trẻ con vậy?
"Đói sao không ra căng tin? Ra cửa hàng làm gì?"
"Thì tao muốn tới trung tâm mua sắm. Tại giờ cũng đang trong ngày nghỉ, nên tao muốn ra ngoài chút."
Mẹ mày Pete!! Mày mà không phải võ sĩ quyền anh thì tao đã xong tới đá mày vỡ đầu rồi!!
"Đi đi nhá!! Tao đói!" Tôi thở dài trước lời cầu xin kiểu trẻ con này, hai thằng bạn tôi cũng đồng ý với lời thằng Pete nói. Tôi trở thằng Pete tới thẳng trung tâm mua sắm. Còn Jom thì ngồi xe của thằng Tem.
Tới nơi, tôi chỉ lặng lẽ đi theo sau ba đứa kia. Tôi cũng như hầu hết mấy thằng con trai khác, thích không gian ngoài trời hơn là khu mua sắm như thế này. Nếu như không cần phải mua đồ, tôi cũng chả bao giờ tới đây chỉ để ăn uống hay đi dạo cả. Nhưng thi thoảng cái đám bạn của tôi thì cứ nhất định phải đòi tới đây ăn cùng nhau mới chịu cơ.
"Ăn gì bây giờ đây... Thằng kia, mày nhanh được không hả?" Pete thấy tôi không có tinh thần lắm, đi tới túm cổ tôi kéo đi. "Không vui à... Lâu lâu mới được rời khỏi chỗ đó, lại còn không phải gặp cậu chủ. Tao thấy thả lỏng hơn hẳn." Pete đùa với tôi, trong lòng tôi cũng thầ, đồng ý với những gì nó nói. Có điều mấy ngày nghỉ tôi chỉ toàn về thẳng nhà để ngủ. Chứ làm mấy chuyện như thế này thực sự lãng phĩ năng lượng mà.
"Ăn ở đây đi. Tao lười đi bộ lắm." Tôi chỉ bừa vào một nhà hàng nào đó. Bình thường cũng chả hay ăn ở mấy nhà hàng ở đây, cơm cà ri ven đường là đủ ngon rồi. Chúng nó đi tới xem thực đơn trước cửa quán, thống nhất xem sẽ chọn combo nào vì đây là một nhà hàng buffet Suki Nhật Bản, tên là Momo Paradise, giá thành cũng khá cao so với tôi. Bình thường tôi chỉ trả tầm 100 baht, bữa ăn này đã ngốn của tôi tận hơn một nghìn baht rồi. Xót ruột thật, nhưng mà dù sao cũng là do mình chọn, thôi thì thử một chút cũng được.
"Ồ... Pete, làm gì ở đây vậy?" Thanh âm quen thuộc khiến tôi ớn lạnh cả người, ngoái đầu lại nhìn.
"Cậu Kinn." Pete cúi chào ông chủ của mình, lúc này đang mặc đồng phục cùng với ba người bạn của anh ta, trên môi nở một nụ cười đi thẳng tới chỗ chúng tôi.
"Trùng hợp thật." Anh ta quay sang tôi, nhưng tôi ngay lập tức nghiêng đầu tránh đi ánh nhìn đó.
"Tới đâu làm gì thế?"
"À, hôm nay là ngày nghỉ, nên tôi muốn tới xem trường của Porsche, tiện thể ngắm gái luôn..." Pete cười đáp. Hai thằng bạn của tôi cũng lần lượt chắp tay chào đám bạn của Kinn. Có vẻ mấy người họ là sinh viên năm ba, còn bọn tôi chỉ mới năm hai. Nhưng mà tôi sẽ không làm như vậy đâu!! Không bao giờ.
"Time, mày muốn ăn ở đây hả?" Kinn quay đầu lại hỏi thằng bạn mình, tôi thấy hắn ta gật đầu một cái. "Đúng lúc gặp đàn em nữa. Chúng ta ăn cùng nhau luôn đi. Tao đãi." Tôi quay đầu lại nhìn anh ta, lông mày cau lại.
"Cảm ơn ạ!!" Bạn tôi cùng với Pete đồng thanh hô to. Thật hết cách, tôi cũng lười nhìn anh ta, chắc là nên đi tìm cái gì khác ăn thì hơn.
"Đi đâu vậy?" Kinn hỏi, cả người cũng di chuyển đến chắn trước mặt tôi.
"Việc của tao." Tôi trừng mắt, bực bội trả lời.
"Này, không ăn cùng nhau hả?"
"Không." Tôi nói, vẻ mặt tỏ ra bình thản, cố gắng không nhìn vào mắt người đàn ông trước mặt quá nhiều.
"Đến ăn với nhau đi. Tao đã mà..." Kinn nói với vẻ mặt bình tĩnh, nhưng cuối câu thì cố tình kéo dài giọng như thể trêu tức.
"Đấy là lý do tao không muốn ăn đấy!" Tôi thở dài, không biết là anh ta còn định dùng cách gì để làm phiền tôi nữa. Chuyện lúc trước vẫn còn lởn vởn trong đầu tôi chưa có lời giải đấy!! Tôi mệt mỏi khi phải nhìn cái bản mặt đó lắm rồi!
"Bình thường thích moi tiền tao lắm mà? Hôm nay tao mời. Cứ gọi món đắt nhất ra đi." Kinn nhướng mày, vừa nói vừa bước lại gần tôi, khiến tôi vội vã lùi lại. Việc quái gì mà cứ phải tiến sát như vậy? Hết cả hồn!!
"Tao không ăn!" Tôi trầm giọng.
"Thôi nào mày. Lại đây." Đột nhiên, cánh tay của thằng Pete vòng qua vai tôi và kéo tôi tới bên cạnh nó. Tôi cố kháng cự nhưng vô ích. Mấy chục con mặt đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi không ngừng khiến tôi không dám làm gì quá cả. Cũng tại bề ngoài ưa nhìn của Kinn và đám bạn anh ta, nhưng người ta đâu biết bọn họ là người như thế nào.
Một nhân viên nữ dẫn chúng tôi về bàn của mình. Thằng Pete vẫn không để tôi đi, mãi tới khi nó tìm được thêm một cái ghế và ấn tôi ngồi xuống đó, sau đó đi sang ngồi xuống bên cạnh tôi. Tôi lại chuẩn bị đứng dậy và rời đi một lần nữa.
"Nào Nào... Đừng vậy nữa mà. Nếu mày không chịu ngồi ăn tử tế thì tao gác chân lên mày như này đấy!" Nó nhấc chân qua gác lên đùi tôi đè chặt xuống. Thằng khỉ! Mày giỏi thật đấy!! Tôi gạt phăng chân của nó sang một bên, lẩm bẩm trong miệng, sau đó cũng bỏ cuộc, ngồi yên tại đó. Kinn bước tới ngồi đối diện với tôi, mấy người khác thì tản ra và chia nhau ngồi ở các chỗ còn lại. Bạn của Kinn ngồi một bên và bọn tôi ngồi ở một bên. Bạn anh ta lấy thực đơn và gọi món một cách thuần thục, trong lúc đó thì Kinn cúi đầu chơi điện thoại, thi thoảng lại ngước lên nhìn tôi. Tôi giả vờ nhìn sang bên kia bàn, cố gắng làm ngơ anh ta.
"Hôm nay uống thuốc chưa thế?" Anh ta đột nhiên hỏi tôi. Tôi liếc sang Tem và Jom, bọn nó vẫn đang trò chuyện rôm rả với phía đối diện. Còn nhớ hôm đó anh ta đã mắng tôi không ngừng mà nhỉ, sao bỗng dưng hôm nay tốt bụng hỏi han thế?
"Lắm chuyện." Tôi xụ mặt trả lời, hai cánh tay khoanh trước ngưc, dựa lưng vào ghế. Kinn khẽ bật cười, khóe miệng hơi nhếch lên. Chính những lúc như này khiến tôi thấy khó chịu vô cùng, bởi, trông cái mặt anh ta thỏa mãn chưa kìa!! Thật sự bị điên rồi mà!!
"Xin phép được phục vụ." Nhân viên bày đĩa thịt ra bàn, sau đó bạn tôi đi lấy rau. Rất nhanh chóng, trên bàn được xếp đầy thịt tươi sống và rau củ, chờ tới lúc được cho vào nồi lẩu sẫm màu kia.
"Ăn nhiều lên." Kinn hất cằm về phía cái nồi. Pete đứng lên bỏ rau vào, rất nghiêm tục đọc tờ hướng dẫn cách ăn để ở trên đĩa giấy. Công nhận là mùi thơm thật, tôi chưa từng ăn món này bao giờ. Nhìn một lượt, thấy Kinn cũng rất thành thạo mà ăn giống như mấy người kia, chỉ mỗi tôi và thằng Pete bối rối nhìn nhau.
"A, không làm mày chết đâu mà lo. Ăn thịt không?" Kinn gắp miếng thịt bỏ vào đĩa của tôi. Tôi nghiêng đầu, khẽ giọng mắng.
"Cám ơn! Tao vẫn có tay!" Nói rồi cầm đũa và gắp miếng thịt anh ta vừa gắp cho thả vào đĩa thằng Pete. Anh ta nhếch môi một cái, cúi đầu ăn tiếp. Chắc tôi là đứa duy nhất ngơ ngơ ngác ngác ở đây quá. Nhìn cả bàn ăn hang say, tôi cũng lấy một ít thịt nhúng vào nồi. Vừa thấy thịt chín, tôi gặp ra định chấm vào nước chấm. Nhìn quanh bàn, nước chấm đâu?? Lúc này tôi mới biết ở đây mọi người không dùng nước chấm, bọn nó chỉ lấy thịt đã nhúng chín chấm vào trứng sống rồi đưa lên miệng rất là thuần thục. Đùa hả trời??
"Món Sukiyaki Nhật Bản này được ăn với trứng sống." Kinn nói, khuấy trứng trong bát rồi đưa tới trước mặt tôi. " Mày ăn thử của tao cũng được, không tanh."
Khụ khụ! Tôi nghe thấy tiếng thằng Pete ho sặc sụa khi Kinn vừa dứt lời. Tôi khó hiểu nhìn nó, rồi lại quay lại nhìn Kinn.
"Tao không ăn." Tôi cho luôn cả miếng thịt vào mồm, không thèm chấm gì cả. Nó ngon như thế này rồi, việc quái gì phải chấm vào trứng sống chứ?? Ngộ nhỡ ăn vào rồi tiêu chảy thì làm sao?
"Gì hả? Hay là muốn ăn gì đó tanh tanh? Tao có đấy..." Kinn lấy bát trứng trở lại. Giọng điệu trêu chọc cùng với khuôn mặt như thể đang uy hiếp đó vẫn hướng về phía tôi không ngừng. Bình thường anh ta lúc nào cũng im lặng, khuôn mặt trầm tư rồi tỏ ra lạnh lùng các kiểu cơ mà nhỉ?
"Đừng có gây rối với tao hôm nay." Tôi khó chịu, dùng chính những lời mà trước kia anh ta từng nói với tôi để đáp lại.
"Ngon lắm!!" Pete vừa nhai vừa nói. Tôi tiếp tục chuyên tâm vào ăn uống. Hương vị của thức ăn bắt đầu thế chỗ cơn giận ngùn ngụt cháy trong lòng. Đúng là đồ đắt tiền có khác. Cảm thấy cũng không quá tệ.
"Mày không ăn tí rau nào sao?" Kinn lại lên tiếng, bởi nãy giờ tôi chỉ toàn ăn thịt, đũa cũng chưa đụng tới cọng rau nào.
"Ừ!" Tôi khó chịu đáp lại.
"Đồ kén ăn." Tôi hít một hơi thật sâu, cố bỏ mấy lời nói đó ra ngoài tai. Càng đáp lại, có khi anh ta lại càng được thể chọc thêm nữa.
"Ăn một ít Mochi đi." Con mẹ nó!! Muốn cái gì mà nói lắm vậy, bực mình lắm rồi đấy. Tôi ngẩng mặt lên khó chịu nhìn anh ta chằm chằm như thể muốn nói "Mày để tao ăn yên ổn được không thằng khốn!!"
"Mochi là cái quái gì? Đấy chỉ là món tráng miệng thôi!" Tôi đáp. Còn định trêu ghẹo gì tao nữa?? Ai nhìn qua mà chả biết đó là cái gì, nghĩ tao ngu ngốc vậy sao?? Cho là tao không biết sao?
"Haha, không phải bánh mochi. Bột mochi cơ, ăn thử đi." Kinn lắc đầu cười cười, cắt miếng bột mềm ra khỏi nồi rồi đặt vào đĩa của tôi. Tôi hoài nghi nhìn vẻ mặt anh ta, thấy anh ta cũng gặp mấy miếng Mochi nữa cho vào miệng, cũng lười hỏi thêm, đưa lên cắn thử một miếng. Tại trông nó lạ lạ và cũng ngon mắt nữa.
"Thế nào? Ăn được không?" Anh ta hỏi.
"Được. Cũng chỉ là bột với nước dùng thông thường thôi." Tôi thành thật đáp.
"Ăn được thật hả?" Anh ta lặp lại câu hỏi một lần nữa, khiến tôi khẽ nhíu mày.
"Ừ! Ăn được!"
"Tự mày nói nhé." Anh ta nở một nụ cười, cuối câu còn cố tình kéo dài âm điệu.
"Cái quái gì?" Đảo mắt xung quanh, thấy Kinn và Pete cứ cười mãi không thôi. Bị điên hả?? Cười mãi vậy? Tôi quay sang thằng Pete muốn hỏi xem nó bị làm sao, nhưng nó chỉ giả bộ nín cười, xua xua tay bảo tôi ăn tiếp.
"Anh hai!" Tiếng gọi của một cậu thanh niên khiến cả bàn quay lại nhìn. Dáng người cậu ta cao ráo, mặt mũi sáng sủa đẹp trai giống như Kinn vậy, mỉm cười bước tới bàn chúng tôi.
"Chào, Vegas." Kinn khẽ cười, chào lại.
"Xin chào, P'Tan, P'Time, P'Mew."
"Sao Vegas tốt bụng của anh lại tới đây vậy?" Thằng Tae quay sang hỏi, còn kèm theo nụ cười ngọt ngào tới nỗi thằng Time phải rụt hết cả cổ lại. Tôi hơi khó hiểu trước hành động đó của hắn ta, nhưng cũng không bận tâm cho lắm.
"À, em tới đây gặp bạn." Người này tôi vẫn còn nhớ mặt. Vì cái lần tôi dọa tát thằng nhóc Macao, em họ Kinn, cậu ta cũng ở đó. "Hôm nay mọi người ăn mừng gì hả? Tụ tập đông đủ quá." Cậu ta đánh mắt nhìn xung quanh, liếc đến tôi thì nở một nụ cười thật tươi.
"Không, chỉ đang ăn trưa thôi. Cậu ăn chưa? Tới ăn cùng bọn anh luôn không?" Kinn nói bằng giọng điệu thân thiện.
"Ừm, vậy em xin phép ngồi ở đây đợi bạn ạ. Em cũng có hẹn với nó ở nhà hàng này." Kinn nhích sang một bên để có chỗ cho Vegas ngồi. Giờ thì người ngồi đối diện tôi chuyển thành Vegas, cậu ta cứ nhìn tôi chằm chằm, mỉm cười không ngừng.
"Cứ thoải mái ăn đi."
"Không sao đâu ạ. Em chỉ ngồi chờ bạn thôi."
"Hầy, cũng may là gặp cậu Kinn. Nếu đổi lại là cậu Khunn, chắc chắn cả cái nồi Suki này sẽ tấp hết lên đầu cậu Vegas cho xem." Pete nhỏ giọng thì thầm vào tai tôi, càng khiến tôi khó hiểu hơn.
"Tại sao?"
"À, thì đó. Gia tộc chính và nhanh thì làm gì có chuyện hòa thuận với nhau được. Chỉ có mỗi cậu Kinn là giữ được mối quan hệ với họ tốt hơn những người khác."
"Thế tên này là người của Nhị gia hả?"
"Ừ, anh trai của cậu Macao, người mà mày dọa tát hôm nọ ấy."
"Tóm lại cũng là anh em họ với Kinn phải không?" Tôi thì thầm lại với Pete.
"Xin chào..." Vegas đột nhiên chào tôi.
"..."
Tôi chỉ có thể nhìn cậu ta rồi hơi cúi đầu chào lại. Không biết cậu ta có còn ôm mối thù vì những gì đã xảy ra ngày hôm đó không? Đến cả Kinn còn quát tôi tới không ra gì, thì anh trai ruột đây chắc không tránh khỏi việc có ác cảm với tôi đâu nhỉ.
"Phi Kinn, đây là người muốn tát Macao phải không nhỉ? Haha." Kinn gật đầu. Tôi liếc anh ta một cái rồi lại tiếp tục nhìn vào nồi Suki. "Sao không tát thật đi chứ? Em thực sự mong chờ có lần sau đấy." Dù nói vậy nhưng tôi vẫn không chắc đó là vì cậu ta chỉ muốn đùa hay là đang mỉa mai mình. Có điều, lúc nói, Vegas vẫn chỉ cười hề hề, trông rất lịch sự, không giống như muốn kiếm chuyện.
"Macao sao rồi?" Kinn hỏi ẹm họ của mình, tay thì gặp Mochi đặt vào đĩa của tôi. Tôi nhìn thoáng qua Vegas, cảm thấy hơi khó chịu vì Kinn cứ bỏ đồ vào đĩa của tôi không ngừng như vậy.
"Đủ rồi. Ta... Tôi no rồi." Tôi nuốt lại cái đại từ xưng hô đầy thô lỗ vào trong cổ họng. Bởi tôi vẫn còn nhớ rất rõ lời của Kinn rằng ở cạnh anh ta thì tôi thế nào cũng được, nhưng trước mặt Nhị gia và khách của anh ta thì phải biết tỏ ra tôn trọng.
"Cứ ăn tiếp đi ạ. Có phải tôi làm anh khó chịu không?" Vegas hỏi tôi.
Tôi lắc đầu thay vì trả lời. Lúc này cứ như có một vách ngăn ngăn giữa chúng tôi với đám bạn của Kinn, Tem và Jom vậy. Bên đó nói chuyện với nhau thật thoải mái, trông khá là vui, còn bên này thì căng thẳng muốn chết.
"À Porsche, định hỏi mày từ nãy. Cổ mày bị sao vậy?" Vách ngăn vô hình vỡ ra khi Tiem nhìn chằm chằm vào cổ tôi một cách tò mò. Cũng chả ngạc nhiên lắm khi hắn biết tên tôi, tên khốn Kinn suốt ngày réo tôi như thế cơ mà. Sau đó nữa thì là vụ căn phòng suýt bị đốt cháy, và còn gặp nhau mấy lần nữa.
"Nó bảo dán lên như vậy vì đang là trend đó." Tem cười cười đáp, vẻ mặt xấu xa. Quay sang, thấy Kinn cũng đang cố nhịn cười, dựa lưng vào ghế. Mẹ nó!! Tất cả là tại mày đấy tên khốn!
"Trend mới á hả?" Người tên Mew lên tiếng. Tôi không tham gia vào một chút nào, chỉ lặng lẽ liếc Kinn một cái. Mẹ nó, tôi ghét mỗi khi anh ta bày ra bản mặt hài lòng như vậy!! Tôi bắt đầu tỏ ra cáu bẳn trừng anh ta, cũng quên mất là ngay lúc này, mọi người trên bàn ai cũng dõi theo mọi hành vi cử chỉ của tôi.
"Chắc là hot lắm." Vegas nói. Mặt tôi lúc này nóng phừng phừng, thực sự không muốn làm mục tiêu nữa, liền đứng phắt dậy đi ra khỏi đó.
"Mày đi đâu thế? Ê!" Pete kêu lên.
"Tao ăn xong rồi, tao sẽ về nhà." Tôi thẳng thừng trả lời, cũng không thèm quay đầu nhìn lại.
"Ê, mày không thể bỏ tao lại như này được!! Cậu Kinn, tôi xin phép đi trước nhé. Cảm ơn vì bữa trưa ạ." Giọng của thằng Pete vang lên, một lát sau nó đuổi kịp sau tôi. Tôi cũng chẳng nói chẳng rằng, đi một mạch ra bãi đậu xe, khởi động xe máy. Thằng Pete ngay lập tức nhảy lên phía sau.
"Mày tệ lắm đấy! Vừa ăn xong đã bỏ đi." Nó ghé người lên phía trước nói với tôi trong khi chiếc xe máy đang di chuyển.
"Giờ cần tao đưa về nhà đó luôn không?"
"Không không! Tối nay cho tao ngủ lại nhà mày đi!! Chơi gì đó cùng nhau cũng được. Tao không muốn quay lại đó nhanh thế đâu..."
"Không! Thế thì về nhà mày đi."
"Nhà tao ở tỉnh khác. Với lại tao muốn chơi máy tính ở nhà mày cơ... Mày nói mày có rất nhiều trò ở trên máy tính." Tôi hít thở sâu. Không biết thằng Pete hôm nay bị cái gì nhập nữa, bám tôi cả ngày trời, giờ còn đòi ngủ lại nhà tôi luôn! Mẹ nó Pete!! Giờ tôi thực sự chỉ muốn về nhà và yên ổn nằm ngủ thôi. Có khi nào vì trước đây ở cùng thằng Khun nhiều quá, nên nó bắt đầu nhiễm virus thần kinh của hắn ta rồi??
"Mai mày không phải làm à? Tao không dậy sớm để đưa mày đi làm đâu nhé." Tôi nói, bởi này mai tôi chỉ có tiết học vào lúc mười giờ, nên tôi muốn ngủ thêm một chút nữa.
"Không sao, tao sẽ tự bắt taxi."
Vừa về tới nhà, tôi thả mình luôn xuống ghế sofa. Cảm thấy hôm nay tiêu hao nhiều sức lực hơn hẳn mấy hôm đi làm. Thay vì vui vẻ tận hưởng khoảng thời gian ở trường, thì lại gặp ngay phải cái tên khốn Kinn đó!
"Uống thuốc đi." Pete bước tới với chai nước và vài viên thuộc trên tay, đưa cho tôi. Vừa nãy vừa vào nhà một cái, nó đã lập tức đi vào trong bếp. Không những không lục lọi tìm đồ ăn vặt, còn rất tốt bụng mà lấy nước và thuốc cho tôi như vậy luôn.
"Để tao thay lại băng cho mày." Pete nói, cùng lúc lôi túi sơ cứu từ trong tủ quần áo của tôi ra một cách cẩn thận.
"Không cần phải chăm sóc tao kỹ đến vậy đâu." Tôi cau mày nói. Biết là nó rất tốt, nhưng thế này có phải hơi quá không?
"Ừm." Nó không nói gì, chỉ vén tay áo của tôi lên, cầm miếng tăm bông đã tẩm cồn. Tôi lén liếc mắt ra bên ngoài, không thấy có giày. Ơn trời là thằng Ché vẫn chưa về nhà, nên cứ để thoải mái để cho Pete lau vết thương cho mình. Bởi vì nếu thằng Ché mà thấy tình trạng của tôi như thế này, tôi sẽ phải giải thích rồi an ủi nó tới mệt cho xem.
Bịch bịch bịch
Tiếng bước chân chạy xuống cầu thang khiến tôi vội vàng rút tay ra khỏi Pete và kéo tay áo xuống.
"Phi về rồi... Sao vậy??"
Vẻ mặt của Ché lúc đầu trông rất vui mừng, nhưng ngay khi nhìn thấy tôi thì sững lại. Dù có nhanh tới cỡ nào cũng không lại được ánh mắt của thằng Ché. Nó nhìn tôi chằm chằm chờ đợi một câu trả lời, bước tới chỗ tôi và vén tay áo của tôi lên. Thằng Pete hơi khó xử, lùi ra phía sau một chút.
"Tao bất cẩn nên bị quệt vào cành cây nên mới bị thế." Tôi khẽ nói, thở dài một hơi. Trong lòng thừa biết kiểu gì nó cũng không tin vào mấy lời nói dối này.
"..."
Sự im lặng nhanh chóng bao trùm khắp căn phòng. Tôi cố né tránh ánh mắt của nó, còn nó thì vẫn cứ không ngừng nhìn tôi từ nãy đến giờ.
"Ai đây mày..." Pete lên tiếng hỏi, nó đã không thể chịu nổi bầu không khí khó xử này nữa rồi.
"Em trai tao, Ché. Còn thằng này là Pete... Pete, mày chắp tay chào em trai tao chút đi." Tôi đùa một chút, nhưng chả khiến cho không khí xung quanh bớt nặng nề hơn.
"Xin chào..." Thằng Pete vẫy tay chào em trai tôi, nhưng thằng Ché vẫn không thèm để tâm, chỉ hướng ánh mắt giận dữ đó về phía mình.
"Tao tin đây là em của mày rồi! Mẹ nó, lúc tức giận giống mày y sì đúc!!" Thằng Pete thì thì thầm thầm, tôi chỉ biết thở dài một cái.
"Tao cứ tưởng mày không có nhà, vì không thấy giày đâu."
"Phơi ở đằng sau ấy. Phi không cần phải đánh trống lảng. Rốt cuộc là bị sao vậy?" Thằng Ché hỏi tôi với giọng run run, sau đó chen người vào giữa tôi và Pete, đưa tay vén áo tôi lên để xem vết thương.
"Ờ... Viên đạn không găm vào trong, chỉ sượt qua thôi. Đừng lo." Tôi bỏ cuộc, giải thích một cách mệt mỏi.
"Viên đạn? Phi bị trúng đạn?" Ché thốt lên.
"Nói nhỏ thôi, đau tai quá."
"Thế này mà bảo không sao? Như nào thì mới có sao hả?" Thằng Ché vẫn la hét không ngừng.
"Tao ổn thật mà." Tôi nhẹ giọng nói, thậm chí còn không dám nhìn thẳng mặt nó.
Thằng Ché vẫn tiếp tục càu nhàu và buộc tôi phải nghỉ việc. Vì vậy thằng Pete phải lùi ra và đi tới chỗ bàn ăn trong bếp, cho chúng tôi một không gian riêng. Có lẽ đây là một trong nững điểm yếu của tôi. Khi tức giận, tôi dễ bị mất kiểm soát, không quan tâm tới bất cứ thứ gì nữa. Nhưng sau chuyện này, có lẽ tôi phải học cách suy nghĩ kỹ trước khi hành động. Bởi, chuyện gì xảy ra với tôi cũng không sao cả, chỉ là thằng Ché sẽ cảm thấy thế nào mà thôi. Nó chắc sẽ bất chấp đào mộ tôi lên, nguyền rủa tôi và không để tôi chết trong yên ổn mất. Tôi bất chợt nghĩ tới chuyện đó khi nhìn vào mặt thằng Ché, nó vẫn đang nhìn tôi bằng ánh mặt vô cùng thất vọng.
"Đừng làm việc ở đó nữa! Phi nghỉ việc đi!"
"Ché, tao hứa không có lần sau đâu... Tao xin lỗi." Giọng tôi dịu dần đi, tôi quay lại nhìn Ché và khẽ xoa đầu nó. Nó chỉ đành mím chặt môi, sau đó cầm bông lên giúp tôi xử lý vêt thương của mình.
"Em không tin! Em sợ chuyện gì đó nghiệm trọng hơn thế sẽ xảy ra lắm!" Nó vừa nói, đôi tay run rẩy băng vết thương lại.
"Không... Sẽ không... Tao hứa, mọi thứ sẽ ổn thôi."
"Lần này chỉ sượt qua, lần sau mà trúng vào thì Phi định làm sao??" Ché liền vặn lại lời của tôi.
Tôi liên tục nói với Che rằng tôi sẽ không sao đâu.
"Tao cứng lắm, sao dễ ngỏm thế được? Mày biết mà!" Tôi phải mất một lúc lâu mới có thể an ủi được nó.
"Em có linh cảm lạ lắm, cứ thấy bản thân bồn chồn, lo lắng cho Phi..." Ánh mắt nó đảo liên hồi, khiến tôi phải giữ đầu của nó lắc qua lắc lại mấy cái.
"Mày nghĩ nhiều rồi."
"Thật mà Phi. Em đã mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ." Vẻ mặt nó nghiêm túc khó tả, cánh tay vươn ra nắm chặt lấy tay tôi như muốn cầu xin tôi hãy tin lời nó nói.
"Mày mơ thấy gì?" Tôi hỏi.
"Mơ thấy Phi khóc." Thằng Ché khó chịu đáp, giọng nói run run. Nó cúi thấp đầu xuống, giống như đang mường tượng đến hình ảnh trong mơ của mình lúc đó.
"Haha, người như tao khóc sao được. Mày ở nhà lâu quá nên chập mạch à?"
Thằng Ché mím chặt môi và đưa mắt nhìn tôi lo lắng, tâm tình phức tạp, khẽ thở dài một cái sau đó lại cẩn thận băng lại vết thương cho tôi.
"Rời đi được không Phi. Em thấy khó chịu lắm. Trong giấc mơ đó, mọi thứ cứ như là thật vậy. Phi cứ không ngừng khóc, còn em thì không thể làm được gì..." Giọng nói của nó lại bắt đầu run rẩy, khiến tôi phải quàng tay qua cổ rồi kéo nó vào lòng, vỗ vỗ đầu nó.
"Thôi bớt xem phim dần đi. Mày làm tao thấy ngượng trước mặt bạn tao quá." Thằng Pete vẫn đang ngồi đó, vẫy vẫy tay với tôi và em trai tôi, cười như thể muốn nói: "Hóa ra bọn mày vẫn nhớ là tao đang ngồi ở đây!" vậy. Tôi khẽ lắc đầu, thằng Ché cảm thấy không thoải mái, vì vậy tôi cứ liên tục phải trấn an nó bằng mấy cái vỗ đầu nhẹ nhàng. Thực sự không biết trước được tương lai sẽ ra sao, cũng không ngạc nhiên khi thấy thằng Ché càng ngày càng bồn chồn bất an như vậy. Nó trở nên nhạy cảm như thế có lẽ là vì đã suy nghĩ quá nhiều về công việc nguy hiểm mà tôi đang làm hiện giờ.
Và cũng vì suy nghĩ nhiều như thế, nên cảm xúc tiêu cực mới cứ ngày càng nhiều lên.